Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 378: Kế hoạch chạy trốn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



“Bên phía Hoắc Hải Phong, tôi sẽ cho vài người qua giữ cậu ta lại, còn nữa, cậu phải chuẩn bị thêm cả vé phà nữa để nhập cư trái phép, để vệ sĩ đưa theo Giang Húc Đông lên thuyền trở về, như vậy không chỉ an toàn mà tốc độ còn nhanh hơn.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được, bây giờ tôi sẽ làm ngay, trong vòng hai tiếng đồng hồ sẽ xử lý ổn thỏa những chuyện này, ông cần phải đưa Tổng giám đốc ra khỏi đó trước buổi trưa, ông Dương Minh Hạo, nếu không còn yêu cầu gì khác thì tôi sẽ cúp máy trước. Sau khi giọng nói của trợ lý mềm mại hơn, khi nói chuyện thì giọng điệu tương đối thu hút người khác, nếu không biết từ trước sợ là sẽ cảm thấy đây là giọng của một người phụ nữ.

Dương Minh Hạo nghe thôi cũng bị mê mẩn, chờ sau khi bên kia yên tĩnh một lúc mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Được, còn một việc nữa, tôi sẽ lùi lại một chút, cậu phải chuẩn bị ba tấm vé, trừ những chuyện này ra, tôi còn cần cậu cho người gây sự trên phố, làm sao mà càng ồn ào càng tốt, nhưng nhất định không được để cảnh sát bắt được, những chuyện khác tôi sẽ tự tìm cách giải quyết, được rồi cậu nhanh chóng đi sắp xếp đi, tạm biệt.” Sau khi nói xong, Dương Minh Hạo tiện tay ném điện thoại cho vệ sĩ bên cạnh đang đứng ở giữa phòng. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Những thứ cần thiết tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sau hai tiếng nữa chúng ta phải xuất phát cùng nhau, chờ lát nữa cho mười người đi theo tôi, năm người còn lại đưa theo Giang Húc Đông lên xe ô tô rời khỏi chỗ này, để lại mấy người ở ngoài quan sát tình hình, để họ chia làm ba ngồi trên tàu, tôi sẽ ngồi trên một chuyển khác đi trước gặp Hoắc Hải Phong, cơ hội của các cậu chỉ có một lần thôi, nếu như bỏ lỡ Giang Húc Đông chắc chắn phải chết.”

Sau khi nói qua về kế hoạch trước mắt, Dương Minh Hạo xoay người quay trở lại phòng của mình, lần này đi khả năng sẽ rất lâu không quay lại được, ông ta cần phải nắm chặt thời gian để lại cho con trai mình một vài thứ, nhân tiện đợi Abel mang những thứ đó về nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi ôm điện thoại bấm bấm một loại thao tác đã cài đặt tất cả tin tức đều ở trạng thái gửi đi sau ba tiếng đồng hồ nữa, ông ta ngồi trong phòng ngây ngẩn nhìn biệt thự cách đó không xa, ông ta muốn gặp một người, vốn tưởng rằng người đó đã chết từ sớm rồi, không ngờ tới vậy mà vẫn luôn sống, cuộc sống đôi khi thật trớ trêu muốn đùa giỡn với người khác, người ông ta đã tìm cả nửa đời người vẫn không thể tìm nổi, vậy mà lại ở ngay trong tay Abel.

Trong đầu vang lên vài tiếng nổ lách tách, không đợi ông ta suy nghĩ cho rõ ràng thì cửa đã bị người khác gõ vang, mấy tên vệ sĩ đứng trên hành lang một bộ thấy chết cũng không run sợ, thật giống như tùy lúc đều có thể hy sinh anh dũng vậy, ông ta nhìn thiếu chút nữa không nhịn được mà cười vang.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ông Dương Minh Hạo, đã qua một tiếng rưỡi rồi, có phải chúng ta nên xuất phát rồi không, trợ lý đã sắp xếp xong xuôi tất cả người đánh lạc hướng rồi, bây giờ đang tác chiến đến cùng, có lẽ không bao lâu nữa thành phố này sẽ hoàn toàn lộn xộn.”

Thời gian trôi qua tương đối nhanh, một tiếng đồng hồ trôi qua trong chớp mắt, Dương Minh Hạo vỗ vỗ tên vệ sĩ vừa nói xong: “Đợi thêm mười lăm phút nữa.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trò hay chỉ vừa bắt đầu thôi, vẫn chưa đến lúc ông ta lên sân khấu, Dương Minh Hạo cúi đầu trở lại ngồi lên ghế sô pha, một tay chống đầu một tay gõ lên đùi mình theo tiết tấu, ước tính thời gian vừa đủ mười lăm phút thì nhanh chóng đứng lên.

Đưa theo mấy tên vệ sĩ tự nguyện đi theo mình hướng tới công ty của Tô Kiến Định.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chuyện hôm qua anh ta đã đọc bản tin rồi, trải qua những chuyện như vậy, cho dù Hoắc Hải Phong tâm tình kiên định sẽ không để trong lòng, nhưng nhân viên của bọn họ chắc chắn không thể làm được như vậy, hôm nay tất nhiên sẽ không đến làm việc.

Vẫn xem như một đường thuận lợi đi tới tòa nhà hành chính, tất cả những vệ sĩ đã phân tán ra lại lần nữa tập hợp lại ở chỗ này đi sau Dương Minh Hạo, nhanh chóng phá vỡ cửa kính trước mặt công khai bước vào trong, trong đó còn có hai bảo vệ đang đứng canh gác, sau khi đánh mấy người họ ngất xỉu rốt cuộc đã có thể lên tới tầng cuối cùng, ngay cả xem cũng chưa thèm xem đã ôm tất cả tài liệu trên bàn chạy ra ngoài.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Năm sáu tên vệ sĩ mỗi người ôm một chồng tài liệu, sau khi xuống dưới, tất cả tài liệu trên bàn làm việc của Hoắc Hải Phong về cơ bản đã bị lấy sạch rồi.

Mặc cho đám vệ sĩ kia vào trong làm trò, ông ta ngồi ở cổng lớn của tòa nhà, nhìn từng chồng từng chồng tài liệu một bị đốt sạch không còn tờ nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khi Hoắc Hải Phong nhận được tin tức chạy tới nơi thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của vài người, nhưng họ rất nhanh đã biến mất ở chỗ xa.

Mím môi cho người đưa bảo vệ tới bệnh viện, còn lại anh tự lái xe đuổi theo qua đó, không ngờ lúc này thời gian mới qua chưa bao lâu mà nguyên bản có mấy người cao lớn như vậy lại giống như những giọt mưa rơi xuống mắt biển, nháy mắt đã biến mất trong đám người, có lẽ muốn tìm họ từ biển người này thật sự quá khó khăn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đang lúc anh chuẩn bị xoay người quay về thì liếc mắt đến phía sau, Dương Minh Hạo thình lình đang núp trong đám người đó, cúi đầu, mặc một bộ quần áo không quá vừa người, nhìn dáng vẻ có lẽ đang cố ý dụ dỗ anh đi qua chỗ ông ta. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Khóe miệng của Hoắc Hải Phong hơi nhếch lên, đưa tay về phía sau vẫy vẫy, những vệ sĩ đang đi theo phía sau ngừng lại tại chỗ, sau đó anh mới chậm chạp bước qua đó, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy, luôn muốn trêu đùa cho đã đời rồi mới túm lấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Minh Hạo lo lắng không yên đứng ở đó, giả vờ như đang tìm tòi, ánh mắt linh hoạt liếc trái liếc phải, khi tận mắt nhìn thấy Hoắc Hải Phong đang cách mình càng ngày càng gần, loại cảm xúc sợ hãi giống như mạng của mình tùy lúc đều bị người khác lấy đi này tràn ngập trong tim ông ta, khiến ông ta hết sức đau khổ.

“Muốn giúp Giang Húc Đông rời khỏi chỗ này, Dương Minh Hạo, ông cho rằng ông có thể ngăn cản tôi sao?” Đi được một nửa, Hoắc Hải Phong đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, không muốn lại lãng phí thêm thời gian vào những chuyện không có ý nghĩa như vậy thêm nữa, chân bước nhanh hơn với từng sải dài, hai ba bước đã đi tới bên cạnh ông ta, cúi đầu thấp giọng nói bên tai ông ta, giọng điệu hung ác lạnh lẽo giống như ác quỷ thốt ra từ địa ngục vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bị giọng nói thình lình xuất hiện này dọa sợ, Dương Minh Hạo theo phản xạ muốn chạy về phía trước nhưng cuối cùng vẫn cố gắng chống đỡ giữ lại lý trí của mình, xoay người dùng vẻ mặt tăm tối nhìn anh: “Tôi biết tôi không có cách ngăn cản cậu, nhưng phân tán chút lực chú ý của cậu để cho người khác đưa ông ta về chắc chắn vẫn đủ khả năng, dù sao thì năng lực của gia tộc Húc Nhật ở sau lưng ông ta cũng lớn hơn cậu nhiều!”

Nếu như hai người họ đã đối mặt với nhau, cảm xúc sợ hãi và bồn chồn trong lòng Dương Minh Hạo đã sớm biến mất không còn chút gì, trong đầu chỉ còn lại nỗi hận thấu xương, đáng tiếc tình huống lúc này không phải là thời điểm thích hợp, bằng không ông ta chắc chắn sẽ không buông tha cho anh dễ dàng như vậy!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chính xác, nhưng mà ông cho rằng tôi sẽ phí thời gian của mình làm chuyện vô nghĩa ở đây với ông khi chưa nắm chắc tình hình hay sao?


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”