**********
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chương 334: Trong lúc tiến hành hôn lễ
Tuy sự khổ sở trong lòng cũng đã sắp tràn ra rồi, nhưng không biết vì sao mà rất vui mừng cho bọn họ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tâm trạng mâu thuẫn, khiến trong nhất thời anh ta có chút mờ mịt.
Hôn lễ chấm dứt, một đám người chen chúc trước cửa tòa lâu đài, một vài người chơi với bọn họ khá tốt lúc ở Hải Phòng, lần này cũng cùng nhau tới đây, đang bàn bạc xem rốt cuộc phải nháo động phòng thế nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vô số loại phương pháp được đưa ra, nhưng cuối cùng ai cũng không dám đi trêu Hoắc Hải Phong.
Mọi người cùng nhau chen chúc ở trước cửa, sau khi đưa hai người vào trong phòng thì bắn từng tràng pháo hóa về phía hai người họ. "Tân hôn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoắc Hải Phong híp mắt nhìn quét qua bọn họ vài lần, lông tơ của mọi người đều dựng đứng lên, không bao lâu sau thì biến mất không còn một người. Bởi vì quá mức vui mừng và hưng phấn, Tô Quỳnh Thy phá lệ đi vào phòng uống một ngụm rượu, rồi lại uống thêm hai ngụm nữa. Hậu quả chính là cửa vừa mới đóng lại thì cô đã mê mang nằm úp sấp trên giường rồi, một bên còn nắm lấy tay của Hoắc Hải Phong: "Ừm, chúng ta về nhà."
Hoắc Hải Phong bật cười, vừa nãy anh cũng xem như là nửa ôm nửa kéo mà đưa cô vào phòng, lúc này buông tay ra cũng xem như là có thể giảm bớt giày vò lại, cả người anh đều không kiêng nể gì nữa. Cô gái này trước kia làm gì to gan như vậy, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng lên từ lâu rồi. "Chưa đầu, chúng ta vẫn còn đang ở trong lâu đài. Đương nhiên, anh đã mua lại lâu đài này rồi, nói ra thì cũng coi như là đã về nhà rồi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoắc Hải Phong nhìn quanh bốn phía một vòng, ở đây chính là nơi mà bố của anh đích thân bày biện, chăn trên giường đều được thống nhất đổi thành màu đỏ thẫm của giường cưới, không riêng gì trên giường, ngay cả trên mặt đất cũng đều được rải đầy cánh hoa hồng màu đỏ, toàn bộ đèn thủy tinh treo trên trần đều vừa mới được lau rửa sạch sẽ, gió nhẹ thổi qua khiến nó hơi lay động một chút, ánh sáng ngũ sắc chiết xạ ra từ bên trong.
Trên bàn trà được bày một chai rượu đỏ cùng với hai chai sâm panh, hai cái lý trong đó đã được đổ đầy rượu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vốn còn đang phải uống một ly rượu giao bôi nữa, bây giờ xem ra là hoàn toàn không cần nữa rồi.
Lá gan của cô bé này cũng lớn đến mức muốn đâm thủng ngày hôm nay rồi, anh chỉ mới đi hai bước thôi mà mấy thứ trên giường đều lộn xộn lên hết rồi. "Ưm... Hải Phong... em muốn về nhà."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Quỳnh Thy đứng lên giường, đá rơi giày của mình, kiếng mũi chân lảo đảo đi về phía anh, ôm lấy lưng anh, cọ cọ lên đó một hồi, lại còn muốn nhảy lên.
Đầu óc thì choáng váng, nhưng thân thể lại rất tỉnh táo, sau khi uống rượu cả người cô đều nóng lên như bốc lửa vậy. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hoắc Hải Phong không giúp cô, động tác của Tô Quỳnh Thy tương đối lưu loát, hai tay cô ôm lấy cổ anh, hai chân giống như là trèo lên bên hông anh đạp loạn lên, cuối cùng quặp eo anh, cả người cô gắt gao dính chặt lên trên lưng anh.
Lúc này Hoắc Hải Phong mới đưa tay ra ôm lấy cô, vừa khàn giọng trả lời, vừa đi về phía chiếc giường lớn: "Đừng vội, chúng ta đã về nhà rồi, còn nhớ chúng ta ở đâu hay không hả cô nhóc nghịch ngợm?" "Nhớ. Không phải là chúng ta đã kết hôn rồi sao? Hôm nay em gả cho Hoắc Hải Phong, anh ấy là ông xã của em, hì hì hì."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Miệng giống như là ăn vụng được viên kẹo ngọt trên thế giới này vậy. Tô Quỳnh Thy tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói, cuối cùng còn che miệng mà trộm cười hai tiếng, giọng nói hấp dẫn khiến cho cả người đều nóng như lửa đốt.
Nghe thấy hai từ mà cô nói kia, Hoắc Hải Phong sợ run một chút, anh vội vàng thả người lên trên giường, nắm bả vai của cô. "Quỳnh Thy em vừa mới gọi anh là gì, gọi một tiếng nữa được không?" "Gọi cái gì, gọi ông xã hả? Hì hì hì, tôi nói cho anh biết một bí mật, Hoắc Hải Phong là ông xã của tôi. Hu hu hu." Cô nói xong lại đột nhiên nghẹn ngào mà nhỏ giọng nức nở.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, Hoắc Hải Phong hơi luống cuống, anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô rồi nhẹ giọng hỏi: "Đây là làm sao vậy? Lập gia đình không phải nên vui mừng sao? Em cũng đã gả cho Hoắc Hải Phong rồi."
Nước mắt của Tô Quỳnh Thy đột nhiên giống như không cần tiền mà chảy xuống, nói đến là đến, cái mũi đỏ lên trong nháy mắt, miệng hơi vểnh lên, đôi mắt đỏ au, nhìn thấy cực kỳ đáng thương. "Nhưng người ta chính là vui mừng mà. Cuối cùng tôi cũng gả cho anh ấy rồi, còn là dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. Anh trai cùng với ông ngoại, còn có ông nội Hoắc cũng ở đó nữa, bọn họ đều chúc phúc cho tôi, sau này tôi nhất định là một con heo nhỏ hạnh phúc."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cả người cô mơ hồ nhìn Hoắc Hải Phong, cô cắn môi nói, cuối cùng ngay cả mình đang nói gì cô cũng không rõ lắm.
Trước mắt đã hoàn toàn trở thành một mảnh mơ hồ, cô chỉ dựa vào một chút trí nhớ trong đầu mới miễn cưỡng nhớ được người trước mặt là ai.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô vung tay lung tung ôm lấy đầu của anh, cũng không quan tâm là ở đâu, vừa rơi nước mắt, vừa hôn lên trên gáy anh bẹp bẹp một tiếng.
Hoắc Hải Phong bật cười, anh sờ trán của mình, giúp lau khô nước mắt trên mặt cô, thuận tiện còn giúp cô nhóc tẩy trang sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc ấy vì lo trước khỏi hoạ nên anh đã đặc biệt tìm thợ trang điểm học hỏi một chút.
Sau khi hôn lễ chấm dứt, mới sáng sớm Hoắc Hải Phong đã thức dậy đưa ông cụ Hoắc về nước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lần trước Tô Kiến Định đã chuyển đạt cho anh rồi, không thể nói rõ được là tư vị gì. Trước kia lúc đối nghịch với ông cụ, anh không ngờ ông sẽ có lúc suy yếu như vậy. Anh phóng tầm mắt nhìn theo bước chân của ông cụ bước từng bước có chút khó khăn lên máy bay, hốc mắt của anh đột nhiên đỏ lên. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Anh bước hai ba bước qua đó, kéo lấy cánh tay của ông cụ, anh cần rằng rồi hỏi: "Ông nội, ông thật sự không ở lại đây với cháu sao? Hướng Minh, thằng bé rất thích ông." "Lần trước ông đã bảo Tô Kiến Định nói với cháu rồi mà. Hải Phong, ông nội lớn tuổi rồi, ông cũng không giấu cháu nữa, ông không còn bao nhiêu ngày nữa, cứ để cho ông sống một cuộc sống mà ông muốn trong khoảng thời gian còn lại đi. Có quản gia ở đây, không có việc gì đâu." "Cả đời này ông đã nợ bố cháu và cháu rất nhiều rồi. Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy cháu sống hạnh phúc thì ông vui mừng rồi. Trở về đi, bầu bạn với vợ và đưa nhỏ nhiều một chút, một ông lão già như ông, chờ cho tới khi ông không chịu được nữa thì trở về thăm ông một cái là được rồi. Tất cả việc hậu sự ông đều đã bảo quản gia sắp xếp xong hết rồi, đợi ngày đó tới, cháu trở về nghe theo sắp xếp của ông ấy là được."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có lẽ ông cụ cũng không muốn nói quá nhiều những lời này trước mặt bề dưới, sau khi ông cụ Hoắc nói xong, ông để Hoắc Hải Phong đứng đó rồi xoay người bước lên máy bay, thậm chí còn đứng ở cửa vẫy tay về phía anh rồi mới xoay người đi vào bên trong.
Lần từ biệt này không chừng lần sau thật sự chính là sinh ly tử biệt, Hoắc Hải Phong rưng rưng xoay người, thận trọng an ủi mình một chút.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Anh nhìn theo máy bay đến khi cất cánh bay lên trời thì anh mới lưu luyến không nỡ xoay người trở về.
Sau khi trở lại lâu đài thì đã là giữa trưa rồi, Tô Kiến Định cùng với công tước Otto đã trở về căn biệt thự của mình, bây giờ ở đây chỉ còn lại một nhà bọn họ mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cậu nhóc đã rời giường từ sớm, lúc này cậu bé đang ngồi ăn cơm ở bàn bên cạnh.
Hoắc Hải Phong nhìn cậu bé một cái, anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh: "Cảm thấy thế nào, buổi sáng đã đi gặp mẹ rồi hả?" "Bố ơi, đều là lỗi của bố, mẹ đã mệt chết đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa rời giường. Đáng lẽ hôm qua con không nên để cho mẹ đồng ý dễ dàng như vậy được."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc cậu bé đi gặp Tô Quỳnh Thy thì cũng đã sắp trưa rồi, vậy mà mẹ lại vẫn nằm trên giường. Vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra được mà nằm trên giường ngủ ngon lành.
Đã như vậy rồi, cậu cũng không thể ép buộc mẹ dậy, vậy nên cậu chỉ có thể hầm hừ chạy xuống tìm bố.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kết quả cậu tìm cả một vòng, cuối cùng quản gia lại nói rằng bố đã ra ngoài rồi, điều này xem như đã chọc tức cậu nhóc kia rồi.
Mẹ đã mệt thành như vậy rồi mà bố không trông coi lại còn chạy loạn ra ngoài.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật sự là rất kỳ cục.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Anh nợ em một câu yêu thương!