**********
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 291: Để tôi đến
"Chuyện này tôi muốn đích thân điều tra. Nhưng anh đã nghĩ đến rồi, tôi sẽ không xen vào. Yaren không đến, Hải Phòng lại là sân nhà của anh, cho dù là người của anh ta xuất sắc nhưng anh có lợi thế của thiên nhiên, chỉ cần động não suy nghĩ thì anh ta sẽ không phải là đối thủ của anh. Kiến Định học nhiều biết nhiều, sau này người đối đầu với anh còn khó khăn hơn hiện giờ rất nhiều.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vỗ vỗ vai Tô Kiến Định và nói rõ rằng ông ấy không còn việc gì ở đây nữa. Công tước Otto ngâm nga bài hát rồi quay người rời đi. “Cần hỗ trợ thì gọi cho tôi.” Loại chuyện tranh luận trong gia tộc này anh có thể giúp được rất ít, Hoắc Hải Phong vừa nghĩ đến Tô Quỳnh Thy lúc này đang không biết có bao nhiêu nguy hiểm, anh lo lắng để lại một câu rồi chạy đến bệnh viện.
Từ TQT đến bệnh viện không xa, Hoắc Hải Phong lái xe với tốc độ rất nhanh, chưa đến mười phút đã đứng dưới lầu bệnh viện. Trong bệnh viện yên tĩnh lạ thường, Hoắc Hải Phong hít sâu một hơi, bước xuống xe rồi đi vào thang máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Quỳnh Thy lần này đã ngủ một giấc khá lâu, sau khi anh làm xong việc bận rồi quay lại, thì thấy Tô Hướng Minh đã canh ở đây từ sớm, lúc này đang ngồi yên lặng trên số pha đọc sách. Với một đống sách nhỏ được đặt ngay ngần trên tay, có vẻ như cậu nhóc đã thật sự học tập, vẻ mặt nghiêm túc, chững chạc có mấy phần giống anh.
Vừa quay về thì thấy cảnh tượng như vậy, Hoắc Hải Phong thở ra một hơi, dùng tay phải xoa xoa nơi túi áo. "Làm sao lại nghĩ tới đây làm bài tập? Muộn rồi, Hướng Minh ăn cơm chưa?" Động tác nhẹ nhàng đi đến bên cạnh xoa xoa đầu cậu bé, ôm cậu bé vào lòng mình, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bị sốc trước sự thân thiết đột ngột của bố mình, tay cầm bút của Tô Hướng Minh run rẩy, một nét mực sầm màu còn sót lại trên trang vở trắng và sạch sẽ. Hầu hết bài tập gần hoàn thành ngay lập tức bị huỷ đi hơn phân nửa. “Bố ơi!” Mặc dù bài tập mà giáo viên giao bây giờ rất đơn giản, nhưng cậu ấy đã phải mất rất nhiều công sức để viết từng nét một. Bây giờ không còn được bao nhiều nữa, có thể phải làm lại lần nữa, nghĩ như thế nên cậu rất ủ rũ.
Tóc tại trên mặt buồn rầu rũ xuống, Tô Hướng Minh liếc nhìn Hoắc Hải Phong rồi giãy giụa muốn thả ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hiếm khi có thể thể hiện tình cảm với con trai, không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc với kết quả thế này. Hoắc Hải Phong khẽ họ một tiếng, vẻ mặt có phần không được tự nhiên, cũng may tuổi của Tô Hướng Minh cũng còn nhỏ, viết chữ đều dùng bút chì, anh lạnh nhạt cầm cục tẩy cao su đứng một bên thu dọn tàn cuộc. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Loại chuyện này đã nhiều năm rồi không làm, bây giờ chỉ biết nó dùng để làm gì, nhưng thao tác lại rối tinh rối mù, lúc đầu chỉ có một vệt bút chì màu đen, bị Hoắc Hải Phong tẩy xoá hai lần đều biến thành một mảng đen sì.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Tô Hướng Minh mới thật sự sững sở, cọ cọ nhảy ra khỏi lòng Hoắc Hải Phong, cầm quyền vở rơm rớm nước mắt nhìn anh đầy trách móc: "Bố! Ngày mai con phải nộp bài tập! Con đã viết rất lâu đó!"
Đây vẫn là một bài tập ngữ văn, suốt nửa buổi chiều cậu nhóc đã viết rất nhiều chữ, bây giờ toàn bộ đã bị hỏng! “Ha ha!” Vừa định khắc phục một chút thì một tiếng cười đã thu hút sự chú ý của hai người, Hoắc Hải Phong hơi xấu hổ sờ sờ chóp mũi, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười khi nhìn Tô Quỳnh Thy: “Em tỉnh lại khi nào? Cố ý cười nhạo anh à?” "Người phá hỏng bài tập của Hướng Minh cũng không phải là em. Em có cần phải cố tình chờ đợi để cười anh không.” Có lẽ là do đã ngủ một thời gian dài, nghỉ ngơi đầy đủ nên khi tỉnh dậy sắc mặt của Tô Quỳnh Thy đã hồng hào hơn nhiều, ngồi trên giường vẫy vẫy tay với Tô Hướng Minh. “Bố xấu lắm, mẹ ơi, con viết suốt một buổi chiều!” Cầm lấy thành quả của cả buổi chiều vất vả, Hướng Minh chạy đến chỗ Tô Quỳnh Thy, nước mắt uất ức vì bố nhanh chóng rơi xuống, hốc mắt đỏ hoe, đưa cuốn vở nhỏ cho cô. "Bố thật là hư, mẹ phạt bố giúp Hướng Minh lau sạch rồi viết lại.” Cô muốn trêu chọc hai người. Hai ngày qua có lẽ cô đã doạ hai người đàn ông trong nhà sợ hãi. Cô nên dỗ dành cho thật tốt, tính tình của cậu trai nhỏ này cũng không dễ mà dỗ dành. “Con nghe lời mẹ!” Thật ra loại bài tập này cậu nhóc có muốn nộp hay không còn tuỳ thuộc vào cảm xúc của cậu, nhưng hiếm khi cậu thấy bố mình rơi vào thế quẫn bách như vậy, nếu không nắm chặt cơ hội này không biết lần sau là khi nào mới có lại được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hoàn toàn bán đứng anh ở ngay trước mặt anh, nhưng Hoắc Hải Phong không nói được một lời phản đối nào, sải bước đi đến, chỉ lên trán hai mẹ con một cái, khẽ cười: “Chờ sắp xếp xong mọi thứ thì sẽ giúp Hướng Minh của chúng ta làm bài tập nhé!” "Sắp xếp xong? Em có thể được xuất viện à?” Đây là một điều bất ngờ! Hai mắt của Tô Quỳnh Thy sáng lên ngay lập tức, hai tay ôm mặt, nén giọng kêu lên đầy phấn khích, hoàn toàn quên mất bài tập của đứa trẻ.
Vén chăn lên muốn chui ra ngoài, trong lòng chỉ muốn đi ra khỏi nơi này. “Chờ đã, thay quần áo trước đi đã!” Anh dở khóc dở cười ngăn Tô Quỳnh Thy lại, anh không thích ở bệnh viện chờ trước, thay quần áo đi đã!” Anh sững sờ ngăn lại Tô Quỳnh Thy, đâu chính là không thích ở bệnh viện nên cũng không quan tâm đến chuyện thay quần áo, chỉ muốn lao ra ngoài, cả đồ vật cần thiết cũng không dọn dẹp! “Đúng, đúng, đúng, anh không nói thì em lại quền mất! Anh Phong, sau khi xuất viện em đi theo anh đến biệt thự Tường Vi hay là anh theo em đến sống với anh trai?” Tôi Quỳnh Thy ngồi xuống, trầm mặc một lúc lâu. Sau khi bình tĩnh lại cô đột nhiên nheo mắt nhìn anh. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những lời này khiến anh sững sở trong giây lát, lúc đó anh chỉ lo đi đón Quỳnh Thy mà quên bàn về nơi ở, thật ra thì tốt hơn hết là nên sống ở nhà họ Tô. Dù sao thì khi anh không có ở đây, Tô Kiến Định và công tước Otto có thể chăm sóc cô giúp anh, có thể nói là tương đối an toàn. Nhưng trong lòng anh chỉ muốn né Tô Hướng Minh về nhà họ Tô. Chỉ đưa một mình Quỳnh Thy về tổ ấm nhỏ mà anh đã đặc biệt chuẩn bị...
Trong đầu xảy ra cuộc chiến giữa người và trời, cuối cùng Hoắc Hải Phong thở một hơi dài, trong mắt đầy sự oan uổng nói: “Ở nhà họ Tô đi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thích thú với dáng vẻ nhỏ bé uất ức của anh, Tô Quỳnh
Thy miễn cưỡng kìm lòng, quỳ gối xuống sờ lên đầu anh: “Hải Phong nhà ta thật là đáng thương. Đi theo em và anh của em cho đến khi sự việc được giải quyết, rồi sau này em sẽ đền bù cho anh, được không?” kẹo ấm áp, ngọt ngào kéo anh vào trong ngực. Dấu vết hối hận cùng bất bình để lại trong lòng Hoắc Hải Phong trong
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gái nhỏ thơm tho, mềm mại giống như một viên nháy mắt được chữa khỏi, cảm giác được bàn tay nhỏ bé vuốt ve trên đầu, anh nhắm mắt lại hưởng thụ.
Cảm nhận được ánh mắt có chút kinh hãi của Tô Hướng Minh, họ nhẹ ra hiệu cho bác sĩ, đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé: “Tắm rửa rồi thay quần áo khác! Anh đưa em về. Anh trai và ông ngoại đều ở đó, bọn họ rất nhớ em.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không thể tiếp nhận trong thời gian ngắn không có nghĩa là cả đời cũng không thể tiếp nhận, Hải Phong đặc biệt nhắc đến công tước Otto, thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt, tận trong đáy lòng của anh thở dài một hơi. Cả nhà hoà hợp với nhau, tâm trạng nhẹ nhõm đi không ít.
Tốc độ của ba người rất nhanh, Tô Quỳnh Thy thay quần áo đơn giản, Hoắc Hải Phong thu dọn một vài đồ dùng quen thuộc thường ngày rồi một nhà ba người rời khỏi bệnh viện dưới ánh trăng. Để lại một mình Lê Quốc Nam, sáng hôm sau thức dậy, tìm mãi không thấy ai mới thất vọng gọi cho Kiều Loan đến đón anh ta về nhà. Sau mấy ngày tịnh dưỡng, tâm trạng cũng không thể tốt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net