Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 214: Nhà họ Trần xuống dốc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Bất kể là tin tức gì bị truyền ra ngoài, thì cái danh bất trung bất hiếu cũng sẽ gắn lên người anh ta, không thể xóa đi được. Lúc trước anh ta chọn nơi này là bởi vì nó không có dấu vết nhiều người đến. Nhưng hiện tại, liếc mắt nhìn về phía đằng xa, cát bụi vẫn không ngừng bay lên tứ tung, có lẽ vẫn có rất nhiều người đang tiếp tục tới, cho nên chắc chắn là không thể giấu diếm được, nhất định phải giải quyết nhanh chóng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đuổi người đi, không cho phép tới gần nơi này." Trần Tuấn Tú sắc mặt âm trầm ra lệnh cho vệ sĩ đuổi đám phóng viên trong phạm vi trăm mét kia đi. Sau đó ông ta hơi giơ tay lên, chậm rãi đi về phía Trần Hiền.

Tại khoảng cách nửa mét với quan tài băng, Trần Tuấn Tú bị hô dừng lại. Nhìn quan tài chỉ cần giơ tay ra là với được kia, cuối cùng trong lòng Trần Tuấn Tú cũng nhịn được lửa giận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Có yêu cầu gì thì chúng ta cứ từ từ nói chuyện, quan tài bằng sắp tan ra rồi. Trần Hiền, bố có lỗi với con, nhưng mẹ con thì chưa từng làm gì có lỗi với con cả, không hề! Bố cầu xin con trả bà ấy lại cho bố!"

Hai mắt Trần Tuấn Tú đỏ bừng, con ngươi co rụt lại, trong mắt xuất hiện tia máu đỏ, khuôn mặt tiều tụy trắng bệch, nhìn như già đi cả mười tuổi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Bây giờ tôi như thế này, có hơn nửa là nhờ ông mà ra. Bố, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn suy nghĩ một vấn đề, không biết ông có thể giải đáp cho tôi không." Trần Hiền nghiêng đầu, bàn tay đặt lên quan tài băng, ánh mắt phóng ra phía xa nhìn biển cả.

"Hỏi đi." Nói hết lời cũng chẳng có tác dụng gì, từ hai mươi mấy năm trước bắt đầu sắp xếp kế hoạch đến giờ, ông ta chưa từng phải ăn nói khép nép như thể với ai. Ngay cả trước mặt Dương Minh Hạo, ông ta vẫn rất lạnh lùng, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nếu mẹ đã sinh ra tôi, tại sao ông lại đổi tôi với một đứa trẻ khác, đưa tôi ra nước ngoài để học tập? Lúc đấy tôi chỉ là một đứa trẻ, chẳng biết cái gì cả, tôi vô tội. Thế mà đến bây giờ ông vẫn còn dám nói tôi là do mẹ tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra... Đúng là không biết xấu hổ!”

Từ nhỏ đến lớn anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa từng muốn làm rõ về vấn đề này. Nếu như không cần anh ta, vì sao lại đưa anh ta ra nước ngoài để giáo dục? Vì sao lại lừa mẹ anh ta, đưa anh ta rời khỏi nơi này? Sự xuất hiện của anh ta đúng là đáng thương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Bố muốn chuẩn bị cho mình một đường lui. Thương lượng và hợp tác với Dương Minh Hạo không khác gì đang lột da hổ, cho nên bố muốn để lại cho mình một đường lui." Lúc đó ông ta suy nghĩ quá đơn giản, không suy nghĩ chu toàn được rất nhiều chuyện, nếu không sao ông ta lại có thể để cho bản thân đi đến con đường cụt này chứ.

"Cũng bởi vì một suy nghĩ đó của ông thôi mà tôi phải chịu biết bao nhiêu cực khổ. Trần Tuấn Tú, ông căn bản là không xứng đáng để làm một người bố!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chỉ một lý do đơn giản như vậy mà đã quyết định luôn cuộc sống của anh ta. Sắc mặt Trần Hiền chuyển sang màu đỏ tía, gân xanh trên cổ nổi lên, vẻ mặt dữ tợn, nhất thời không khống chế được sức lực trên tay mình, run rẩy đẩy quan tài băng xích về phía sau mấy xen-ti-mét, khiến nó lung lay, có thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Trần Tuấn Tú lại bước thêm mấy bước theo bản năng, cả người ông ta ôm lấy quan tài băng, mới miễn cưỡng giữ lại được nó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trần Hiền cũng giật mình, theo bản năng lao tới giữ lấy, nhưng vẫn chậm hơn Trần Tuấn Tú một chút. Lực quán tính trên chân anh ta còn chưa kịp thu lại, dừng ở bên người Trần Tuấn Tú, hai tay bám vào người ông ta. Trần Hiền đang nghĩ muốn thu tay lại thì đột nhiên trên lưng anh ta truyền tới một lực đẩy, dưới chân anh ta không đứng vững được, lảo đảo ngã chúi về phía trước một bước. Vì thế mà quan tài băng không được giữ vững nữa, trong chớp mắt đã mang theo cả Trần Tuấn Tú rơi xuống vực.

Khung cảnh đột nhiên yên tĩnh lại, đám phóng viên ồn ào đã sửng sốt một lúc lâu rồi mới điên cuồng chen lấn về phía trước.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trần Hiền không thể tin nổi mà nhìn hai tay mình, cả người ngẩn ra đứng yên tại chỗ, miệng hơi há ra.

“Cậu Hiền, có phải cậu vừa đẩy tổng giám đốc Tuấn xuống không? Cậu vừa nói gì với ông ấy đến mức cậu muốn đẩy ông ấy xuống biển vậy?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cậu Hiền, bây giờ cả tổng giám đốc Tuấn lẫn phu nhân cũng đều bị rơi xuống biển rồi, cậu có định gọi người tới cứu viện... Hay là vớt họ lên không.."

Sau khi Trần Tuấn Tú rơi xuống theo quan tài bằng, toàn bộ cục diện không thể khống chế nổi nữa. Trần Hiền vẫn đang sững sờ, mặc cho vệ sĩ dìu mình đi đâu thì đi tới chỗ đó. Phóng viên vây xung quanh anh ta, cho đến tận khi cảnh sát xuất hiện rồi bọn họ cũng không buông tha.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chuyện này lan truyền khắp Hải Phòng với tốc độ nhanh chóng mặt, thậm chí còn che mất cả các thông tin về vấn đề của tập đoàn Sunrise, trở thành chuyện được tất cả mọi người ở Hải Phòng bàn luận khắp nơi.

Lúc Hoắc Hải Phong nhận được tin tức, Tô Quỳnh Thy vừa mới xoa mắt tỉnh giấc. Hoắc Hải Phong vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tiến Quân rời đi, còn mình thì lẳng lặng ngồi cạnh giường để chờ người nào đó tỉnh ngủ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hải Phong, vừa nãy Lâm Tiến Quân tới đây sao? Hai người có chuyện cần nói thì cứ nói đi, em không liên quan!" Ngủ một giấc dậy cũng thoải mái hơn hẳn, Tô Quỳnh Thy vuốt vuốt tóc, mơ màng nói.

"Không có chuyện gì lớn, tất cả đã được xử lý xong rồi. Em đi rửa mặt đi,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”