Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********
Bữa tiệc được tiến hành rất nhanh, Tô Kiến Định chau mày đứng ở hành lang nhìn chằm chằm toàn bộ hội trường đã gần một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chủ tịch, vẫn không có tin tức gì, bình thường lúc này công tước Otto đã tới, nhưng hôm nay lại hoàn toàn không có dấu hiệu xuất hiện." Hội sảnh của bữa tiệc không lớn, Chu Thanh đi đi về về không dưới mười vòng, lại không hề có phát hiện gì.
"Đợi thêm một chút, tìm cơ hội lên lầu nhìn xem." Tô Kiến Định nhướn mày, ngẩng đầu nhìn lên lầu một chút, lúc vừa mới tới anh đã cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là mở tiệc nhưng vệ sĩ đứng canh ở thang lầu còn nhiều hơn bên ngoài, điều này quả thực bất thường, huống chi công tước Otto trong ba năm qua, mỗi tháng đều sẽ xuất hiện biệt thự, cho nên yến hội này mới được sinh ra, chưa từng có ngoại lệ, không có khả năng hôm nay đột nhiên không tới, nhất định là người đang ở trong biệt thự rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chủ tịch, tôi vừa mới xem qua, lầu hai vốn không cho lên, thang lầu dẫn lên lầu ba có lẽ còn có nhiều người hơn, giống như đang muốn bảo vệ thứ gì đó, tôi tạm thời chưa nghe ngóng được."
Sự khác thường trong biệt thự, Chu Thanh cũng đã sớm phát hiện ra, tìm người hỏi một vòng, nhưng không ai có đáp án chính xác.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng dần có chút phiền muộn, Chu Thanh có chút lo lắng nhìn Tô Kiến Định: "Chủ tịch, chân anh có thể chống đỡ không?" Liếc mắt thấy hai chân anh có chút phát run, Chu Thanh vô thức tiến lên đỡ lấy, chân vốn không tiện, bây giờ còn đứng trong một thời gian dài đến như vậy, cũng không biết có thể chống nổi không, đừng để đến lúc đó chưa gặp được chính chủ, mình đã bị thương.
"Tìm cơ hội lên lầu nhìn xem, tôi không sao, không cần lo lắng." Anh ở lại đây thêm một ngày, Quỳnh Thy và Hoắc Hải Phong sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn một chút, có một vài việc vẫn nên mạo hiểm một chút mới có thể làm được, chứ cứ lề mà lề mề, không biết đến lúc nào mới xong.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quyết định xong, Tô Kiến Định phất tay bảo Chu Thanh đi tìm cơ hội, mình thì chậm rãi đi về phía bể bơi.
Nếu biện pháp bình thường không thể dùng, đường ngang ngõ tắt anh cũng tinh thông một chút, miễn cưỡng thử xem sao!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cấu trúc tổng thể của ngôi biệt thự mang phong cách cổ điển và khí quyển. Trên bề mặt tòa nhà có nhiều chỗ nhô cao. Đi tới bức tường phía dưới, Tô Kiến Định ngẩng đầu nhìn một chút, mặc dù đây là biệt thự ba tầng nhưng có vẻ cao hơn nhà bình thường rất nhiều, nếu chân không bị thương, đối với một người leo núi chuyện nghiệp như anh thì chút độ cao này không đáng là gì, bây giờ chân không có sức, nhưng cố gắng một chút miễn cưỡng cũng có thể đi lên.
Mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi từ ban công lộn vòng vào phòng, mượn ánh sáng yếu ớt của mặt trăng nhìn bốn phía, trong không gian tối tăm giống như có một con thú dữ đáng sợ nào đó đang ẩn nấp, lúc này Tô Kiến Định rùng mình một cái, da gà nổi lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lông mày nhăn lại, dựa theo phân tích của anh thì bên trong này hẳn là một căn phòng không quan trọng, nhưng vì sao bốn phía lại trang trí đồ vật khoa trương như vậy, đi tới gần anh mới nhìn thấy, cách đó không xa, đằng sau bàn đọc sách còn treo một cái đầu hươu dữ tợn, trên ghế sô pha còn đặt một bộ lông hổ màu vàng vằn đen, đầu hổ hướng về phía anh, không biế là thật hay giả.
Lấy điện thoại trong túi áo ra, bật đèn pin lên, ánh sáng từ đèn pin điện thoại miễn cưỡng chiếu rõ con đường phía trước, anh đi từ gian phòng ra, lầu ba hoàn toàn yên tĩnh, không ầm ĩ như bên dưới, cả tầng lầu không thấy một vệ sĩ nào, điều này khác với dự đoán của anh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Không quản được nhiều như vậy, mặc dù biệt thự không lớn, nhưng phòng ốc không ít, đi tìm từng cái mà không muốn kinh động đến người khác cũng không phải điều dễ dàng, sau khi nhìn ba gian phòng, nghi vấn của Tô Kiến Định ngày càng sâu.
Rõ ràng độ cao của căn biệt thự này không quá bình thường, nhưng chiều cao của căn phòng tương đương với một căn phòng biệt thự bình thường, ba tầng như vậy, không thể cao bằng bên ngoài, vậy những chiều cao còn lại ở đâu?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đang có chút phiền muộn, trong đầu đột nhiên nhớ ra căn biệt thự đã được cải tạo qua của nhà họ Trần, chẳng lẽ nơi này...
Nhưng còn một vấn đề rất kỳ lạ, anh trực tiếp bò từ bên ngoài vào, trong quá trình bò lên không phát hiện vết tích của tầng thứ tư, chỗ này cũng là tầng cao nhất rồi, điều này có chút kỳ quái.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nghĩ mãi không ra, anh đành tăng tốc bước chân tra xét cả tầng lầu một lượt, quả nhiên không tìm được cái gì, mặc dù mỗi căn phòng đều được trang trí hoa lệ, nhưng nhìn dáng vẻ thì không có người ở , xem ra vẫn là do độ cao tầng lầu có vấn đề.
Trở lại gian phòng ban đầu, Tô Kiến Định liền thắt sợi dây thừng bên hông, từ trên ban công đi xuống, tìm tòi một chút, phát hiện độ cao ở tầng thứ hai có vấn đề, dựa theo độ cao tầng ba thì hẳn là phải sớm tới được tầng hai, quả nhiên có tường kép, xem ra biệt thự này không đơn giản như anh nghĩ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Biết điểm này, muốn đi vào cũng dễ dàng hơn nhiều, Tô Kiến Định một lần nữa leo lên đến tầng ba, thận trọng đi theo bậc thang, tính độ cao được một nửa, ngón tay đột nhiên mò thấy một điểm bất thường nhô lên.
Nhẹ nhàng ấn xuống, bên dưới đột nhiên sụp đổ, âm thanh còn chưa kịp phát ra, Tô Kiến Định nháy mắt đã biến mất khỏi bậc thang.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Rầm!
Anh nợ em một câu yêu thương!