Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 137: Không thấy mẹ đâu




Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********



Trần Hiền bế Tô Quỳnh Thy đang ngất trên mặt đất lên, trên mặt lộ ra nụ cười, bế cô lên xe một cách nhẹ nhàng. Vốn tưởng rằng có Hoắc Hài Phong ở bên cạnh trông coi, muốn bắt cô gái này không hề đơn giản. Không ngờ cô gái này lại to gan như vậy, dám ra ngoài trong tinh cảnh này. Không biết là ngốc hay là ngây thơ. Nhưng như thế này cũng tốt, giúp hành động của Trần Hiển được suôn sẻ hơn,

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Sau khi sai người lôi cả ba bảo vệ ở phía sau lên xe, anh ta lập tức đưa Tô Quỳnh Thy đi về phía sân bay. Sau khi ngủ trưa dậy, Tô Hưởng Minh không thấy mẹ dâu thì phát hoảng. Cậu bé run rẩy gọi điện thoại cho Hoắc Hài Phong, hai tay nắm chặt điện thoại, sắc mặt thì trắng bệch. Tô Hưởng Minh ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia có người bắt máy. Cậu bé cố gắng kìm cho nước mắt không rơi, lắp ba lắp bắp nói: "Chủ... chủ... chủ đi, mẹ... mẹ cháu mất tích rồi. Chủ... mẹ... mẹ cháu có ở chỗ chủ không?"Lúc này, Hoắc Hải Phong vừa tim được một vài manh mối liên quan tới Tô Kiến Định, đang định mang tin vui tối cho TO Quỳnh Thy. Không ngờ vừa cầm điện thoại lên thì lại bị Tô Hướng Minh làm cho hoảng sợ Cái gì mà "mẹ cháu mất tích.. Anh cảm thy hoàng hốt, cổ gắng bình tĩnh lại hỏi: "Hướng Minh, cháu đừng hoàng hốt. Bây giờ, mẹ cháu thực sự không có nhà sao? Nghĩ kỹ xem hôm nay me cháu có nói với cháu là mẹ cháu ra ngoài không? Hoặc là cô ấy có nói với cháu là hôm nay định làm gì không?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Hoắc Hài Phong không thể ngồi yên trong văn phòng được. Anh nằm chặt điện thoại rồi đứng dậy, quơ tay lấy chia khóa xe ở trên bàn, chằng kip cẩm áo khoác mà vội vàng chạy ra ngoài. Trên mặt Hoắc Hải Phong là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có. Trong mắt anh như có từng con dao bay ra ngoài, cực kỳ lạnh lùng.

"Me không nói gì cả. Cháu và mẹ cùng đi ngủ

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


trưa, lúc cháu tỉnh dậy đã đi tìm mẹ. Khi vào phòng mẹ thì lại chẳng có ai. Cháu tìm khắp biệt thự rỗi, không thấy bóng dáng mẹ đâu cả. Ngay cả người giúp việc trong nhà cũng nói không thấy mẹ đi ra ngoài.."

Trong lòng Tộ Hướng Minh bị bao phủ bởi sự khủng hoảng chưa từng có, cậu bé cẩm điện thoại chặt như đang cầm cây cỏ cứu mạng duy nhất vậy.Nước mắt đang dâng lên trong hốc mất, Tô Hưởng Minh cố gắng lắm mới không làm nó đi xuống,

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Chủ tới ngay, HƯởng Minh à, cháu hãy bảo bào vệ tim hết khu biệt thự một lượt đi, tim kĩ vào. Cử người ra cổng hỏi bào vệ xem có thấy mẹ cháu ra ngoài không. Sau khi làm xong hai chuyện này thì hãy ở yên đó cho chu tai

Rõ ràng trước khi anh đi đã dãn cô phải cần thận một chút rối, Không ngờ lại vẫn xảy ra chuyện. Sao đột nhiên Tô Quỳnh Thy lại biến mất? Không ai thấy cô đi ra ngoài, không thể nào có chuyên đột nhiên biến mất trong biệt thự được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Anh lái xe như bay tới biệt thự nhà họ Tô. Khu biệt thự vốn yên tĩnh, giờ đây lại trờ nên cực kỳ ổn ào, chỗ nào cũng thấy bảo vệ đang nhốn nháo tìm người. Chẳng cần hỏi cũng biết, bây giờ vẫn chưa tìm được.

"Chủ!" Tô Hướng Minh nhìn thấy Hoắc Hải Phong từ xa, vừa gọi vừa chạy về phía anh: "Tìm hết mọi ngóc ngách rồi, chẳng ai thấy mẹ cháu cả. Cháu đã cử bào vệ tới phòng an ninh xem camera rồi. Hinh như mẹ cháu ra ngoài một mình vào lúc cháu ngủ trưa. Từ lúc đó tới giờ không thấy v...

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Cậu bé thờ hồng hộc chạy tới trước mặt Hoắc Hài Phong, ôm bắp đùi, ngửa đầu lên nhìn anh."Chú sẽ điều tra chuyện này. Hưởng Minh ngoan ngoãn ở trong nhà nhé." Tự Tô Quỳnh Thy đi ra ngoài, nhưng không có người giúp việc nào trong biệt thự nhin thấy. Muon tránh tất cả mọi người nhin thấy thi trữ khi là...

"Gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự tới đây. Hai phút sau, trừ Hướng Minh ra, gọi tất cả mọi người trong biệt thự tới sảnh lớn gặp tôi." Hoắc Hải Phong kéo một bảo vệ ở bên cạnh lại nói.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Sắc mặt anh trầm xuống. Nếu quà thật như Hoắc Hài Phong nghĩ thì cần phải thanh tẩy lại nhà họ Tô một lần nữa. Anh bước vội vào bên trong biệt thự Tô Hướng Minh đã làm những gì cần làm rối, chuyện còn lại là chuyện của anh.

Trong phòng khách, Hoắc Hài Phong đứng quay lưng về cửa, lông mày nhíu lại. Anh vội xoay người lại: "Tất cả mọi người trong biệt thự ở đây rồi à?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Anh từng thấy người giúp việc của nhà họ Tô. Mặc dù không biết có bao nhiêu người, nhưng cũng không phải chỉ có sáu, bày người thế này.

"Cậu Hải Phong, ngoài quản gia ra, tất cả mọi người đều ở đây. Cậu chủ và cô chủ không thích người ngoài quấy rầy nên chỉ có bày người giúp việc mà thôi. Tính thêm quản gia nữa là tám người." Bào vệ phụtrách triệu tập mọi người run rẩy đáp.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Quản gia?" Anh biết quản gia nhà họ Tô.

Nói tới quản gia thì người này là do Tô Kien Định đặc biệt tìm về, sau khi anh ấy trở về Hải Phòng, Người quản gia trước khi nhà họ Tô lụn bại chính là ông ta, nói tời cùng thì cũng là một người đã nhìn bọn họ lớn lên.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Ông ta biến mất từ lúc nào?"

Quản gia là người duy nhất trong biệt thự này có thể qua mắt tất cả người giúp việc trong nhà, lừa Tô Quỳnh Thy ra ngoài, hơn nữa còn khiến cô không hề nghi ngờ,

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Cậu Hài Phong, tôi đã bảo người đi tìm ri. Nhưng trong phòng quản gia... không có ai cả. Ngay cả camera giám sát cũng không quay được ông ta đi lúc nào. Cho nên.."

Người biến mất từ lúc nào, đi từ đâu, có người tiếp ứng hay không... chẳng ai biết cả.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, đưa người tối sân bay tìm. Giúp cậu chủ nhỏ thu dọn đồ đạc đi. Nửa giờ nữa, gọi một người giúp việc gần gũi với Hướng Minh đi theo tôi" Đã để phòng nghiêm như vậy rồi, vậy mà Tô Quỳnh Thy vẫn bị bắt đi. Trong biệt thự không còn an toàn nữa, nhất định phải dẫn Hưởng Minh theo anhmới được.

Chắc chắn Tô Quỳnh Thy đã bị người nhà họ Trần bắt đi. Mặc dù, trong lòng rất sốt ruột, nhưng cũng may lúc trước anh đã điều tra được một chút tin tức liên quan tới Tô Kiến Định. Chi cấn một ngày, Hoắc Hải Phòng nhất định có thể tìm được vị trí của bọn họ.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Tô Quỳnh Thy lắc đầu tinh lại, trước mắt đen kit một màu. Cô cảm thấy hơi chóng mặt, muốn nôn, phần gáy thi đau. Nhưng sự đau đớn này vẫn trong phạm vi Tô Quỳnh Thy có thể chịu được. Thân thể đau nhức, cô vừa định đổi tư thể thì lại nghe được giọng nói kia.

Tô Quỳnh Thy lập tức mở hai mắt ra, ngối bật dậy, nhưng lại cảm thấy bàn thân đang bị trói. Chắc hẳn chân và tay cô đang bị trói, trên mắt thì bị buộc một mảnh vải đen. Dưới mông có cảm giác mềm mềm, chắc là đang ngồi trên ghế. Đại khái là đang ở trên xe ô tô. Mặc dù chiếc xe này lái rất vững, nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn cảm thấy hơi xóc này, mắt lại không thấy gì, cảm giác chóng mặt lại càng tăng thêm.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Anh là ai? Rồt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Mắt không nhìn thấy nhưng những giác quan khác lại tốt hơn rất nhiều. Cô càm thấy bên trái có tiếng rót nước "róc rách". Tô Quỳnh Thy mím môi, xích tới gầnbên còn lại, Lúc bị đánh ngất xiu, cô chẳng kịp thấy đối phương là ai. Bây giờ cũng chẳng biết là lúc nào roi, không biết Tô Hướng Minh và Hoắc Hài Phong có phát hiện ra cô bị bắt cóc không? Trong lòng Tô Quỳnh Thy cực kỳ hoàng hốt, nhưng trên mặt lại lộ ra về binh tĩnh.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Không tệ, tinh nhanh thật. Cô Quỳnh Thy à, bố tôi muốn mời cô xem một trò hay. Cô yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, cũng chẳng có đam mê làm người khác bị thương. Cứ bình tĩnh chờ đi, tôi sẽ không làm khó dễ cô đâu!"

Trần Hiến bưng ly rượu lên, nhin cô gái trước mắt. Trong mắt anh ta là sự lạnh nhạt không hề có chút cảm xúc nào.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Nếu đã như vậy, phiền anh lấy thứ đang buộc trên mắt tôi ra. Tôi cảm thấy hơi choáng."