Người Tình Bất Đắc Dĩ

Chương 3: Cáo đội lốt cừu




" Phục vụ tôi tốt sáng nay đi đã "

Và... Anh đè cô xuống...

Chiều

" Tên khốn khiếp Mau Dậy Đi!!!"

Cẩm Lệ hét vào tai anh với volum cực đại. DịcH Ảnh Vũ lật người, chế ngự cô dưới thân mình, hừ lạnh

" Cô nói thêm câu nữa tôi sẽ để cô cả tuần không ra khỏi giừơng!!!"

Anh bực tức cảnh cáo khiến cô im tịt, lắp bắp

" Mai... Mai là đám cưới người yêu cũ tôi rồi... Anh.. Anh đã hứa sẽ cùng tôi đến đó mà. Tôi... Tôi chỉ muốn gọi anh dậy... chuẩn bị.. "

" Nếu cô làm tôi khó chịu, tôi sẽ thất hứa!!!"

Anh nheo mắt lại, mặt tối sầm rất đáng sợ. Thế nhưng, Cẩm Lệ vì câu nói của anh mà không còn biết trời cao đất dày nữa, đấm đá loạn xạ

" Bỉ ổi, xấu xa, vô liêm sỉ. Anh Cút Khỏi Nhà Tôi Ngay!!!"

Cô cứ đạp, anh lại ghì mạnh người cô hơn, càng lúc càng áp sáp thân cô

Cô đã quên một điều.. Ư ư.. Hai người còn đang nude...

Đến khi cái gì đó bên dưới vì sự tác động của cô mà cứ " chọc chọc " vào bụng cô. Cẩm Lệ mới bất động vì xấu hổ.

Cô thật muốn kêu gào thảm thiết

" Má ơiii, con ăn ở rất tốt mà aaaa"

Dịch Ảnh Vũ thấy cô ngoan ngoãn dưới " thân " anh, anh mới nhổm dậy, đi đến phòng tắm, gãi gãi đầu, ra lệnh

" Chuẩn bị bữa chiều đi "

Cẩm Lệ tức điên, ném gối về phía anh

" Nhà là nhà tôi, anh đã ngủ nhờ, tắm nhờ lại còn đòi ăn nhờ. Tên khốn nạn!!! "

Anh quay lại, nhếch môi rất.. đáng sợ, rất... xấu xa, rất... Ư ư

" Cô nói gì?"

" Không! Không! Anh cứ tắm đi... "

Cô lúng túng chui vào trong chăn

" Hú hồn chim én "

" Tôi sẽ trả tiền "

Dịch Ảnh Vũ thấy mình cũng quá đáng nên lên tiếng thương lượng

...

" Cô nấu ăn không tồi nhỉ "

Anh bình thản, quý sờ tộc ăn xong bữa chiều cô nấu.

Cẩm Lệ chọc chọc bát, bĩu môi

" Xe tôi đâu?"

" Xe?"

" Bugatti anh hứa mua cho tôi đâu?"

" Tôi hứa? Bao giờ?"

Dịch Ảnh Vũ chớp chớp đôi lông mi dài, tỏ vẻ ngây thơ. Cẩm Lệ chỉ muốn táng cả cái bát vào mặt anh.

Nghĩ là làm thật, cô ném cả cái bát đi... Không phải vào mặt anh mà... vào chân cô..

Nhưng vì quá ngại nên cô hét lên

" Cút ra khỏi nhà tôi!!! Đồ... Đồ... Lật lọng!!!"

Anh vẫn thản nhiên ăn nốt bữa chiều rồi đứng dậy, anh liếc cô một cái

" Mở cửa nhà ra đi "

" Không.!! Tôi phải báo cảnh sát, anh cưỡng bức tôi!!! Anh đừng hòng chạy trốn!!!"

Anh thiếi kiên nhẫn, mắt hẹp lại, từ từ tiến về chỗ cô. Cô vô thức lùi lại

" Anh... Anh muốn làm gì tôi... Aaaaaa"

Anh đẫy cô áp sát vào tường gần cửa ra vào. Cô quá sợ hãi mà hét lên. Anh vương đôi tay dài, ấn nhẹ mổt cái, cửa bật tung ra.

Anh ngao ngán nhìn cô nhắm tịt mắt, mồm lại ré lên... Ặc.. Như

bị anh hãm hiếp...

Anh nắm hai vai cô, xoay người cô đưa ra cửa, lạnh lùng nói

" Mở mắt! Nhìn "

Cô ngoan ngoãn nghe lời, mồm há hốc rồi lại ré lên... Sung sướng

" Xe Bugatti!!!"

Anh là cảm thấy bản thân thật đen đủi mới vướng phải loại người " vô duyên " như cô. Người yêu đá cũng đúng.

Khuôn mặt thanh tú, mũi cao,môi anh đào chúm chím, má bánh bao phúm phính đáng nhẽ ra phải rất đáng yêu... Hài zzz, tiếc cho hình hài xinh xắn này

" Tôi đi về đây "

Anh bước qua cô, tiến thẳng về con koengg segg của anh. Cô bấy giờ mới hoàn hồn

" Tôi phải tìm anh bằng cách nào. Nhỡ đâu anh quỵp tôi, chẳng phải tôi... Ừm.. Lỗ sao?"

Dịch Ảnh Vũ vứt cho cô một tấm thiệp. Cẩm Lệ bắt lấy, lật lật tấm thiệp, mắt cô bỗng mở to, sửng sốt đứng như bức tượng, mồm há mãi không ngậm được khi thấy dòng chữ...

" Dịch Ảnh Vũ - chủ tịch Dịch thị. Má ơi!!! Con động phải người không nên động rồi "

Cô định nói với anh rằng " tôi không cần xe bugatti nữa, không cần anh đến đám cưới người yêu cũ của tôi nữa "

Nhưng anh chỉ lạnh lùng, hờ hững bảo cô

" Sáng mai tôi sẽ đến đón cô sớm đấy. Kế hoạch phá đám cưới của người yêu cũ cô, tôi đã có rồi "

Và.. Anh biến mất

Cẩm Lệ đã không thể nhìn thấy được đôi môi mỏng của anh, nhếch lên một nụ cười thích thú...