Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 69: Kinh hãi




Vừa bước tới cổng biệt thự Vạn Đức, Đào Như Ngọc và Nhu Thuỳ lại bị chặn bởi người bảo vệ.

“Các cô đi đâu đây, không phải người của khu biệt thự thì xin mời ra khỏi đây cho.”

Đào Như Ngọc r3n rỉ nói.

“Anh trai ơi, anh trai giúp em chứ nếu không thì hai đứa em chết mất, chuyện này rất là quan trọng ảnh hưởng tới mạng người. Xin anh hãy báo cho ông chủ Châu Kiệt Luân giúp tụi em ạ.”

“Cô làm gì vậy sống chết, mạng người là sao hả?”

“Anh trai cứ gọi nói ông Châu là có Đào Như Ngọc tới tìm có chuyện quan trọng ạ.”

Người bảo vệ nghe những lời bịa đặt của Đào Như Ngọc cũng mủi lòng nhiệt tình giúp.

“Được thôi, để tôi giúp hai cô.”

Nói xong anh ta rút điện thoại gọi cho Châu Kiệt Luân.

“Tổng giám đốc Châu ạ, có cô gái tên Đào Như Ngọc muốn gặp ông. Cô ta bảo có chuyện gấp ….”

Chưa để người bảo vệ nói tiếp, Đào Như Ngọc vội vàng tiến lại giật lấy điện thoại trên tay,

“Thưa ông, tôi là Đào Như Ngọc của công ty vật liệu xây dựng Đào thị. Ông có thể cho tôi gặp năm phút được không ạ? Mong ông đồng ý.”

Bên kia, Châu Kiệt Luân đang dùng cơm với mọi người dở. Ông ngước nhìn Nguyệt Vân đang ngồi ăn cơm cùng rồi nói.

“Cô đợi tôi lát.”

Sau đó, ông đừng dậy kéo tay Lâm Dương ra một bên hỏi nhỏ.

“Quốc Thiên, có chuyện này tôi cần nói với anh.”

“Sao có chuyện gì vậy ạ? Anh cứ nói em nghe.”

“Bữa trước tôi có tới nhà họ Đào tìm cậu, nghe những người bên đó chửi mắng cậu thậm tệ còn không coi cậu ra gì nên tôi mới tức giận chấm dứt hợp đồng với bên Đào thị. Giờ Đào Như Ngọc tới đây tìm tôi, cậu thấy có nên để họ vào không?”

Tất nhiên ấn tượng xấu của Châu Kiệt Luân với Nguyệt Vân rất xấu. Khi nãy qua ánh nhìn của ông cũng biết, nếu đổi lại người tới gặp là Nguyệt Vân thì ông đã từ chối ngay, nhưng thấy Quốc Thiên và cô ta chưa li dị nên ông muốn hỏi ý Quốc Thiên một câu.

Quốc Thiên nghe thấy câu hỏi của Châu Kiệt Luân, liền tỏ ra kinh ngạc. Không ngờ Châu Kiệt Luân lại làm điều này vì mình.

Quốc Thiên lắc đầu thẳng thừng nói.

“Chuyện này anh không cần phải hỏi ý kiến em đâu. Nếu là Đào Như Ngọc thì anh cứ đuổi cô ta về đi vì dù sao vợ em cũng không làm việc cho Đào thị nữa.”

“Cái gì? Bộ có chuyện gì xảy ra sao.”

Quốc Thiên cười khổ.

“Cô ấy vừa bị đuổi việc vì em. Dạo trước em có chọc giận bà cụ Đào cho nên giờ bà ta gây khó dễ cho Nguyệt Vân.”

“Không ngờ người cùng một dòng máu mà lại đối xử với nhau ác độc tới như vậy.”

Châu Kiệt Luân lắc đầu.

Ông đang định quay qua gọi bảo vệ đuổi đi thì điện thoại của Quốc Thiên reo lên.

“Là Ánh Thu, con nhóc này gọi mình làm gì?”

Quốc Thiên suy nghĩ một hồi rồi cũng nhấc máy nghe nhưng đầu dây bên kia là giọng của Thu Cát.

“Quốc Thiên, con bé Nguyệt Vân đang ở chỗ mày đúng không?”

“Có chuyện gì không? Nếu không có gì thì con cúp máy đây?”

“Mẹ thằng ch… À khoan đừng tắt máy cậu phải nghe tôi nói này.”

Tông giọng của bà ta đổi hẳn vẻ gượng gạo.

“Có chuyện gì nói nhanh lên giúp con. Con đang bận lắm.”

“Cái… Tôi nói cho cậu nghe có chuyện lớn rồi đây. Nguyệt Vân đã bị đuổi mất rồi đó cậu có biết không, nhưng có cơ hội để quay trở lại một cách đường đường chính chính. Bà cụ Đào nói rằng hợp đồng của công ty vật liệu Đào thị và công ty bất động sản Song Luân đã hết thời hạn. Nếu ai đàm phán thành công thì sẽ được hưởng phần trăm cổ phần của công ty và còn được lên tổng giám đốc của Đào Thị. Cậu nhất định phải nói cho nó biết nghe chưa!!”

Giọng bà ta rất lớn, ngay cả không mở loa ngoài nhưng vẫn the thé tới bên tai của Châu Kiệt Luân.

“Cậu nghe đây, đây cũng coi như mệnh lệnh. Cậu phải nói Nguyệt Vân nếu không cả nhà tôi, cả cậu, hay mẹ cậu cũng sẽ xong đời.”

Quốc Thiên nhếch miệng cười.

“Cái gì mà xong đời chứ…”

Châu Kiệt Luân nở nụ cười kì quái ra hiệu Quốc Thiên ngắt máy, xong nói.

“Công ty vật liệu xây dựng Đào Thị, thật là thú vị đấy. Tôi có ý này …”

Bên ngoài, Đào Như Ngọc đang sốt ruột đứng ngồi không yên thì điện thoại của bảo vệ chợt reo lên.

Cô ta chạy tới hóng hớt tình hình như là đang chờ canh giải độc đắc trên đài.

“Được rồi, cho cô ta vào đi.”

Nghe tới đây cả hai người Như Ngọc và Nhu Thuỳ hớn ha hớn hở ăn mừng vì nghĩ rằng khởi đầu thành công được một nửa rồi.

“Lát nữa vào gặp ông ấy, sử dụng hết những gì cô đang có trên người cho ông ấy để ông ấy kí cho bằng được nghe rõ chưa.”

“Vâng thưa sếp.”

Nhu Thuỳ hí ha hí hửng, tưởng tượng khung cảnh mười ba tỷ đang bay về phía mình. Còn tưởng ra viễn mộng xài số tiền lớn như vậy vào mục đích gì. Còn xa hơn, cô ta nghĩ tới cảnh ngủ cùng với Châu Kiệt Luân, đúng là một bước mà hoá phượng hoàng bụng hí hửng thầm nghĩ.

“Năm nay đúng là năm đại cát của mình mà, cứ thuận lợi như diều gặp gió như thế này còn đỡ hơn làm cho con ngu Nguyệt Vân. Làm ** li của nó vừa cực chẳng bằng bà nằm một đêm với ông Châu Kiệt Luân.”

Cả hai cũng đã tới biệt thự số tám, mở cửa cùng nhau bước vào.

Khung cảnh trước mặt làm cho hai người bọn họ như rớt cả tim.

Quốc Thiên và Nguyệt Vân đang ngồi ăn cùng với ông chủ bất động sản Song Luân, Châu Kiệt Luân.

Cả hai còn cố dụi mắt nhìn thử có phải mình đang nằm mơ hay không.

Nguyệt Vân nhìn hai người thì cũng rất bất ngờ, không hiểu tại sao bọn họ lại tới đây.

Châu Kiệt Luân gắp miếng thức ăn bỏ vào chén, mắt không nhìn hai người họ nói.

“Cô là Đào Như Ngọc đúng không? Tôi đang ăn cơm, cô có năm phút để nói. Nói đi, cô gặp tôi có chuyện gì.”

Cả Như Ngọc và Nhu Thuỳ vẫn chưa hết kinh ngạc vì thấy Nguyệt Vân ở đây.

Cô ta hít một hơi sâu định thần lại nói.

“Tổng..tổng giám đốc Châu, tôi là Đào Như Ngọc tổng giám đốc của chi nhánh Thành Nam trực thuộc công ty vật liệu xây dựng…”

“Nói vào ý chính.”

Như Ngọc nuốt nước bọt ực một cái, tuy trước mặt bắt nạt Nguyệt Vân là thế nhưng năng lực của cô ta có hạn, gặp phải tình huống khó như thế này cũng khó mà nói nên lời được.

“Tôi muốn..à không. Tôi xin tổng giám đốc Châu đồng ý ký vào hợp đồng tiếp theo với công ty của chúng tôi, ông có điều kiện gì tôi đều có thể thỏa mãn giúp ông.”

Nghe tới đây, Châu Kiệt Luân cười phá lên.

Nhu Thuỳ mặt tối sầm, cũng biết đã hỏng chuyện rồi.

Nhã Hân nói vào.

“Bất kể điều kiện gì? Ngay cả việc lên giường luôn sao?”

Như Ngọc vội vàng từ chối.

“Không phải vậy, không phải vậy… Ý tôi là trên phương diện hợp tác, tôi sẽ cố gắng thoả mãn ông.”

Châu Kiệt Luân lắc đầu cười rồi quay sang nói với Nguyệt Vân.

“Em dâu, cô thấy như nào?”