Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 67: Thăm mẹ




Nguyệt Vân thấy Quốc Thiên đang đứng bên cạnh chiếc BMW M8 mới toanh cô mới tròn mắt ngạc nhiên.

“Cái gì. Đây không phải là BMW M8 hay sao?”

“Thôi em đưa cho anh chiếc thùng đó đi, lên xe rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

Quốc Thiên đỡ lấy thùng carton của Nguyệt Vân rồi nhét vào cốp sau. Xong tiến lại mở cửa mời người đẹp lên xe.

Vừa bước lên xe, Nguyệt Vân ngạc nhiên khi ghế sau có một cô bé đang ngồi.

“Quốc Thiên, đây là con của ai vậy?”

Quốc Thiên cười nói.

“Đây là bé hàng xóm, tên là Châu Kiều Linh, bố của cháu là Châu Kiệt Luân chắc em cũng biết ông ấy chứ?”

“Gì cơ, đây là con gái duy nhất của ông Châu Kiệt Luân sao? Mà anh nói có phải là ông Châu Kiệt Luân chủ bất động sản Song Luân đúng chứ?”

“Em đoán đúng rồi đó, Nguyệt Vân.”

Nguyệt Vân tròn xoe đôi mắt nhìn Kiều Linh, sao cô mà không biết Châu Kiệt Luân cho được. Phần lớn lợi nhuận của công ty Đào gia là từ công ty bất động sản Song Luân. Cái tên này cô khắc cốt trong tâm sao mà không biết được chỉ có là ông ấy không biết cô thì đúng hơn.

Cô bé nhìn Nguyệt Vân cau mày xong quay qua hỏi Quốc Thiên.

“Chú ơi, dì này là vợ của chú ạ? Sao chú chưa ly dị với dì ấy?”

Quốc Thiên nghe câu hỏi ngây thơ của Kiều Linh anh không đỡ nổi mà phì cười.

“Ai nói với cháu mà chú ly dị với dì cơ chứ.”

Kiều Linh quay sang nhìn Nguyệt Vân hỏi tiếp.

“Dì, không phải dì với chú đã ly hôn rồi hay sao? Sao còn lại tới đây ạ.”

Nguyệt Vân nghe câu hỏi, cô chỉ biết cười trừ.

“Cháu à, dì và chú chưa ly hôn đâu?”

“Thật sao hả dì, trời tiếc quá.”

Quốc Thiên cười hỏi.

“Tiếc gì vậy, Kiều Linh.”

“Chú chưa ly hôn với dì, thì làm sao cháu lấy chú được cơ chứ?”

Nguyệt Vân nghe tới đây thì mới biết cô bé này không có ý gì với mình nên cười hiền hậu nói.

“Hóa ra là con thích chú Quốc Thiên hả? Vậy thì phải lớn hơn tí nữa mới được.”

“Mà cô không nói dối con chứ, sao bữa trước con tới nhà cô. Có cô nào bảo dì với chú ly dị cơ mà.”

“Không có đâu, họ nói đùa đó thôi.”

Nghe tới đây thì cô biết người mà Kiều Linh nói là Thu Cát.

Quốc Thiên cũng xen vào cười nói.

“Này, Kiều Linh. Cháu có biết ly dị và kết hôn là như nào không vậy hả?”

Kiều Linh hồn nhiên nói.

“Cháu biết chứ chú. Ly dị là không ngủ với nhau nữa. Còn kết hôn là sẽ được ngủ với nhau, bạn cùng lớp bảo cháu như thế. Có cái bạn Kiệt cũng muốn kết hôn với cháu nhưng cháu không chịu, vì bạn ấy tè dầm lắm cháu sợ ngủ với bạn ấy thì sẽ ướt váy của cháu.”

Nghe tới đây cả Quốc Thiên và Nguyệt Vân phì cười. Lời nói của trẻ con không thể xem là thật nhưng lại rất đáng yêu và buồn cười.

“Em thấy đó, Kiều Linh rất đáng yêu. Anh muốn sau này con chúng ta sẽ dễ thương như này.”

Nguyệt Vân ửng đỏ mặt không nói gì quay sang hướng khác.

Được một lúc sau thì điện thoại của Nguyệt Vân reo lên. Là cuộc gọi tới từ Thu Cát.

Bà ta cũng đã nhận được tin, Nguyệt Vân bị sa thải khỏi công ty nên rất sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.

“Mẹ à, con đây.”

“Nguyệt Vân à, sao vậy hả con ơi. Có thật là con bị sa thải không vậy hả, con đừng làm mẹ sợ nha con.”

“Con nghỉ thật đó mẹ ơi.”

Thu Cát r3n rỉ nói.

“Ối giời ơi là trời, phải làm sao đây là trời. Rồi mất nguồn thu nhập chính thì giờ ba mẹ con chúng ta đi đâu đây hả con ơi là con.”

Dù không bật loa ngoài nhưng Quốc Thiên cũng nghe được giọng r3n rỉ của bà ta, đúng là tông giọng đặc biệt chỉ có một.

Giây kế tiếp, như là ai đạp phải cái đuôi bà ta la toáng lên như cháy nhà tới nơi.

“Nhà của chúng ta phải làm sao đây hả con ơi. Sắp không có tiền ăn tới nơi rồi, chỉ có thể uống gió tây bắc mà thôi. Mẹ không đồng ý nhà mình đi xin ăn đâu? Không thể nào làm cái trò nhục nhã ấy được. Tất cả tại tên Quốc Thiên.”

Chuyển biến tâm trạng của Thu Cát còn nhanh hơn cả tốc độ trở mặt của người yêu cũ.

“Mẹ à, cái này liên quan gì tới Quốc Thiên cơ chứ?”

“Không nó thì còn ai vào đây, thằng rác rưởi không có tài cán gì như nó, chỉ có gây họa là giỏi. Nếu nó không khoác lác ở nhà họ Đào thì sao con bị đuổi được kia chứ, trời ơi sao mà tôi khổ vậy trời.”

“Thôi mà mẹ, đây là công việc chứ có phải là chuyện riêng đâu?”

“Mẹ quyết định rồi. Mẹ sẽ tìm Trần Đôn, cậu ta sẽ giúp đỡ cho nhà chúng ta đó.”

“Mẹ có thôi ngay không, con không muốn nhắc lại đâu, giờ con có việc bận rồi con cúp máy đây.”

Không thể buông tha cho Nguyệt Vân bà ta lại hét lên inh ỏi.

“Có việc gì mà quan trọng hơn cả việc sắp tới không có tiền cơ chứ. Mẹ đi tìm Trần Đôn đây.”

Quốc Thiên thấy vậy cũng lắc đầu chán nản. Nghĩ bụng

“Cái bà già này lúc nào cũng phải rùm ben lên thì mới chịu nổi. Đúng là con người sống thực tế và quá thực dụng.”

Nguyệt Vân không thể nghe nổi những câu hét trong điện thoại, cô cũng tắt ngang máy rồi khóa nguồn điện thoại.

Vừa mới ngắt xong thì điện thoại của Quốc Thiên lại reo lên liền tức khắc.

Nguyệt Vân cản lại.

“Quốc Thiên, anh đừng nghe.”

“Anh đâu có ngốc tới mức mà anh đi nghe bà ấy chửi cơ chứ.”

Sau đó Quốc Thiên đặt tay lên đùi của Nguyệt Vân.

“Em yên tâm, sau này anh sẽ nuôi em.”

“Anh đừng có mà lớn lối như vậy.”

“Lỗi một phần trong chuyện này cũng do anh cả mà, sao anh lại không có trách nhiệm được cơ chứ.”

Châu Kiều Linh ngồi sau reo lên.

“Eo ơi, mắt cháu sắp mù, tai cháu sắp điếc rồi chú ơi.”

Quốc Thiên cũng cạn lời.

“Này Kiều Linh, ở trường mẫu giáo cô giáo dạy hư cháu hay sao vậy hả?”

“Sao chú hỏi cháu như vậy ạ?”

“Thì chú không biết cô giáo dạy gì cháu nhưng cái chú thấy đầu tiên là cháu bị dạy hư rồi.”

Kiều Linh chống má nói.

“Cô giáo cháu chẳng biết gì cả đâu chú. Mà cũng không liên quan luôn ạ.”

Tơi đây thì Quốc Thiên chỉ biết cười. Đúng là không ai có thể thắng được nó cả.

Trên đường, Nguyệt Vân có nhờ Quốc Thiên chở giúp cô đi mua chút quà để tới bíu Vương Giang. Nếu không có món đồ này thì cô không đủ tự tin để tới trước mặt bà.

Cuối cùng cũng tới khu biệt thự Vạn Đức.

Nguyệt Vân cố nén cảm xúc ngạc nhiên của mình khi bước tới đây. Cô đi theo Quốc Thiên vào trong, nhìn xung quanh, căn biệt thự này còn xa hoa hơn nhà của cô gấp mấy lần, diện tích lớn, thiết bị sang trọng, còn có bể bơi trong phòng.

Cô hoàn toàn bị choáng ngợp trước tất cả những gì mà Quốc Thiên đang có.