Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 66: Rời đi




“Cái gì cô đòi nghỉ việc sao? Chưa nghe đãi ngộ của tôi gì hết mà.”

Đào Như Ngọc nhếch miệng cười nói.

“Tôi không cần cái đãi ngộ quý hóa đó của cô.”

“Tại cô chê đấy nhé, tôi đang tính cho cô làm bộ phận chăm sóc khách hàng, tiền lương khoảng chín triệu. Vậy mà cô còn chê nữa sao, rồi nghỉ làm thì cô ăn gì đây.”

Nguyệt Vân không nói gì nữa, giận dữ rời ra khỏi phòng dưới sự cười chê của Đào Như Ngọc.

“Đúng là con ngu, những gì mày làm cũng chỉ là cái bước đà để cho tao được lên nắm quyền mà thôi.”

Đào Như Ngọc nhìn bộ dạng rời ra khỏi phòng của Nguyệt Vân mà lấy lòng hả hê không ngớt.

Ting!!

“Này cậu đọc mail mới nhận của công ty chưa. Đào Nguyệt Vân bị sa thải rồi, tân tổng mới của chúng ta là Đào Như Ngọc”

“Cái gì cơ sao lại như vậy được cơ chứ.”

“Đúng rồi, Đào Như Ngọc chỉ là một nhân viên quèn bên cơ sở khác tại sao cô ta lại một bước lên tổng giám đốc được cơ chứ.”

“Đúng là cái nòi con ông cháu cha, nhưng mà Nguyệt Vân cũng là con cháu nhà họ Đào cơ mà, sao có thể?”

Đám nhân viên bàn tán xôn xao về tin nhắn thông báo chung cho toàn công ty về việc tân giám đốc mới của chi nhánh.

Ai cũng ra vẻ bất bình với quyết định này, nhất là những nhân viên đã cùng Nguyệt Vân từ những ngày mới thành lập công ty.

“Không được, chúng ta không được để tổng giám đốc Nguyệt Vân đi được. Cô ấy đã đối xử với chúng ta rất tốt thế mà giờ để cho cô ấy đi dễ dàng vậy sao.”

“Đúng rồi, phải đứng lên bảo vệ cho tổng giám đốc của chúng ta.”

Đám nhân viên ai cũng bức xúc, đống lòng đứng lên để giúp Nguyệt Vân.

“Này mọi người biết tin gì chưa?”

Một người nhân viên từ phòng họp về cất giọng hoan hỉ nói.

“Có gì mà cậu vui tới như vậy kia chứ, tổng giám đốc của chúng ta bị sa thải kia kìa.”

“Chuyện đó không quan trọng đâu, tổng giám đốc mới quyết định tăng lương ba mươi phần trăm cho toàn bộ nhân viên trong công ty…”

“Cái gì cơ…”

Nguyệt Vân tiến vào phòng của mình thu dọn đồ đạc, nhìn căn phòng đã gắn bó với mình từ dạo hồi không có gì cho tới bây giờ. Cô không nỡ lòng mà buông tay giao phó cho kẻ khác nhưng biết sao được tiếng nói của cô ở nhà họ Đào này quá nhỏ. Thêm với việc không ai thèm đứng ra nói tiếng nào giúp cô, cô càng hiểu ra rút lui chính là tốt nhất cho bản thân mình chứ ở đây có ngày cũng tăng xông mà chết mất.

Nguyệt Vân thu dọn xong đồ đạc của mình gói gọn trong một chiếc thùng carton rồi bước rời ra.

Đám nhân viên thấy Nguyệt Vân thì cúi gầm mặt, cái khí thế khi nãy đã bị dập tắt bởi thế lực của đồng tiền, ai cũng không muốn dây dưa nhiều với cô vì sợ không được tăng lương dù trước đó Nguyệt Vân đã đối xử tốt với mọi người.

“Chào mọi người, tôi đi đây.”

Ai cũng giả điên, giả điếc coi như không nhìn thấy Nguyệt Vân đang đứng đó chào. Giờ tâm trạng chung hầu như ai cũng mong Nguyệt Vân đi nhanh lẹ càng sớm càng tốt. Thật là lũ vô ơn.

Thấy không ai ra chào hay hỏi gì mình, Nguyệt Vân càng thấy thất vọng vô cùng, mắt cô hoen đỏ trong lòng như nhói lên. Vừa tính quay đi tiếp thì chạm mặt Nhu Thùy đang đi tới.

“Tại sao vậy, Nhu Thùy. Tôi đối xử với cô rất tốt mà sao cô lại làm như vậy với tôi.”

Nhu Thùy bĩu môi.

“Tốt sao, bộ cái tốt của cô là tôi được no cả đời hay sao hả. Bà chị à, thời của chị đã hết rồi chị đừng nói gì nữa mà về hương sống an nhàn cho qua ngày đi. Có trách thì trách chị không có tiếng nói trong nhà họ Đào thôi.”

“Không lẽ cô là kẻ vong ơn tới như vậy thật sao, Nhu Thùy.”

“Chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ. Có trách thì tại cô không khôn thôi.”

Nghe tới đây, Nguyệt Vân tức giận cắn bĩu môi.

“Được lắm, cô nói vậy hy vọng cô không phải hối hận.”

“Có gì mà phải hối hận chứ, tôi sẽ không bao giờ hối hận. Tạm biệt cựu tổng giám đốc.”

Nói xong, Nhu Thùy cười khẩy một cái rồi lắc mông đi trên chiếc giày cao gót màu trắng điệu bộ hống hách mà bước đi.

Cùng thời điểm lúc đó, tại tổng công ty của Đào thị.

Một bóng hồng vội vã chạy vào, bộ dạng hớt hải nói.

“Nguy rồi thưa tổng giám đốc, có chuyện xấu rồi.”

“Chuyện gì mà cô hớt hải thế nói mau.”

Cô ta vừa thở vừa nói.

“Vừa rồi bộ phận tiếp thị xác nhận, công ty bất động sản Song Luân, không kí hợp đồng với công ty Đào thị của chúng ta nữa ạ.”

“Cái gì cơ chứ.”

Đào Duy Khải trợn tròn mắt, không tin nổi những gì mình vừa được nghe.

Song Luân là công ty bất động sản lớn nhất ở Thanh Châu, gần đây đã mua liên tiếp lại bốn lô đất khổng lồ ở phía Bắc thành phố, tổng diện tích đạt tới trên một triệu mét vuông, tất cả đã bao gồm khu dân cư, khu phức hợp, nhà hang, khu hoạt động thương mại khác…Ý đồ là muốn xây dựng phía Bắc thành thành phố biểu tượng mới của Thanh Châu.

Nếu tính lượng vật liệu đổ dồn vào dự án này có thể lên tới con số không thể tưởng tượng được. Có thể nói rằng, cái tờ hợp đồng cung cấp vật liệu xây dựng đối với các công ty vật liệu khác mà một mơ ước mà tất cả ai cũng muốn. Nhưng may mắn sao Đào thị lại giành được hợp đồng này nên các công ty khác chỉ biết nhìn mà ứa nước mắt.

Vấn đề về kí hợp đồng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Mà vì vấn đề này nên Đào Thị đã chuẩn bị một quy mô khá lớn vật liệu xây dựng dễ sẵn sàng cung cấp khi kí kết thành công.

“Như thế này thì chết rồi, chết thật rồi. Số lượng hàng công ty chúng ta đã bỏ ra mà bây giờ lại dừng hợp tác ngang như vậy, đợt hàng đầu tiên của chúng ta sẽ thành công cốc, nguồn vốn thì đang vấn đề, ngân hàng thì lại không cho vay. Cứ như thế này công ty của chúng ta sẽ phá sản đóng cửa sớm mất. Phải làm sao đây.”

Đào Duy Khải sốt ruột, đứng ngồi không yên.

“Thưa, tổng giám đốc giờ chúng ta phải làm sao bây giờ.”

“Cô mau hẹn cho tôi gặp mặt tổng giám đốc Châu để nói chuyện. Không thể nào mà thất hẹn như thế được.”

“Nhưng thưa ông, lịch trình thì ông có hẹn cục trưởng Trương ạ.”

“Chết tiệt, vậy cô gọi cho Đào Mạnh Thường bảo nó đi gặp ông Châu thay tôi đi.”

“Vâng tôi sẽ gọi báo cho ông ấy.”

Đào Mạnh Thường nhận được cuộc gọi, hí hửng nghĩ bụng

“Thời tới rồi, Đào Như Ngọc đây là lúc con thể hiện mình cho những người họ Đào thấy, chỉ cần thành công địa vị của con sẽ không còn thấp bé trong mắt những người khác đâu.”

Nghĩ thế xong ông ta liền gọi Như Ngọc tới phòng để nói chuyện.

Lúc này, Quốc Thiên đứng trước cửa công ty chờ Nguyệt Vân. Vừa thấy Nguyệt Vân bước ra tay ôm chiếc thùng carton anh đã nhận ra có gì đã chẳng lành đã xảy tới với cô.