Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 62: Hiểu lầm




Trở lại vài phút, để tiện cho việc hướng dẫn đạt hiệu quả tốt hơn, Quốc Thiên chỉ vào vị trí các huyệt trên cơ thể ngay người Lan Ngọc, đồng thời Quốc Thiên cũng chỉ cho cô ấy biết khí châm là như thế nào.

Vào vị trí đi châm cuối cùng, cũng là vị trí ba tấc trên huyệt Thiên trung, Quốc Thiên vừa chọt ngón tay vào thì đột nhiên ngoài cửa, Đào Nguyệt Vân xuất hiện.

Nguyệt Vân trừng mắt nhìn Quốc Thiên, trong lúc đó tay Quốc Thiên thì lại đặt vào chỗ đó của Lan Ngọc. Nhìn thấy cảnh tượng đó Nguyệt Vân mặt đỏ bừng lên vì nóng máu tiến tới trước mặt Quốc Thiên tát anh một bạt tai.

Quốc Thiên thật sự đã bị một tát từ Nguyệt Vân, anh ngỡ ngàng quay lại nhìn Nguyệt Vân.

“Nguyệt Vân, em tại sao lại đánh anh?”

“Anh còn nói vậy được nữa hả.”

Nguyệt Vân tức giận hét vào mặt Quốc Thiên.

“Này, sao cô lại tát anh ấy vậy hả?”

Lan Ngọc cũng lên tiếng can thiệp.

Hai mỹ nữ đối mặt chạm chán với nhau không ai nhường ai. Bầu không khí trong phòng trở nên nóng bức.

Nguyệt Vân nhìn chằm chằm vào Lan Ngọc nói.

“Tôi đánh chồng tôi thì có liên quan gì tới cô mà cô can thiệp cơ chứ?”

“Anh ấy có làm gì đâu mà cô lại đánh như vậy?”

“Không làm gì à? Tôi bị mù hay sao mà không thấy hả. Tôi nói trước cho cô biết chúng tôi vẫn chưa ly hôn, anh ta vẫn là chồng của tôi, cô nhiều lắm cũng chỉ là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của gia đình người khác mà thôi cô rõ chưa.”

Nguyệt Vân lớn tiếng hét thẳng vào mặt Lan Ngọc.

Sự việc này tình cờ một cô y tá bước vào để tìm Lan Ngọc, nhưng lại thấy được cảnh tượng này thì sững sờ. Chắc trong bụng cũng nghĩ.

“Drama siêu bom tấn, mỹ nữ của bệnh viện lớn ở Thanh Châu, cháu gái của thần y bậc nhất Thanh Châu lại là kẻ thứ ba cản mũi vào gia đình người khác.”

Quốc Thiên thấy ý tá đứng đó, nghĩ chuyện không hay liền vội vã nắm tay Nguyệt Vân kéo lại.

“Em đừng có mà nói năng linh tinh như vậy, có thể hủy hoại thanh danh của người khác đấy em có biết không hả. Anh và bác sĩ Lan Ngọc thực sự không có gì cả. Cả hai rất trong sạch em thấy chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Nguyệt Vân vùng vẫy la lối.

“Thả tôi ra, thả tôi ra. Đúng hai người tằng tựu sau lưng tôi mà. Tôi biết chứ không lẽ giờ tôi nói anh lại không bênh vực cô ta mới lạ. Với lại mắt tôi không có bị mù đâu mà không thấy cái cảnh vừa xảy ra.”

“Chuyện gì vừa xảy ra chứ em bình tĩnh lại đi.”

“Thì anh vừa cùng cô ta...”

Nói tới đây bên ngoài y tá cũng kéo tới đông để nghe ngóng tình hình.

Thấy tình thế không ổn Quốc Thiên quay sang nói lớn với Nguyệt Vân.

“Thật lòng xin lỗi cô nha bác sĩ Lan Ngọc, tình hình của mẹ tôi nhờ cô kê toa theo đơn tôi ghi, số lượng tôi có ghi bên dưới, còn vợ tôi chắc là lại nghe lời của bà mẹ vợ tâm thần hôm trước của tôi xúi giục nên mới thành ra thế này. Xin lỗi cô, xin lỗi cô.”

Nói rồi Quốc Thiên kéo Nguyệt Vân ra mặc cho cô ấy vùng vẫy. Quốc Thiên vẫn phải thô bạo kéo ra cho bằng được. Phải gắng hết sức bảo vệ thanh danh cho bác sĩ Lan Ngọc.

Quốc Thiên kéo Nguyệt Vân ra chỗ đoạn cầu thang vắng người rồi định đẩy Nguyệt Vân ra, nhưng không ngờ cô gái này lại cắn vào tay Quốc Thiên.

Quốc Thiên cảm nhận thấy liền rút chân nguyên lại chứ nếu không răng của Nguyệt Vân sẽ rụng không còn cái nào. Quốc Thiên đau đớn tới mức nhe răng cắn lại để không kêu thành tiếng.

“Anh bỏ tôi ra.”

Quốc Thiên mới bỏ tay Nguyệt Vân ra rồi nói.

“Em xem, em ghen lồ ng lộn ra thế mà được sao hả.”

“Anh còn mắng tôi được nữa sao. Anh rõ ràng là phụ lòng tôi thế mà giờ anh lại la tôi hả.”

“Em ghen thế này chứng tỏ còn rất quan tâm anh đúng không.”

Quốc Thiên mỉm cười nhìn vào khuôn mặt đang nhăn nhó của Nguyệt Vân.

“Tôi không có ghen, tôi tức anh thôi.”

“Vậy là ghen rồi còn gì nữa, có phải mẹ em đã nói những điều không hay về anh đúng chứ. Nào là bắt quả tang đôi gian phu dâm phụ, rồi thì hí hứng hạnh phúc chung đôi với nhau. Nghênh mặt không coi ai ra gì này kia kia nọ. Còn chưa kể em gái em chắc cũng thêm mắm dặm muối thêm ít những từ không hay về anh vì bữa trước anh bắt nó gọi anh bằng bố hả?”

“Chứ không phải vậy hay sao?”

Quốc Thiên nhìn vào đôi mắt Nguyệt Vân.

“Giờ em có tin những lời nói đó hơn là tin lời anh đúng chứ.”

Nguyệt Vân cũng trừng mắt lại nhìn Quốc Thiên.

“Đúng rồi.”

“Sao lại thế, ngày nào mẹ em chả mắng chả nói anh như vậy mà em vẫn tin hơn anh sao.”

“Bời vì tôi thấy được khi nãy anh đã làm điều đó trước mặt tôi.”

“Làm điều đó là làm điều gì không lẽ em đang ghen vì cái phương pháp matxa khi nãy em thấy sao.”

“Phương pháp matxa? Anh đừng bịp tôi.”

Quốc Thiên lấy gan ôm nhẹ Nguyệt Vân vào lòng.

“Tất cả là hiểu nhầm thôi, khi nãy em thấy là anh đang chỉ cho cô ấy về phương pháp matxa chữa trị dùng cho mẹ anh.”

Nguyệt Vân tròn xoe đôi mắt nhìn Quốc Thiên. Cô cũng hạ tông.

“Có thật vậy không?”

“Tất nhiên là vậy rồi. Mà bà hoàng của anh đói bụng rồi đúng không. Trưa giờ chưa ăn gì mà lại đi tới đây ghen lồ ng lộn như vậy hao calo lắm đấy.”

Nguyệt Vân ửng đỏ mặt.

“Sao anh biết?”

“Cái gì về em mà anh không biết không rõ cơ chứ.”

“Được thôi anh đã nói vậy thì hãy đưa em đi ăn cơm trưa đi.”

“Tuân lệnh bà xã yêu. Anh biết có một nhà hàng khá ngon chúng ta cùng tới đó thưởng thức.”

Cả hai tình tứ bước đi lên xe của Nguyệt Vân. Rồi rời khỏi bệnh viện.

Chiếc xe dừng đèn đỏ, Quốc Thiên ngồi lên ghế lái đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh mai ngọc ngà của Nguyệt Vân.

“Nguyệt Vân, đợt công tác vừa rồi em mệt lắm đúng không? Từ giờ hãy để anh chăm sóc cho em nhé.”

Nguyệt Vân ửng đỏ mặt khẽ gật đầu.

Trong xe chìm trong yên tĩnh.

Lâu rồi Quốc Thiên mới được gần gũi với vợ mình như vậy, trong lòng anh cũng thấy khác lạ xen lẫn chút bồi hồi.

Quốc Thiên hít một hơi sâu đưa tay choàng qua đặt lên vai của Nguyệt Vân, cô cũng nhẹ nhàng ghé đầu qua.

Chợt không khí e ấp lãng mạn ấy bị đánh tan bởi cú điện thoại của Quốc Thiên.

Bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức tỉnh, Nguyệt Vân vội vàng bật dậy đẩy Quốc Thiên ra.

“Này nói không là một chuyện, còn làm là chuyện khác. Anh phải dùng hành động mới thực tế được. Bắt máy nghe đi không chừng là cô ta gọi anh.”

Nguyệt Vân nói vẻ hơi ghen nhẹ, nhưng vừa nhìn vào màn hình điện thoại của Quốc Thiên thì hiện lên tên Lan Ngọc. Sắc mới dịu lại của cô nháy mắt đã bao trùm hơi sương.