Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 61: Kê đơn




Phía bên này Quốc Thiên vừa xoa bóp cho mẹ mình xong.

Quốc Thiên ngồi xuống trên chiếc ghế sofa ngồi đăm chiêu suy nghĩ về nhiều vấn đề.

Vương Giang đã là người thực vật gần một năm trời, trong gần một năm chỉ có thể nhớ vào truyền dịch để duy trì mạng sống nên dù đã tỉnh lại, nhìn thì có vẻ ổn nhưng cũng phải cần có một khoảng thời gian để bình phục.

Quốc Thiên ngồi ngẫm nghĩ, dựa vào tình hình hiện tại của mẹ mình. Anh đã viết tự viết một toa thuốc bắc đặc biệt chỉ dành riêng cho Vương Giang.

“Bao nhiêu này là đủ rồi. Có thể hồi phục nhanh chóng sau một khoảng thời gian. Nhưng giờ mình đem toa thuốc này ra tiệm thuốc thì họ sẽ không bán vì mình không có giấy phép hành nghề. Không lẽ lại phải nhờ tới cô ấy.”

Quốc Thiên nghĩ tới ngay người đẹp Lan Ngọc, muốn nhờ cô ấy giúp để có thể đóng dấu xác nhận giúp anh.

Quốc Thiên rút điện thoại gọi cho Lan Ngọc.

“Alo, đây có phải là số điện thoại của cô bác sĩ xinh đẹp Lan Ngọc không?”

Lan Ngọc đầu dây kia khẽ cười.

“Anh thôi ngay đi không, tính chọc cười tôi à.”

“Tôi thật lòng ấy chứ có đùa giỡn gì đâu? Cô đẹp thật mà.”

“Gớm, thế anh gọi tôi có việc gì không?”

“Chả là tôi muốn cô đóng giúp con dấu để lấy thuốc bổ cho mẹ tôi.”

“À tưởng là chuyện gì. Vậy đơn thuốc như nào anh đọc đi để tôi kê rồi đóng giúp anh luôn.”

“Cô đang ở bệnh viện hả? Vậy thì tôi sẽ chạy qua đưa cho cô xem luôn chứ nói chuyện qua điện thoại thế này không tiện mấy.”

“Được thôi, anh tới đi.”

Quốc Thiên nghe thế xong bụng hồ hởi, hí ha hí hửng lái chiếc BMW M8 chạy ngay tới bệnh viện thành phố số một.

“Cô ấy hẹn mình ở phòng riêng. Không khéo lại hiểu ý mình làm việc cho nó riêng tư.”

Quốc Thiên nghĩ tới đây trong lòng có vẻ khoái trá.

Bước vào phòng Lan Ngọc, Quốc Thiên đưa đôi mắt nhìn ngắm Lan Ngọc một cách say mê.

Lan Ngọc đang nói chuyện với người thân của một bệnh nhân. Giọng nói nhẹ nhàng, cùng với nụ cười xinh đẹp của cô luôn tạo cho người khác cảm giác thoải mái. Còn chưa kể tới những kiệt tác núi rừng trên cơ thể của Lan Ngọc đúng là không thể nào có thể rời mắt được.

Quốc Thiên ngầm nghĩ trong bụng.

“Thật là bổ mắt làm sao. Giá mà có thể..”

Cũng không thể trách được cảm xúc của Quốc Thiên lúc này, nhìn lại Đào Nguyệt Vân, đã lâu lắm rồi anh chưa có cảm giác này. Không bao giờ Quốc Thiên thấy được sự ấm áp từ cô, hầu như lúc nào cũng nhận lại sự lạnh lùng, thờ ơ, thậm chí là xem anh như không khí. Đúng với danh nghĩa bù nhìn anh với Nguyệt Vân chỉ là trên danh nghĩa giấy tờ chứ thực chất tình cảm đang nguội lạnh dần.

Cộng thêm Thu Cát và Ánh Thu như hai chiếc camera chạy bằng cơm luôn luôn theo dõi từng cử chỉ hành đồng của anh để rồi bắt bẻ, nhặng xị với anh ngày nào cũng xỉa xói anh. Anh cảm thấy ở bệnh viện còn thân thuộc hơn là ở nhà họ Đào.

Dĩ nhiên những chuyện đã xảy ra với Quốc Thiên, anh cũng không hề oán hận gì Đào Nguyệt Vân. Trong chuyện này, anh luôn cảm thấy mình là người có lỗi là nguyên nhân lớn của vụ việc.

“Này, Quốc Thiên.”

Lan Ngọc cất tiếng gọi.

Quốc Thiên vẫn đứng đờ người ra suy nghĩ, mặc dù người bệnh đã đứng lên rời phòng từ lâu.

Bàn tay ngọc ngà của Lan Ngọc quơ quơ trước mặt Quốc Thiên, sau đó chạm vào vai anh thì lúc đó mới trở lại thực tại.

“Này, đang nghĩ gì thế? Bộ có gì khiến anh bận tâm lo lắng tới vậy hay sao. Tôi gọi anh nãy giờ mà anh vẫn đứng như tượng vậy.”

Quốc Thiên mới quay qua nhìn Lan Ngọc bất giác như thuận miệng mình.

“À không có gì đâu. Tại hôm nay cô đẹp quá nên tôi bị hút hồn mất. Lỡ va vào ánh mắt ấy không cưỡng lại được.”

Lan Ngọc nghe xong hơi ngẩn ngơ hồi rồi cau mày đá Quốc Thiên.

“Cái tên dẻo mồm dẻo miệng này. Nay còn bày đặt khen tôi đẹp nữa chứ, tôi nhìn là biết ý đồ cả chứ gì. Toa thuốc đâu đưa đây cho tôi.”

Quốc Thiên cũng nhanh chóng lấy lại phần hồn say đắm kia mà vội vã rút toa thuốc đưa cho Lan Ngọc xem.

Lan Ngọc đưa mắt nhìn một lượt danh sách các loại thuốc mà Quốc Thiên kê toa.

Lan Ngọc là một bác sĩ Đông y tiêu chuẩn, y thuật không thể sánh bằng Lan Hữu Nha nhưng cũng đạt tầm sáu đến bảy mươi phần trăm. Cô cau mày đọc vẫn không hiểu những gì mà Quốc Thiên kết hợp trong danh sách thuốc hỗn tạp không rõ mục đích. Cô quay sang nói.

“Sao tôi thấy đơn thuốc này kê toàn là thuốc bổ không vậy? Mẹ anh vừa mới tỉnh lại kê nhiều thuốc bổ thế này thực sự không tốt đâu? Có thể sẽ ảnh hưởng nặng đó. Mà anh lại lấy đơn thuốc này ở trên mạng đúng không? Thế này thì tôi không đóng dấu cho anh được đâu.”

Quốc Thiên lắc đầu đáp.

“Chắc chắn là được mà cô yên tâm đi. Cô xem này, không phải tôi đã thêm một vài loại thuốc phụ vào đây hay sao. Những vị thuốc này sẽ có tác dụng trung hòa nên sẽ không ảnh hưởng gì quá mạnh, kết hợp với việc dùng khí châm nữa thì ắt sẽ ổn. Còn chưa kể...”

Quốc Thiên nói một dây từ cách dùng cho tới liều lượng hầu như anh nói như là một con robot được lập trình sẵn dữ liệu.

Nghe Quốc Thiên giải thích Lan Ngọc cũng gật đầu tin quá nửa, cô đã tin Quốc Thiên nhưng vì muốn thể hiện sự quan tâm trách nhiệm với bệnh nhân nên cô mới dò hỏi anh để chắc chắn.

“Thôi được rồi nãy giờ anh giải thích tôi cũng hiểu phần nào rồi. Tôi sẽ đóng dấu cho anh.”

Quốc Thiên cười nói.

“Hoan hô, cảm ơn bác sĩ Lan Ngọc. Vừa đẹp người mà tính lại rất tốt bụng mà.”

Lan Ngọc trừng mắt nhìn Quốc Thiên, nhưng cái trừng mắt này lại tràn đầy phong tình.

“Tôi đồng ý giúp anh. Nhưng tôi không an tâm anh lấy về nấu không biết nó sẽ như nào, cho nên tôi sẽ giám sát anh.”

Quốc Thiên hồ khởi.

“Chà vậy thì tốt biết mấy, hoan nghênh cô tới giám sát tôi.”

“À còn nữa tôi chưa nói hết.”

“Sao còn gì nữa tôi đáp ứng hết thưa người đẹp.”

Quốc Thiên hí ha hí hửng nói.

Lan Ngọc mặt hơi ửng đỏ.

“Ngoài việc trên ra, thì mười ba châm quỷ môn tôi còn chưa hiểu, có thể nhờ anh giảng dạy được không?”

“Được thôi. Vậy giờ tôi chỉ cô luôn thể.”

Trong văn phòng của Lan Ngọc lúc này, Quốc Thiên bắt đầu giảng dạy cho Lan Ngọc về cách sử dụng mười ba châm quỷ môn.

Tiếng giày cao gót cất lên tiếng tới phòng của Lan Ngọc.

Xoạc!!

Cánh cửa mở ra, Quốc Thiên đứng hình ngơ ngác.

Chát!!