Trần Trung sắc mặt hơi hoảng nhưng cũng định thần lại ngay lúc đó.
“Con đàn bà đó tỉnh lại thì kệ nó đi cha đừng bận tâm làm gì. Giờ nó có tỉnh hay không thì cũng đâu thể nào làm gì được con cơ chứ.”
Trấn Bá Kiến sắc mặt nhăn nhó nói tiếp.
“Tức thật, con khốn đó nói với cha là nó có chứng cứ vụ con ăn hối lộ, bán công thức cho người khác, làm giả sổ sách, tham ô số tiền lớn và câu kết với người thuộc đảo Linh Côn, nghe thế mới gay không cơ chứ.”
“Gã đàn bà đó nói như vậy với cha sao? Con khốn này!”
Trần Trung nghiến răng nói tiếp.
“Ả ta không biết là đang đối đầu với ai hay sao. Thanh danh đã quét đất hết, tiền bạc cũng không còn mà dám cả gan đấu với nhà họ Trần chúng ta sao đúng là tỉnh lại thì đầu óc cũng bị điên không được bình thường.”
Bá Kiến khuôn mặt vẫn lo lắng nói.
“Cha vẫn sợ cái chứng cứ mà ả ta nói kia sẽ ảnh hưởng không nhỏ với chúng ta.”
Trần Trung khịt mũi.
“Cha à, sự việc này đã hơn nửa năm rồi, con đàn bà đó có làm gì thì cũng không thể chạm tới móng chân của con trai cha được. Hơn nửa năm con nắm quyền điều hành tập đoàn, cha nghĩ con sẽ vẫn để những lỗ hổng nhỏ đó cho bọn chuột nhắt cắn bừa hay sao? Giờ có làm gì thì cũng không phải là con nên cha cứ yên tâm.”
Nghe tới đây Trần Bá Kiến mới thở dài đỡ lo lắng.
“Đúng rồi con làm gì làm, đừng để cái thằng con hoang Quốc Thiên lên nắm quyền nhà họ Trần chúng ta được.”
Trần Trung cười lớn.
“Đúng hai cha con nhà nó ngu hết phần thiên hạ. Nhất là Quang Minh, thằng ngu này chắc cũng không ngờ được chuyện này lại xảy ra với hắn, tới lúc chết chắc hắn cũng không biết cả cuộc đời của hắn chỉ là nâng khăn sửa túi may váy cưới cho người khác.”
Hai cha con Trần Bá Kiến và Trần Trung nhìn nhau cười điệu bộ khoái trá.
Trưa hôm sau,
Một dáng hình quen thuộc bước đi kéo vali bước vào trong nhà họ Đào.
Đào Nguyệt Vân đã trở về, khuôn mặt cô lộ vẻ mệt mỏi.
Cô bước đi rê những bước chân nặng trĩu, vừa đẩy cửa bước vào nhà thì nghe tiếng Ánh Thu và Thu Cát đang chửi bới inh ỏi.
“Mẹ xem cái tên chó chết, Quốc Thiên. Hắn dám làm con bẽ mặt trước bạn bè, hắn vừa mua được xe ngon xong còn bắt con gọi hắn bằng bố. Mẹ xem hắn có khốn nạn không.”
Thu Cát giằng giọng.
“Cái thằng chó này nó dám bắt nạt con gái mẹ sao. Mẹ biết ngay mà nhìn mẹ để ý thấy biểu hiện lâu rồi, thằng này đầu óc bắt đầu không được bình thường đúng phải né nó ra chứ không thì cả nhà mình hóa điên với nó mất.”
“Mẹ, có khi nào mẹ chửi hắn nhiều quá hắn hóa điên không.”
“Mẹ có chửi gì hắn nhiều đâu, toàn nhắc nhở là chính chứ. Điên thì chắc là do di truyền rồi.”
“Sợ thật, vậy mà chị con lại quen hắn được cơ chứ.”
Nghe tới đây Thu Cát lại than thở không ngớt.
“Ối trời đất ơi, chị con sao giờ này nó vẫn không về cơ chứ. Phải ly hôn với cái thằng đó thì nhà mình mới được yên ổn nổi. Giờ chắc nó đang vui vẻ hạnh phúc bên con bác sĩ ấy rồi.”
Bất ngờ một giọng nói cất lên.
“Cô cả về rồi ạ.”
Người người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, đang đứng mỉm cười với cô.
Thu Cát và Ánh Thu nghe vậy ngoáy đầu ra nhìn.
“Ôi con gái yêu của mẹ con về rồi đó hả?”
“Chị hai về rồi thật tốt quá.”
Nguyệt Vân còn vẻ ngạc nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Có chuyện gì mà vui mừng vậy? Và còn ai đây.”
Thu Cát hớn hở nói.
“Là người giúp việc của nhà chúng ta đó con gái. Con cứ gọi là thím Từ. Có chuyện gì thì con cứ bảo cô ấy là được.”
Rồi Thu Cát cười nói.
“Thím Từ, vào bếp làm mấy món ngon chiêu đãi con gái lớn của tôi, phải làm một bữa ăn thịnh soạn ngon lành, nếu không ngon tôi trừ lương của thím đấy.”
Nghe thế, thím Từ cũng bĩu môi vẻ không ưa rồi cũng quay đầu đi xuống bếp.
Nguyệt Vân tròn mắt ngạc nhiên.
“Tại sao lại phải thuê người giúp việc ạ? Quốc Thiên đâu rồi mẹ?”
Thu Cát nhăn mặt.
“Con đừng nhắc tới cái thằng chó ấy một lần nào nữa, mẹ đang sôi máu với nó lắm đây.”
“Thực ra đã có chuyện gì xảy ra.” Nguyệt Vân thắc mắc hỏi.
Ánh Thu xen vào kể như là dồn nén cảm xúc giờ mới được vỡ òa.
“Tên khốn Quốc Thiên đó, hắn đợi chị đi thì làm những việc thô bạo với mẹ còn ăn hiếp em nữa chứ. Chị coi có được không.”
Thu Cát cũng giả vờ khóc lóc kêu oan.
“Cái thằng chó chết đó, nó chờ con đi rồi thì lén lút tới bệnh viện chim chuột với con bác sĩ mà khi trước nó tặng Khuynh Thành Chí Luyến đấy. Ỷ là cháu gái của thần y nên muốn làm gì thì làm. Nhưng không ngờ được là mẹ tới bắt quả tang được bọn nó. Ba hoa thằng chó đó nó lại đánh luôn cả mẹ, con coi xem còn ra thể thống gì nữa không cơ chứ.”
Nguyệt Vân cau mày lại con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
“Cái gì Quốc Thiên đánh mẹ sao?”
“Nó vả mà tới giờ mẹ còn thấy đau đây này, còn bắt em gái con gọi bằng bố. Thôi mẹ không cho nó trở về nhà đây nữa đâu. Con lo mà làm thủ tục ly hôn với nó ngay và luôn cho mẹ đi.”
Đầu óc của Nguyệt Vân như muốn nổ tung. Công việc đã mệt mỏi về còn bị hai mẹ con léo nhéo bên tai thật dễ muốn con người ta bực bội.
“Mẹ có gì từ từ nói được không. Có thể chỉ là hiểu lầm gì đó.”
Thu Cát lại r3n rỉ inh ỏi.
“Ối giời ơi, con gái ơi. Con ăn trúng bùa mê thuốc lú gì của thằng đó rồi hả sao con u mê vậy con gái. Mẹ và em gái con đều bị như vầy mà con không xót hay sao.”
Ánh Thu đôn them.
“Phải rồi chị hai, bỏ thằng chó đó đi hắn không xứng làm anh rể của em đâu. Ngoài kia biết bao chàng trai tốt. Chị cứ đâm đầu vào cái hũ mắm tôm đó để làm gì kia chứ.”
Nguyệt Vân sắc mặt lúc này nhìn tái nhợt đi.
“Con không tin, con sẽ gọi cho anh ấy, con muốn nghe chính miệng anh ấy nói về việc này. Không lý do gì mà anh ấy lại làm thế với con.”
Ánh Thu lúc này giọng gắt lên
“Chị, chị có phải bị tên Quốc Thiên đó cho bùa không. Bây giờ anh ta và cái cô gái bác sỹ đó đang tình thương mến thương, ôm ấp hạnh phúc bên nhau rồi. Họ sống rất tốt chị còn quyến luyến cái gì. Hắn chính là vì cô gái đó mà tát mẹ.”
Nguyệt Vân nghe tới đây trong cô như chết lặng đi.