Nửa tiếng sau đó, Quốc Thiên đã ngồi trên chiếc BMW M8 mới mà phóng đi một hơi trở về khu biệt thự Vạn Đức.
Chiếc xe cũ Quốc Thiên vẫn không vứt để cho nhân viên cửa hàng Max kiểm tra xe.
Phần lớn chiếc xe linh kiện bên trong không hư hại gì nhiều chỉ có phần vỏ xe thì bị biến dạng mà thôi, chỉ cần sửa xong là chiếc xe lại hoàn toàn mới hẳn nhưng lại bị vứt một xó tiếp tục.
Quốc Thiên rời đi cũng lâu, những người bạn của cô gái bán hàng Địch Lệ Nhiệt đó lại chúc mừng khôn xiết.
“Địch Lệ Nhiệt, hôm nay em đúng là may mắn. Vừa mới vào làm mà đã bán được hai chiếc xe cùng một chủ. Hoa hồng của em ăn được cũng gần hơn ba trăm triệu rồi chứ không phải đùa.”
“Phải, phải chúc mừng em đã gặp được một vị đại gia thoáng như vậy. Giá như chị cũng được gặp khách sộp như thế thì may biết mấy.”
“Chúc mừng em nhé, Địch Lệ Nhiệt.”
“Địch Lệ Nhiệt, nắm được thông tin anh ta rồi chứ. Vừa trẻ vừa đẹp trai mà giàu có như vậy phải biết nắm lấy cơ hội đó biết chưa. Chủ động hơn chút nữa nhé.”
Địch Lệ Nhiệt ửng đỏ mặt, đôi mắt nhìn ra hướng cửa miệng mỉm cười.
Hai giờ chiều, tại nghĩa trang Toàn Sơn thuộc Thanh Châu.
Chiếc xe BMW dừng lại trước cổng vào. Đây là khu nghĩa trang sập xệ, tàn tạ nhất ở Thanh Châu. Hầu như những người được chôn cất ở đây đều thuộc tầng lớp nghèo khổ hoặc không có tiền.
Quốc Thiên cùng Vương Giang tiến vào trong.
Bước qua những ngôi mộ hoang không có tên cũng không có bia. Có những nấm mồ khang trang nhất thì cũng được xây bằng đá hay bằng gạch chưa được tô vôi. Nhìn khung cảnh thật lạnh lẽo và u buồn.
Đi được một đoạn sâu bên trong nằm lạnh lẽo một mình. Một tấm bia nằm giữa một khoảng đất trống có khắc tên Trần Quang Minh.
Vương Giang tiến lại, hai mắt bà đã cay cay ngấn lệ.
Quốc Thiên nhìn cũng nén đau lòng vào bên trong.
Vương Giang đưa tay xoa lên dòng chữ trên bia rồi cất giọng.
“Ông xã, tôi tới thăm ông xã đây. Lâu nay chắc ông nhớ tôi lắm có đúng không hả.”
Quốc Thiên nghe vậy cũng không kìm nổi nước mắt, anh cũng bắt đầu rơi lệ.
Vương Giang nói tiếp.
“Đường đường là một ông chủ, người sáng lập tập đoàn ấy vậy mà giờ ông lại nằm cô đơn ở một cái nơi tàn tạ như vầy. Người đàn ông quyền lực nhất đất Thanh Châu này, nắm tài sản khổng lồ hàng nghìn tỷ bây giờ đây tới lúc nằm xuống cũng không ai thèm tới ngó lui.”
Vừa nói, Vương Giang quỳ xuống trước mộ của Quang Minh. Bà khóc nấc lên.
“Tại sao, tại sao cơ chứ. Sau tất cả ông lại bỏ tôi đi trước là sao hả ông xã.”
Quốc Thiên cũng vội vàng chạy lại ôm sầm lấy Vương Giang, cả hai mẹ con khóc nấc lên. Tiếng khóc vang cả khu nghĩa trang hoang vắng không có người càng khiến khung cảnh thật là ai oán, bi thương.
Qua một lúc, thì cảm xúc của Vương Giang mới bình tĩnh trở lại. Bà nhẹ nhàng nhặt mấy ngọn cỏ mọc hai bên.
Quốc Thiên thì quét những chiếc lá khô bay rải rác nằm khắp trên mộ. Vương Giang nhìn quanh rồi buồn bã nói.
“Sao lại chôn ông ấy ở chỗ như này chứ. Tính ông ấy thích những nơi náo nhiệt nằm một mình ở đây hẳn ông ấy cô đơn lẻ loi lắm.”
Quốc Thiên cũng cắn môi lại, vẻ chua xót nhớ lại những kí ức khó quên năm đó.
“Tại sao con không chôn cha con ở khu nghĩa trang riêng nhà họ Trần. Đó là nơi cha con mua lại lúc bà nội của con mất, tại sao không an tán ông ấy ở đó?”
Quốc Thiên miệng đắng chát nói.
“Lúc cha qua đời, tên khốn Trần Trung đã mưu tính cướp tài sản nhà chúng ta. Hắn làm giấy tờ giả rồi vu cha là kẻ b án nước, là loại th@m nhũng cấu kết với người nước ngoài để làm ăn bất chính. Trong khi những tên chính phủ thì bị ông ta che miệng bằng cách bán thành quả nghiên cứu của công ty. Hơn thế nữa ông nội lại chỉ nghe theo một phía của Trần Trung đuổi con và thi thể của cha ra ngoài, từ mặt một cách thẳng thừng. Tên Trần Trung lại còn nói rằng cha không được chôn trong khu nghĩa trang riêng nhà họ Trần vì không xứng đáng…”
Nói tới đây, Quốc Thiên xiết tay tỏ vẻ tức giận.
“Hắn còn đánh tiếng cho các khu nghĩa trang lớn khác không được nhận tro cốt của bố cho nên con đành phải tìm tới chỗ này.”
Vương Giang nghe xong cũng tức giận khôn xiết, Quốc Thiên nhìn động tác bà ấy đang nhổ cỏ một cách bực bội.
“Tại sao cái tên khốn đó lại có thể làm vậy với cha của con cơ chứ. Tên chó chết.”
Quốc Thiên dừng đoạn rồi nói tiếp.
“Mẹ cứ yên tâm, thù này nhất định con sẽ trả. Con sẽ cho hai tên cha con Trần Trung và Trần Đôn biết thế nào là nghiệp báo. Tới lúc đó con sẽ dời mộ cha tới nơi phong thủy tốt, điều tra sự thật và tìm ra hung thủ đã gây nên cái chết của cha.”
Vương Giang nghe thế thấy cũng thỏa, nhưng trước đây bà cũng là một nữ cường nhân, bà lấy lại bình tĩnh nói.
“Quốc Thiên, cái tên Trần Trung đó thực sự là một con rắn độc xảo trá mưu mô. Hắn có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích như mong muốn của hắn. Con phải tỉnh táo nếu không sẽ sập bẫy trước mắt con đừng có hành động gì thiếu suy nghĩ, mẹ sẽ nghĩ cách đối phó với ông ta.”
Quốc Thiên cũng gật đầu đồng ý, không có ý kiến gì. Bởi trong đầu anh bây giờ đã ấp ủ một kế hoạch từ trước.
Vương Giang suy nghĩ hồi rồi nói.
“Cốt lõi chính bây giờ chính là ông nội của con. Ông ấy bị tên Trần Trung che mắt nên mới hồ đồ tin vào lời của tên rắn độc đó. Tài sản của nhà họ Trần đều là công của cha và mẹ, hầu như tất cả đều dành hết cho con ấy vậy mà họ ngang nhiên cướp đi công sức của cha và mẹ thật là phi lý. Rồi cả chuyện đuổi con ra khỏi nhà họ Trần, họ đâu có cái quyền gì mà có thể quyết định những việc đó đâu chứ.”
Dường như cả hai người đã nắm được cốt cán cần được giải quyết ngay lúc này.
“Ông nội con, Trần Bá Kiến. Hôm nay mẹ phải đích thân gặp nói chuyện với ông ấy cho ra lẽ. Không thể nào khơi khơi vào cướp công của người khác rồi lại đuổi người ta đi như vậy.”
Vương Giang đứng dậy thống nhất quyết định.
Quốc Thiên cũng nói.
“Con nghĩ bây giờ gặp được ông ấy rất là khó nhất là sau những chuyện vừa rồi. Chưa chắc ông ấy sẽ dám ra mặt gặp mẹ.”
Vương Giang mỉm cười nói.
“Không sao mẹ sẽ nhờ bác Lâm, gọi ông ấy ra mặt.”
“Ý mẹ là ông Lâm Mạn.”
“Đúng rồi, hai người từng là bạn nối khố của nhau. Không lý nào ông ấy mời mà ông nội con lại không ra mặt cơ chứ. Có ông ấy giúp đỡ nên chuyện này sẽ giải quyết dễ hơn rất nhiều.”
Quốc Thiên gật đầu, rồi cùng Vương Giang dọn dẹp, thắp nhang một hồi rồi cũng về.