Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 51: Ruồi nhặng




Quốc Thiên hơi híp mắt lại tự hỏi.

“Công chúa? Này các người có bắt nhầm người không vậy. Tôi không phải là hoàng tử gì đâu mà công với chả chúa. Không quen đâu.”

Tên đầu trọc trợn mắt quát.

“Mẹ kiếp, ông bảo mày đi thì mày đi chứ mày dám ý kiến à.”

“Tao éo thích, với cả tao éo quen công chúa mà mày nói là còn nào?”

“Chẳng lẽ mày không biết công chúa Thuỷ sao.”

Quốc Thiên ra vẻ như cố nhớ.

“À tao nhớ rồi.”

“Nhớ thì đi chứ đừng để tao nhiều lời.”

“Tao nhớ công chúa Thuỷ mà mày nói hình như là con của thuỷ tề đúng không. Hay là mấy em công chúa bé bỏng mặc đồ thỏ hay mèo ở các hộp đêm nhỉ. Tao nói thật giờ tao éo có hứng.”

Tên đầu trọc trố mắt tức giận.

“Mẹ thằng chó này, mày dám sỉ nhục công chúa Thuỷ sao. Anh em lên đập cho nó biết thế nào là gặp ông bà ông quải đi.”

“Này mày ồn lắm đấy đầu trọc.”

“Cái…”

Bốp!!

Tên đầu trọc chưa kịp nói gì thêm thì một cú tát trời gián đột ngột tát thẳng vào mặt mình. Khiến hắn văn sang một bên ngã lăn ra đất, phun ra bảy tám cái răng. Mặt biến dạng ngay tức khắc sưng như đầu heo.

Trong sự kinh ngạc của đám côn đồ.

“Cái tên này làm sao có thể vừa mới thấy hắn đứng đó.”

Trong khoảnh khắc, Quốc Thiên chạy tới dồn chân nguyên vào hai chân khiến thân thủ càng nhanh hơn người thường không thể thấy được chỉ trong nháy mắt đã bước thẳng tới trước mặt tên đầu trọc.

Tên đầu trọc tới lúc phun mấy cái răng ra thì cơn đau mới chợt ập tới hắn la lên trong đau đớn.

“Kyaaaa”

Cả bọn lúc này mới vội vàng hoàn hồn trở lại hô hoán.

“Mau lên, lấy vũ khí ra chém chết hắn đi!!”

“Xông lên gi3t chết nó!!”

Một vài tên quay trở lại xe lấy vũ khí gậy và dao ra.

“Này đi đâu vậy hả bọn chó con.”

Quốc Thiên cất giọng sau đó là một tiếng kêu thảm thiết cất lên trong đau đớn.

Vừa quay đầu lại thì đã thấy cảnh tượng, Quốc Thiên bước đi dẫm lên người bốn năm tên đang bò lăn dưới đất r3n rỉ ai cũng ôm lấy chân đau đớn vô cùng.

“Mẹ kiếp thằng chó này. Chết đi.”

Một tên cầm gậy đánh lén từ đằng sau,

Bốp!!

Chiếc gậy đã chạm gáy của Quốc Thiên. Hắn ta nhoẻn cười chưa được bao lâu thì thấy chiếc gậy đang từ từ cong lại rồi gãy văng ra.

Còn chưa hết đôi mắt ngạc nhiên, Quốc Thiên quay lại gạt giò hắn khiến nó gãy hẳn rồi tíc tắc đấm liên hoàn vào mặt khiến tên cóc ké này văng ra xa.

Tên cầm gậy cũng toan xông vào nhưng thấy cảnh vừa rồi khá kinh hãi vội dừng chân.

“Này. Tao xin cây gậy của mày nhé.”

Hắn gật nẩy quay lại thấy Quốc Thiên đã đứng đằng sau tự bao giờ và cây gậy của hắn cũng đã biến mất trên tay từ bao giờ.

“Người là quỷ sao…”

“Tao không là ai cả. Nhưng tao xin cặp chân của mày.”

Rắc!!

Quốc Thiên vung gậy nện xuống đầu gã.

“Phịch!!” Gã ngã sầm xuống đất, vỡ đầu.

Đánh với Quốc Thiên, bọn người này như là những con ruồi nhặng trong mắt anh. Quốc Thiên mới chỉ sử dụng chưa tới một nửa sức mạnh, nhưng những cú đánh thường của anh lại có uy lực ghê gớm lên con người như vậy. Công pháp vô danh và thần khí kia đã giúp Quốc Thiên lột xác như một chiến thần. Tốc độ, sức mạnh và cả khả năng phòng ngự. Tất cả khiến Quốc Thiên như một pháo đài phòng ngự kiên cố.

Xẹt!!

Một con dao phay bay về phía Quốc Thiên.

Quốc Thiên nhẹ nhàng chộp lấy nó một cách chính xác tới từng milimet. Trong mắt Quốc Thiên tốc độ của nó bay chậm như một trái bong bóng vậy.

Keeng!!

Quốc Thiên vung tay đẩy con dao phay bay theo hình lốc xoáy đâm vào cửa xe BMW.

“Má thằng chó nào.”

Quốc Thiên liếc mắt rồi nhanh như chớp nằm đầu tên đã ném chiếc dao phay, đè mặt gã lên mui xe, chưa kịp hét tiếng nào đã hôn mê bất tỉnh.

Tốc độ nhanh quá không tên nào trở kịp.

Những tên này đã chuẩn bị sẵn vũ khí từ trước chứng tỏ bọn chúng đã thủ lên sẵn kế hoạch từ trước mới tập kích Quốc Thiên đông tới như vậy. Mà cho dù có đánh được anh cũng chẳng làm nên tích sự gì, quân số rụng dần như rạ cứ một đấm là nốc ao. Tình thế rõ đã thấy được trước kết quả.

“Người không được qua đây.”

Gã côn đồ run rẩy lùi lại vài bước đưa dao về hướng Quốc Thiên cảnh cáo.

Quốc Thiên bước đi khoan thai tiến tới trước mặt hắn tay cầm gậy bóng chày. Trên chiếc gậy còn dính máu tươi.

Keeng!!

Quốc Thiên đánh bay chiếc dao trên tay của tên côn đồ. Khiến chiếc dao bay găm thẳng lên tường.

Gã côn đồ trợn mắt.

“Ác quỷ…”

Quốc Thiên dơ gậy lên. Sau đó là tiếng hét trong vô vọng của tên côn đồ.

Tên đầu trọc còn thất kinh hồn vía vì cú tát của Quốc Thiên hắn vừa nằm vừa bò lom com dưới mặt đất.

“Bò đi đâu vậy thằng khốn.”

Quốc Thiên đi những bước chậm rãi tới. Từng bước đi của anh càng khiến cho tên trọc tim muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Những kẻ còn lại mỗi người đều bị Quốc Thiên đập gãy cả chân nhưng chỉ riêng tên trọc này thì chưa nếm mùi. Hắn sợ hãi ngồi phắc dậy tính chạy nhưng không, Quốc Thiên đã đứng trước mặt hắn.

“Tụi mày tới phá hỏng chiếc xe mấy tỷ của tao rồi bây giờ còn cong đít bỏ chạy nữa à. Muốn mời khách mà trình độ như vầy thì e rằng quá kém cỏi.”

Quốc Thiên dơ gậy bóng chày lên.

Cốp!!

A..a..a..a

Tên trọc hét lớn són cả ra quần.

“Tao đã làm gì mày đâu mà mày hét giữ vậy. Vậy mà cũng bày đặt làm đại ca cầm đầu à.”

Quốc Thiện giọng dè bỉu nói.

Tên trọc mới quay lại nhìn sau lưng hắn chiếc gậy bóng chày bị đánh lún xuống mặt đường bê tông, hắn tưởng tượng cú này mà vào đầu chắc là đi gặp ông bà ông quải từ sớm mất rồi.

“Nói mau cái con công chúa đ ĩ đi3m gì của bọn mày tìm tao có việc gì hả?”

Tên trọc vội vàng quỳ xuống khóc lóc như ai oán.

“Là tên Mã Đao đã sai tao tới, tại mày đập gãy chân hắn mà hắn là thuộc hạ của công chúa Thuỷ cho nên …cô ấy sai tụi tao tới bắt mày.”

Quốc Thiên trừng mắt.

“Cái thằng Mã Đao đó, dám bố láo tới vậy cơ à. Bữa trước tao đã tha cho tụi nó rồi vậy mà giờ dám làm chuyện này với tao. Cơ thật nó sắp tàn đời với tao rồi đó.”

Nói xong Quốc Thiên dậm lên mặt đất khiến mắt đất nứt ra tạo một dấu chân lớn hắn lên.

Tên trọc quỳ xuống há hốc mồm bụng thầm nghĩ.

“Mã Đao dính vào cái tên siêu nhân gì vậy trời, rốt cuộc hắn còn mạnh tới mức nào nữa chứ. E rằng công chúa hay hoàng tử bố các bác ra còn chưa chắc thắng được hắn.