Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 49: Người quen




Trong bữa ăn, Quốc Thiên cũng ngỏ ý trả lại chiếc thẻ cho Châu Kiệt Luân. Nhưng Châu Kiệt Luân khan khăn bắt Quốc Thiên nhận lấy số tiền này nếu không nhận có nghĩa là không tôn trọng ông. Nhã ý này khiến Quốc Thiên phải gật đầu mà đồng ý.

Bỏ qua chuyện đó cả chủ và khách cùng nhau thưởng thức bữa ăn vô cùng vui vẻ.

Trở về căn biệt thự số tám, Quốc Thiên đang xoa bóp chân tay cho Vương Giang.

Vương Giang nhìn Quốc Thiên từ đầu tới chân rồi mắt rươm rướm nói.

“Quốc Thiên à, mẹ thành thật xin lỗi con. Thời gian qua mẹ đã làm con khổ rồi!”

Quốc Thiên lắc đầu, tay vẫn xoa bóp cho Vương Giang.

“Mẹ đừng nói vậy, phận làm con bao nhiêu này sao có thể báo đáp được công dưỡng dục của mẹ ạ.”

Vương Giang gạt dòng nước mắt đang đọng trên mắt quay sang nói tiếp.

“Quốc Thiên, ngày mai mẹ muốn đi thăm mộ của cha con. Mẹ muốn đích thân quét mộ cho ông ấy. Lâu rồi không gặp chắc ông ấy vui lắm.”

“Vâng thưa mẹ, vậy mai con sẽ dậy đi mua một chiếc xe để tiện đi lại.”

Rôi cả hai mẹ con nói chuyện tâm sự hồi rất lâu cũng nghỉ ngơi sớm.

Sáng hôm sau.

Quốc Thiên đã có mặt trước cửa hàng xe hơi Max.

Vừa bước vào trong, Quốc Thiên đã thấy bóng dáng quen thuộc trước cửa.

Cô ta thấy Quốc Thiên liền tiến tới hỏi.

“Quốc Thiên, anh đi đâu đây?”

“Ánh Thu, sao em lại ở đây?”

Ánh Thu cùng với một số người bạn của cô ta đang đứng trước sảnh cười nói.

“Tôi tới đây thì kệ tôi mắc mớ gì tới anh mà anh hỏi như vậy? Còn anh tới đây để làm gì?”

“Thì anh tới đây kệ anh, đâu có phiền hà gì tới em đâu nhỉ?”

Ánh Thu nheo mắt nhếch miệng cười.

“Tôi tới đây để mua xe, những mẫu xe BMW ở đây toàn đắt tiền không đấy.”

“Ờ thì sao?” Quốc Thiên thản nhiên hỏi tiếp.

“Ái chà miệng lưỡi còn xéo sắc ghê nhỉ đúng là có người tình rồi thì khác hẳn. Có phải anh tới đây để xin việc không?”

Quốc Thiên im lặng không trả lời câu hỏi của Ánh Thu.

“Cái bộ dạng này chắc chắn là đi xin việc rồi còn gì.”

Vừa nói, Ánh Thu vừa bĩu môi khinh dè Quốc Thiên.

“Sao đấy Ánh Thu, có việc gì mà khiến cậu cau có vậy.”

Đám người đi cùng Ánh Thu cũng tiến tới hỏi.

Cô gái mặc váy ngắn đen quay sang nhìn Quốc Thiên ngạc nhiên nói.

“Này Ánh Thu, đây không phải là anh rể của cậu hay sao?”

Ánh Thu khuôn mặt lộ vẻ bực bội.

“Ái chà, thì ra anh là cậu anh rể vô dụng mà Ánh Thu hay kể cho chúng tôi nghe. Rất hoan nghênh chào anh.”

Cô gái trẻ này tên là Cao Phương Ly bạn cùng lớp với Ánh Thu.

Lúc này hai tên bạn trai đi cùng cũng bon ben vào.

“Cái gì, thật sao. Trước giờ anh tưởng em đùa thôi chứ ai dè cũng có loại người như vầy tồn tại thật sao?”

Hai tên bạn trai đi cùng, một tên thì đeo dây chuyền vàng có hình đô la trên cổ tên là Gia Nhân. Tên thì béo ụt ịt mặt phụng phịu tay đeo vòng vàng tên là Quốc Ngạo.

Ánh Thu cười khẩy nói tiếp.

“Anh tới đây để xin việc chứ gì yên tâm đi bạn tôi có anh họ làm ở đây. Để anh ấy nói giúp anh vài câu cho có công việc ổn định chứ không cần phải thuê người tới tận nhà tôi mà nói điêu đâu.”

Trở về ngày, hôm mà Châu Kiệt Luân có tới biệt thự của nhà họ Đào và gặp hai mẹ con Ánh Thu và Thu Cát. Ông cũng đã nói chuyện sẽ cho căn biệt thự và tiền cho Quốc Thiên rồi rời đi. Khiến hai mẹ con sững người, nhưng sau khi phân tích tình thế kỹ lưỡng thì Thu Cát khẳng định cái này là kế hoạch của Quốc Thiên.

“Cái thằng vô dụng đó đời nào mà có được những thứ ấy cơ chứ. Không lý nào của từ trên trời rơi xuống đầu nó dễ vậy được.”

Thu Cát bĩu môi nói.

Ánh Thu đôn vào.

“Phải đó mẹ, con thấy việc này khá là hoang đường. Làm gì có chuyện dễ dàng như thế được cơ chứ.”

Thu Cát suy nghĩ hồi rồi nói.

“Này có phải đây là kế hoạch ngầm của nó với con đàn bà lăn loàn kia không. Rất có thể xảy ra bởi vì tên Quốc Thiên này chỉ cần nói thì con đàn bà đó sẽ làm theo ý của hắn ngay. Ba loại này mẹ rành lắm.”

Thu Cát nói y như mình là người từng trải.

Ánh Thu cũng gật đầu theo ý mẹ.

“Phải, mẹ nói phải. Có khi nào cô ta cứu được con gái của người đàn ông khi nãy rồi tên khốn Quốc Thiên lợi dụng bằng cách nào đó nói với ông ta tới nhà mình nói vậy để có thể lấy lòng mẹ con mình mà trở về căn nhà này.”

“Láo toét!!” Thu Cát trợn mắt nói.

“Còn lâu ta mới cho cái tên chó chết đó trở lại căn nhà này. Đúng là tên vô dụng và mưu mô còn bỉ ổi kỳ này chị con về ta phải bảo nó ly hôn cho bằng được.”

“Đúng rồi mẹ nói chí phải. Con ủng hộ mẹ.”

Rồi cả hai mẹ con nói trước nói sau rốt cuộc vẫn cho rằng Quốc Thiên là tên vô dụng và tất cả chỉ là vở kịch được tạo nên để khè hai người mà thôi.

Trở lại với hiện thực, Quốc Thiên vẫn bình thản nghe Ánh Thu nói tiếp.

“Phải, phải rồi. Tôi có anh họ làm việc ở đây. Nếu anh không chê thì để tôi nói anh ấy nhận vào làm chứ để đi kiếm việc vầy hoài khó khăn chồng chất khó khăn lắm đó. Dù sao anh cũng từng là anh rể của Ánh Thu cơ mà.”

Ánh Thu nhăn mặt.

“Ai, tôi chưa bao giờ có người anh rể nào như hắn cả.”

Quốc Thiên nghe tới đây cũng quay mặt bước đi.

“Này, anh đi đâu vậy hả? Không muốn xin việc sao?”

“Nói xong chưa, nói xong rồi thì tránh ra một bên đừng quấy rối tôi mua xe.”

Cả bọn trố mắt ngạc nhiên đồng thanh nói.

“Mua xe!!”

Cả bọn có chút bối rối, từ đi xin việc bỗng chốc nhảy qua chuyện đi mua xe khiến cả đám có phần hơi ngạc nhiên đôi chút nhất là Ánh Thu thần kinh của cô như bị châm chích bởi ánh nhìn như đang nhìn bầy khỉ của Quốc Thiên.

“Anh nói anh tới đây để mua xe sao hả? Cái tên rác rưởi như anh liệu có tiền không mà bày đặt ra oai mua xe gì ở đây hả?”

Quốc Thiên ánh mắt lãnh đạm nhìn Ánh Thu.

“Liên quan gì tới cô cơ chứ? Cô không nhận tôi là anh rể của cô thì tôi không cần chịu những hành động quấy rối vô cớ của cô cho tôi. Không né đường cẩn thận tôi đánh cô bây giờ.”

Câu nói của Quốc Thiên vừa dứt, Ánh Thu vội vàng lùi vài bước né đường. Bởi trong câu nói ấy có vẻ rất dứt khoát cho hành động tiếp theo.

Quốc Thiên bước qua đám người đang đứng trố mắt ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng anh.