Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 46: Thật mệt mỏi




“Ối dì ơi, dì tỉnh lại rồi ạ.”

Trung Khôi òa lên vui mừng như là người nhà được trúng số.

“Trung Khôi, là cậu à.” Vương Giang cất giọng.

“Dì ơi, dì còn nhớ con à. Thật là quý quá.”

Rồi trò chuyện với nhau vài câu, Quốc Thiên quay sang nói.

“Chà cậu qua đúng lúc quá, tôi đang định làm thủ tục xuất viện cho mẹ mình. Lát nữa cậu giúp tôi dọn dẹp một ít đồ nhé.”

“Được thôi, chuyện này cứ để tôi lo cơ mà Quốc Thiên ra ngoài tôi nói cái này tí.”

Nói rồi, Trung Khôi kéo tay Quốc Thiên ra trước phòng nói thì thầm.

“Này, Quốc Thiên cậu thật lòng muốn về sao?”

“Sao cậu lại hỏi tôi như vậy? Có chuyện gì sao.”

“Tôi không có ý gì nhưng mà thực chất là cậu phải trở về nhà họ Đào đó à?”

Trung Khôi lo lắng hỏi.

“Tôi cũng chưa biết nữa nhưng có lẽ chắc vậy.”

“Này cậu điên rồi à, nghĩ sao mà lại quay về cái nhà ấy chứ. Bọn họ coi cậu không ra gì. Chửi mắng cậu thậm tệ tới vậy mà cậu còn muốn trở về nữa cơ à.”

“Haha, chỉ là đùa chút thôi chứ tôi còn chưa biết nữa. Chắc có lẽ ra thuê khách sạn ở đã rồi hẵng tính sau.” Quốc Thiên nhún vai nói.

“Ở khách sạn hả? Cậu tiền đâu mà có mà ở khách sạn kia chứ.”

Quốc Thiên thản nhiên nói. “Mẹ tôi có.”

Nghe tới đây, Trung Khôi gật gù vẻ cam tâm. Vì anh biết rằng trước đây Vương Giang cũng là một quý bà giàu có là vợ của chủ tịch tập đoàn Minh Thiên lừng lẫy một thời, khi ấy bà còn được mệnh danh là “người đàn bà thép” nên tiền đối với bà ấy không thiếu. Trung Khôi cũng không nghi ngờ gì nhiều.

“Được, nhưng mà ở khách sạn thì có vẻ bất tiện cho mẹ cậu quá.”

“Ý cậu là sao?”

Trung Khôi nói tiếp.

“Hay là câu tới nhà tôi đi, không cần đi khách sạn làm gì, nhà tôi không có gì ngoài phòng ở nhiều, còn một căn phòng trống, cậu cứ dọn vào đấy ở được đó.”

“Được thôi, cậu đã có lòng vậy thì tôi không khách sáo.”

Vương Giang ngồi trong ngoáy đầu nhìn con trai. Sau khi tỉnh giấc lại bà đã được nghe phong phanh câu chuyện con trai mình bị nhà họ Đào chèn ép ức hiếp tệ bạc còn thua cả một con chó. Việc này khiến Vương Giang rất tức giận nhưng bà kìm nén không lộ vẻ không để Quốc Thiên phải lo lắng.

Sau khi làm thủ tục các thứ xong, Quốc Thiên cùng Trung Khôi dọn dẹp đồ đạc lên xe rồi tạm biệt cô bác sĩ xinh đẹp Lan Ngọc. Vương Giang cũng không nói gì dù biết mình sẽ tới nhà cho thuê của Trung Khôi.

Trên xe Trung Khôi vừa nói chuyện, tám những chuyện kí ức xa xưa rồi cùng Quốc Thiên nói trên trời dưới đất. Được một hồi khoảng cỡ tầm một tiếng thì chiếc xe dừng trước tòa nhà cao mười tám tầng, phòng của Vương Giang sẽ ở tầng chín, diện tích khoảng một trăm năm mươi mét vuông.

“Nào nào hướng này, lên thang máy một cái là tới ngay.”

“Chà nơi nay là nhà cậu cho thuê thật sao, Trung Khôi.”

“Đúng rồi đấy, Quốc Thiên. Ở đây nội thất có sẵn rồi nên cứ vô tư.”

Bước lên tầng chín, Quốc Thiên hơi choáng với độ tiện nghi của căn phòng. Đây là một căn phòng khá lý tưởng. Mọi thứ ở đây đầy đủ như là đang ở nhà. Đây không phải tốt mà là quá tốt. Đúng là chỉ cần dọn vào là ở thôi.

“Trung Khôi, nhà này cậu cho thuê thật ấy à.”

“Đúng rồi nhà này tôi cho thuê đấy.”

“Cho thuê mà nội thất các thứ tiện nghi mà còn tỉ mỉ tới mức như vầy sao.”

Trung Khôi cười nói.

“Quốc Thiên, chắc cậu không biết chứ hiện nay bây giờ nhà cho thuê nào nội thất cũng kĩ càng như này ấy. Nếu không thì ai thèm mà thuê nữa cơ chứ.”

“À ra vậy hả, tôi lạc hậu quá. Ha ha”

Quốc Thiên cũng không nói gì thêm nhìn quanh phòng một lượt. Cảm thấy nội thất ở đây đầy đủ có phần hơi quá so với bình thường.

Vừa lúc xuống lầu thì một giọng nữ nói ra từ cửa trước.

“Cổ Trung Khôi, đầu mày bị móp hay sao mà mày lại đem phòng tân hôn của mày cho người khác thuê vậy hả.”

Trung Khôi giật nảy mình như có viên đạn bắn sượt qua người mình vội vàng quay mặt ra nhìn.

Quốc Thiên cũng nhìn theo ra hướng cửa. Một cô gái bước vào với khuôn mặt giận dữ đang lườm Trung Khôi.

Trung Khôi lắp bắp nói.

“Ơ, chị..chị sao lại ở đây.”

Vừa mới lấp bắp chưa được một hai câu thì phía sau cũng có người tiến vào là chồng của cô gái và gia đình của Trung Khôi.

“Ơ anh rể…ba …mẹ…”

Bốp!!

Cha của Trung Khôi tiến tới tát vào mặt y, giận giữ nói.

“Cái thằng bại gia tử này, ai cho phép mày làm vậy hả? Phòng tân hôn của mày, ông đây tích cóp để cho mày mà giờ mày lại đem cho người khác ở trước, mày không muốn cưới vợ nữa hả thằng kia. Mày mà để họ ở đây tao đánh chết mày rồi tao từ mặt.”

Trung Khôi ôm mặt mếu máo.

“Cha à, đây là Quốc Thiên. Người anh em tốt của con đấy.”

“Mày nói tao nghe mắc ỉa, nếu mà anh em của mày thì ai lại ở phòng tân hôn của bạn mình cơ chứ.”

Quốc Thiên có chút gượng gạo nhìn qua Trung Khôi, thực sự anh không biết rằng Trung Khôi lại lấy phòng tân hôn của mình cho Quốc Thiên mượn ở. Quả là một người anh em nhiệt tình.

Quốc Thiên mới lên tiếng giải bày.

“Dạ không có đâu, chú hiểu lầm rồi. Cháu với mẹ cháu chỉ đi qua đây thôi. Tiện ghé tham quan một chút rồi rời đi ngay. Chứ cháu có nhà rồi.”

“Mày nói tao khinh đó, mày nghĩ mày lừa ai vậy hả. Bà Tám ở tầng ba đã gọi cho tao nói là hôm nay thằng em ngu dốt của tao có dẫn người tới ở phòng tân hôn của nó nên tao mới tức tốc quá đây. Mày nói có nhà chắc có cục c*t ấy.”

Cổ Hương Ngọc nhăn nhó nói.

Quốc Thiên vẫn bình thản nói.

“Thật, nhà chúng tôi ở khu biệt thự Vạn Đức, nếu chị không tin nhìn xem đây là thẻ của tôi.”

“Đúng là lũ người nghèo nên lúc nào cũng sĩ diện hảo nhỉ.” Tên anh rể tiến lại.

Trung Khôi cất tiếng.

“Kìa anh Kiệt sao anh lại nói với bạn em như thế chứ.”

“Mày câm mồm chứ tao tát thêm cái nữa nha.”

Bố Trung Khôi hằn học lên tiếng.

“Rõ ràng chiếc thẻ này là giả không sai vào đâu được.” Tên anh rể khẳng định thêm.

“Sao anh có thể biết được vậy chồng yêu?” Lan Ngọc quay sang hỏi.

Anh ta cười lạnh một cái rồi nói tiếp.

“Bời vì việc trang hoàng nhà cửa của khu biệt thự Vạn Đức là do công ty của anh làm tất, mọi người ai cũng biết rằng căn biệt thự số tám này là do chủ tịch bất động sản Châu Kiệt Luân mua riêng để dành tặng cho vợ của mình. Làm sao có thể là của mấy người được cơ chứ.”