Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 45: Tà khí




Khoảnh khắc Quốc Thiên chạm vào tay Nhã Hân, anh đã cảm nhận nó không phải là bệnh mà là tà khí.

Thêm việc hai má Nhã Hân đột nhiên đỏ, trong mắt còn có mạch máu, dưới mắt là quần thâm. Và những biểu hiện vừa rồi của cô khiến cô khó nói nên có lẽ cái tà khí kia đã dày vò cô trong giấc mơ.

Quốc Thiên nói.

“Tình trạng này thì yên tâm đi, tôi sẽ xoa bóp đầu cho cô một chút là đã có thể trị được rồi.”

Sau đó Quốc Thiên chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

“Bà Châu, mời bà ngồi.”

Nhã Hân cười nói.

“Không cần khách khí mà gọi tôi là bà Châu làm gì. Cứ gọi là Nhã Hân là được.”

“Được vậy mời chị Nhã Hân ngồi. Để em chữa trị cho chị.”

Lan Ngọc đứng ngoài quan sát, trong bụng thầm nghĩ.

“Không lẽ lại là cái mười ba châm quỷ môn gì đó hay sao? Nó thật sự thần kỳ tới như vậy ư.”

Lan Ngọc đưa đôi mắt xinh đẹp của mình, chăm chú quan sát.

Tất nhiên, Quốc Thiên sẽ không sử dụng mười ba châm quỷ môn mà dùng châm trừ tà trong hệ thống Quý y gồm có bảy châm. Khi bảy châm này được đặt xuống, tà khí sẽ biến mất.

Nhã Hân ngồi đó, giống như một cô gái xinh đẹp giữa cảnh xuân. Quốc Thiên đừng từ trên nhìn xuống vô tình đôi mắt anh liếc vào vùng đồi núi thiên nhiên nên liền khép mắt tự nhủ trong long.

“Không được nhìn, không được nhìn những thứ không đúng đắn đó. Thằng nhóc kia không được làm càng.”

Nhớ tới khuôn mặt của Thu Cát làm Quốc thiên cảm thấy muốn mửa nên tinh thần anh mới trở lại được bình thường.

“Soạt, soạt, soạt.”

Một phút sau tất cả các kim châm cùng nhau rơi xuống. Sau khi rơi xuống phải đợi bảy giây mới hiệu quả.

Sau bảy giây, Quốc Thiên quay sang hỏi.

“Chị Nhã Hân, chị cảm thấy như thế nào rồi.”

Nhã Hân lấy tay xoa vào thái dương ngạc nhiên nói.

“Ơ khỏi rồi này, bình thường mọi khi tôi hay xoa thái dương trái thì nó bị đau nhức rất là khó chịu. Bây giờ thì hầu như nó không còn nữa rồi mà trong đầu tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Em trai Trần, tay nghề của em thật sự rất tốt, sau này còn đau chỗ nào chị sẽ tới tìm em.”

Đúng là chưa được vài phút, từ thần y Trần cho tới cậu Thiên rồi lại thành em trai. Cứ như vậy mà thân thiết khiến Quốc Thiên cảm thấy gần gũi hơn.

“Chú ơi, chú có thể chữa trị bệnh đau đầu của con không. Con cũng hay đau đầu lắm ạ”

Châu Kiều Linh ngẩng đầu nhìn Quốc Thiên, háo hức hỏi.

“Cháu cũng đau hả. Đau như nào tả chú xem.”

Cô bé đưa đôi tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đó nói.

“Vâng ạ! Mỗi lần mẹ cháu kèm cháu nhìn cháu chơi đàn là cháu cứ bị đau đầu mãi thôi.”

Hahaha!!

Câu nói của cô bé khiến cả bồn người cùng nhau bật cười.

Ngồi nói chuyện một hồi, Nhã Hân đưa cho Quốc Thiên tập tài liệu, trước khi rời đi cô còn xin số điện thoại của Quốc Thiên.

Lan Ngọc nãy giờ đứng quan sát cũng thắc mắc hỏi.

“Này rốt cuộc, Nhã Hân đã mắc bệnh gì vậy. Rồi mười ba châm quỷ môn khi nãy anh không sử dụng mà lại sử dụng một loại châm khác, rốt cuộc là sao cơ chứ.”

Quốc Thiên cười nói.

“Có nói cô cũng không hiểu đâu.”

“Cái gì cơ. Anh đúng là đồ nhỏ mọn..”

Lan Ngọc bĩu môi giận dỗi nhìn rất đáng yêu. Khiến Quốc Thiên muốn chọc thêm.

“Đợi tôi học xong mười ba châm quỷ môn rồi khi đó tôi sẽ chỉ lại cô, rồi cô muốn hỏi tôi gì nữa cũng được.”

“Anh hứa đó nhé.”

“Ừ tôi hứa.”

Lan Ngọc dơ ngón út lên nói.

“Hứa thì phải móc ngoéo nhé.”

“Cái gì còn có vụ này nữa à. Thôi được rồi.”

Ngoắc xong, Quốc Thiên mở tập tài liệu nhìn vào bên trong có hai chiếc thẻ.

Một chiếc thẻ ngân hàng và một chiếc thẻ còn lại màu đen bên trên có khi bốn chữ.

“khu biệt thự Vạn Đức.”

Lan Ngọc ngạc nhiên nói.

“Đây là thẻ chìa khóa của khu biệt thự Vạn Đức. Nhã Hân đã tặng anh căn biệt thự trong khu biệt thự Vạn Đức này có thể nói là quá hào phóng rồi.”

“Chà, cô ta tặng tôi nhiều quá. Bao nhiêu này quá nhiều ân tình rồi.’

“Thì cô ấy cũng muốn kết thân với anh mà.”

Khu biệt thự Vạn Đức, là bao gồm những biệt thự cao cấp đứng top 10 khu vực Thanh Châu. Giá thị trường nhà bình thường trong khu này đã lên tới hai trăm bốn mươi triệu. Nếu những căn cao cấp hơn thì đến hơn ba mươi tỷ.

Quốc Thiên nhìn chiếc thẻ ngân hàng bụng thầm nghĩ.

“Chiếc thẻ ngân hàng này tôi không biết có bao nhiêu tiền bên trong nhưng mà chắc chắn một điều nó không thể so được với chiếc thẻ của tập đoàn Hải Trí được. Nếu so sánh thì chẳng đáng là bao.”

“Thực sự món quà này quá lớn đối với tôi rồi.”

Lan Ngọc mỉm cười nói.

“Anh cũng không thể nói như vậy. Bất động sản Song Luân có khối tài sản rất là kếch xù, khu biệt thự Vạn Đức này cũng chỉ là một phần trong khối tài sản của họ mà thôi. Quan trọng là tấm lòng của họ và đặc biệt hơn là muốn quan hệ thân tình với anh kia mà.”

Đang nói chuyện thì một tiếng gọi vang vọng đang tiến tới gần.

“Quốc Thiên, Quốc Thiên.”

Một cậu thanh niên thân hình mập mạp chạy tới thở hổn hển.

“Quốc Thiên…Nghe…nói mẹ cậu tỉnh lại rồi hả?”

Quốc Thiên nhìn mỉm cười nói.

“Này làm gì mà cậu gấp rút vậy hả. Đi từ từ thôi chứ, Trung Khôi.”

“Sao mà từ được cơ chứ, tin vui cơ mà.”

“Chà! Tin tức tới tai cậu nhanh thật đó.”

Đây là Trung Khôi là bạn học thời cấp ba của Quốc Thiên. Trước đây suốt ngày cứ bên cạnh Quốc Thiên, Quốc Thiên sai gì thì cậu ta làm theo cái đó.

Trước kia khi nhà Quốc Thiên xảy ra chuyện thì ai cũng quan tâm hỏi thăm tình hình. Nhưng sau khi xảy ra chuyện thì bắt đầu lảng tránh Quốc Thiên, một số người còn chửi mắng Quốc Thiên là kẻ vô dụng, khinh thường người khác chà đạp anh để nâng cao giá trị bản thân.

Tất cả sóng gió trôi qua chỉ còn lại Trung Khôi là vẫn giữ liên lạc và bên cạnh và quan tâm Quốc Thiên những lúc anh cần.

Nhà của Trung Khôi không giàu có mà ngược lại là đằng khác, nhưng vì nhân được vài triệu tiền đền bù cho ngôi nhà bị phá dỡ mà bố cậu ta trở nên giàu có.

“Bác sỹ Lan Ngọc, chào cô nhé.”

“Trời đất chạy gì mà mồ hôi, đổ đầy tới vậy hả?” Lan Ngọc cười nói.

Cũng vì hay qua chăm sóc mẹ của Quốc Thiên, nên Trung Khôi cũng quen biết với Lan Ngọc.

“Ối trời. Cảm ơn cô nhé, Lan Ngọc. Cô y tá hôm trước cô cho zalo tôi cô ấy đã đồng ý chấp nhận tôi rồi đấy.”

Nói hỏi han vài điều rồi, Trung Khôi cũng vội chạy vào bên trong phòng.