Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 2: 2: Thời Tới Cản Không Kịp





Nguyệt Vân ngớ người không hiểu mình vừa nghe những gì người đàn ông này xưng hô với Quốc Thiên.
“Chị hai, chị làm gì ngoài này vậy hả.” Một giọng thiếu nữ cất lên.
“Ơ, Đào Ánh Thu em về khi nào vậy?” Nguyệt Vân quay lại ngạc nhiên nói.
Ánh Thu là em gái ruột của Nguyệt Vân, cô được cho đi du học nước ngoài.

Tuy ở bên đó nhưng mọi chuyện của chị mình như nào thì cô đều nắm rõ.
“Chị vào đi không được đi cùng với tên cặn bả này.”
Nói rồi kéo tay Nguyệt Vân kéo đi.

Nguyệt Vân cũng kịch liệt phản đối vùng vằng.
“Không được bây giờ chị phải thăm mẹ…”
“Mẹ con gì ở đây nữa hả chị, hắn là một tên cặn bả không bao giờ xứng được với chị được đâu.

Nghe em đi những tên như thế này một trăm năm nữa cũng không thể khác được.”
Ở đâu đằng sau đám người mặc đồ đen đi sau kéo Nguyệt Vân vào bên trong.

Khiến cô không kịp trở.
Ánh Thu quay qua chỉ tay thẳng vào mặt Quốc Thiên nói.
“Tôi cấm anh từ nay về sau không được bao giờ bước chân vào cổng nhà họ Đào biết chưa.”
Rồi cô đưa mắt nhìn người đàn ông lịch lãm đang đứng đó cất giọng nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ, không biết ông tới dự tiệc phải không?”
Người đàn ông lắc đầu nói.
“Không có, tôi chỉ là tài xế chạy taxi bình thường đi ngang qua đây thôi.”
Thái độ của Ánh Thu trở ngược mặt khinh bỉ.
“Xời tưởng ai, hóa ra chạy taxi.

Nay taxi cũng ngon nhỉ mặc đồ đẹp đi xe sang.

Ông rảnh thì tống tên rách rưới này qua chỗ khác hộ tôi.

Tôi bo thêm tiền tiêu để hắn trước nhà đúng ô uế nhà họ Đào.”
Rồi cô ta quay đầu đi vào bên trong.
Quốc Thiên cũng đứng đờ người ra không biết làm cách nào nữa.

Anh cúi mặt buồn bã.
Người đàn ông cất giọng.
“Cậu chủ đừng buồn, luật nhân quả sẽ không chừa cho kẻ xấu đâu thưa cậu.”
“À..ừm tôi không buồn đâu cũng quen rồi.

Mà ông là ai? Tại sao cứ gọi tôi là cậu chủ vậy?”
Quốc Thiên mới sực nhớ quay qua hỏi.
“À thật thất lễ quá, tôi xin tự giới thiệu tôi là Nhân Quang của tập đoàn Hải Trí.


Là cấp dưới của cha cậu.”
“Cái gì cơ!!”
Nghe tới đây Quốc Thiên hoảng hốt chân hơi run run.
Quốc Thiên nhớ tới đoạn nói chuyện khi nãy của Thu Cát về việc tập đoàn Hải Trí đang gây khó dễ cho nhà họ Đào.

Nghe tới thôi là ai ai cũng khiếp sợ bởi một phần thế lực ngầm của thành phố chống lưng phía sau.
“Không..không thể nào.

Làm gì có chuyện ông có thể là cấp dưới của cha tôi kia chứ?”
Quốc Thiên ấp úng nói.
“Cậu đừng ngạc nhiên quá.

Nhưng sự thật thì tôi đúng là cấp dưới của bố cậu.”
“Ông không nhận lầm chứ.”
“Không nhận lầm được, tôi tuy đã già nhưng cậu chủ thì sao tôi có thể nhận lầm được cơ chứ.”
Quốc Thiên vẫn cứ ngơ ngác như kiểu một giấc mơ đang diễn ra trước mặt anh.
“Mà ..mà sao ông lại tìm tôi có chuyện gì?”
Nhân Quang cũng bộc trần.
“Nghe cậu chủ dạo gần đây có chút vấn đề về kinh tế, tôi đặc biệt tới dâng chút tiền tiêu vặt cho cậu chủ.

Nhưng nhìn tình thế vừa rồi tôi cũng hiểu rõ phần nào.”
Nói rồi ông ta lấy từ trong người ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen đưa cho Quốc Thiên.
“Đây là chiếc thẻ ngân hàng bên trong có ba trăm tỉ, mật khẩu của chiếc thẻ này là ngày sinh âm lịch của cậu.”
Quốc Thiên vẫn ngỡ người tay nhận chiếc thẻ vẫn không tin vào những gì đang diễn ra.
“Ông nói ông là cấp dưới của cha tôi, vậy cha tôi có liên quan gì tới tập đoàn Hải Trí của ông cơ chứ.”
“Cậu sai rồi thưa cậu chủ, toàn bộ tập đoàn Hải Trí đều là của cha cậu cả.”
Quốc Thiên trợn mắt đưa tay vả vào mặt.

Nhân Quang thấy vậy cũng hỏi.
“Cậu chủ à, cậu làm gì thế hả?”
“Tôi không thể tin được những gì ông đang nói đấy.”
“Mọi thứ cậu vừa nghe tất cả đều là sự thật thưa cậu chủ.

Cha cậu ông Trần Quang Minh là một người thực sự rất tài giỏi.

Sau khi sáng lập tập đoàn Minh Thiên không bao lâu ông đã thành lập thêm liên đoàn thương nghiệp Hải Trí.

Một hoạt động ngoài sáng, một hoạt động ngầm trong tối hỗ trợ cho nhau.

Ông Lâm còn dặn tôi trước đó phải gửi gắm tất cả lại cho cậu.”
Nói rồi ông ta rút ra một chiếc hòm nhỏ trông rất cổ, đưa cho Quốc Thiên.
“Cha tôi giao cho ông ư.


Từ bao giờ mà cha tôi lại…”
“Tôi đã được nhận chỉ thị này từ rất lâu rồi.

Ông chủ đã dặn đúng vào năm cậu hai mươi bốn tuổi tính theo âm lịch thì sẽ đưa cho cậu chủ.

Ngày hôm nay chính vào ngày sinh nhật cậu.

Tôi chúc cậu sinh nhật vui vẻ thưa cậu chủ.”
Quốc Thiên tay cầm chiếc hòm nhỏ đầu anh rối tung, muôn vàn câu hỏi.
“Vậy..vậy tại sao ông không lấy nó luôn chứ.

Ông không nói tôi cũng không biết luôn cơ mà.”
Nhân Quang lắc đầu.
“Không, tuyệt đối không được thưa cậu chủ.

Tôi đội ơn ông chủ rất nhiều, nhờ ông chủ cưu mang mạng già này nếu không năm đấy đã sớm tan nhà nát cửa, thân tàn ma dại rồi.

Ông chủ thành lập ra tập đoàn Hải Trí như giờ rồi giao cho già quản thì bây giờ đây già phải trả lại cho người xứng đáng được nhận.”
Xong rồi, Nhân Quang rút trong người ra chiếc thẻ chứa thông tin của mình trên đó rồi bảo.
“Câu chủ, tình hình của bà chủ hiện giờ không được ổn cho lắm.

Vì một số lý do tôi sẽ không thể tiện xuất hiện được.

Mong cậu chủ đừng để bụng.

Có việc gì cậu chủ liên lạc số điện thoại có trên này.

Tôi luôn luôn chờ máy cậu.”
Nói rồi Nhân Quang cúi đầu chào rồi lên xe hiên ngang rời đi.
Quốc Thiên đứng nhìn chiếc xe rời đi.

Hai tay cầm chiếc thẻ và chiếc hộp.

Anh vẫn chưa thoát khỏi cảnh giới mơ màng.
Nhìn qua bên kia ngã tư có một trụ ATM, Quốc Thiên bước tới thử kiểm chứng những lời ông lão kia nói.

Đút chiếc thẻ vào nhập số ngày sinh của mình, một con số hiện lên anh nheo mắt đọc.
“Một, hai,…ba trăm tỷ!!”
Anh trợn mắt không còn nghi ngờ gì nữa tất cả là sự thật.


Rồi với tay mở chiếc hòm nhỏ ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn đen tuyền.

Ánh sáng đèn rọi vào thì mới thấy một con hắc long uốn lượn bên trong.
“Tại sao lại tặng cho mình một chiếc nhẫn nhỉ?”
Quốc Thiên rút ra đeo vào nhìn ngắm nó rồi đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay.
“Đã bảy giờ rồi sao.”
Anh tức tốc lao ra rồi chạy thật nhanh tới bệnh viện số một.
Việc anh cần làm giờ là trả tiền chữa trị cho mẹ mình.

Vì anh được nghe bác sĩ nói nếu làm phẫu thuật thì có thể mẹ anh sẽ được tiến triển theo chiều hướng tốt.

Ngặt nỗi số tiền phẫu thuật khá lớn nên anh không thể nào trả nỗi.
Vừa chạy hấp tấp tới trước căn phòng bệnh quen thuộc, anh đưa mắt nhìn qua một lượt mở tròn mắt.
Mẹ anh bà Vương Giang không nằm trong căn phòng này.

Cả căn phòng trống trơn hình như vừa mới được dọn xong.

Quốc Thiên lo lắng quay mặt chạy đi từng phòng sát bên nhìn xem.

Mắt anh hơi ngấn lệ.
Vừa chạy ngang qua căn phòng kế bên thì anh va trúng một người đi từ bên trong đang đi ra.
“Ui cha, mắt mù à hay sao không nhìn đường vậy cha nội.”
Cô gái nhăn nhó ngước mặt nhìn thì thái độ thay đổi.
“Á à tưởng ai hóa ra là tên vô dụng Quốc Thiên đây mà.

Nhìn tôi ngon quá anh muốn va vào đúng không.”
Quốc Thiên cũng nhận ra người quen cũng lao tới khuôn mặt anh hớt hải.
“Mẹ tôi…mẹ tôi đâu, Khả Như.”
“Mẹ anh đâu thì anh đi hỏi mẹ anh chứ tôi sao mà biết được.

Với lại anh bỏ bàn tay thối của anh ra.

Chắc dạo này kiềm nén một năm rồi không đụng hơi gái anh lại tính dở trò thương hại à.”
“Tôi không có đùa, mẹ tôi đâu rồi.”
Cô ta nhoẻn miệng cười khinh bỉ Quốc Thiên.
Cô nàng bị Quốc Thiên va phải không ai xa lạ đó là bạn gái cũ của Quốc Thiên.

Hiện giờ cô ta đang làm y tá ở bệnh viện này.

Ngày trước có quen Quốc Thiên một tháng hồi học đại học.

Nhưng vì bản tính hám tiền, thích đào mỏ và mối quan hệ với nhiều chàng trai khác nên anh đã chia tay cô ta thẳng thừng.
“Anh không chăm được mẹ anh, giờ để lạc mất rồi lại bù lu bù loa lên hỏi tôi là sao nhỉ.

Có trách thì trách bản thân vô dụng đi hay đầu bị vợ đè đầu chửi nhiều quá nên đầu óc không minh mẫn.

À nói thẳng ra là bị ngu đi nên mới hỏi tôi như thế.”

Quốc Thiên trợn mặt túm lấy cổ áo của Khả Như quát.
“Cô còn không mau nói, mẹ tôi đâu hả.”
“Anh bỏ tôi ra, anh bị điên mà nhìn mà không thấy sao.”
Nói rồi Khả Như chỉ tay về hướng ghế hành lang.

Mẹ của Quốc Thiên đang nằm trên đó.
“Mẹ.” Anh thả ra vội vàng chạy tới.
“Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ.

Tại con, tại con….”
Quốc Thiên rưng rưng nước mắt nắm lấy tay mẹ mình.
“Đúng là tại anh thật chứ tại ai.

Tới cả tiền viện phí còn không trả nổi.

Tôi chưa vứt bà ta ra bãi rác là may rồi.”
Quốc Thiên trừng mắt quay lại.
“Thì ra là do cô bày ra trò này.”
“Này, này ai bày cơ chứ.

Rõ ràng bệnh viện này trên sổ sách cũng ghi rõ không có tiền thì đi thẳng rẽ phải ra cổng chứ có phải cái chỗ từ thiện đâu mà nằm ở đây không có tiền ngon vậy.” Khả Như nhếch mép khinh bỉ.
“À hay anh về nhà vợ anh đấy, rán quỳ chả lếch mòn đầu gối đi rồi họ cho anh ít tiền lẻ vào nuôi bà già này.

Mà tôi nghĩ cũng sớm rách thôi nhìn quả quần đụng thôi là thấy muốn rách rồi cơ mà.”
“Cô…!!”
“Hả tôi sao cơ chứ.

Anh giỏi nói gì đi tôi nói không đúng sao.

Hay là dị quá không muốn về thế thì cứ lại đây nói tôi, tôi giúp chứ gì đâu nà.”
Rồi nhe răng cười một cách nham hiểm.
“Tôi không cần cô giúp.” Quốc Thiên thẳng thừng từ chối.
“Ôi thiệt ấy chứ, nghèo mà còn bày đặt làm giá thấy sợ.

Thôi để tôi nói cho anh biết luôn đơn giản lắm.

Quỳ lạy tôi một lạy tôi cho một nghìn anh thấy thế nào.”
Quốc Thiên quay mặt đi im lặng không nói gì.
“Sao hả? Vậy không hời hơn là đi quỳ con vợ anh ở nhà sao.

Quỳ tôi thấy thành khẩn tôi còn đóng tiền giường cho bà bác này nằm nữa cơ.

Vợ anh sao mà có cửa như tôi được.”
Một giọng nói từ đằng sau cất lên.
“Ừ đúng rồi, tôi đời nào có cửa với cô.

Cô ở cái tầng mà chắc chỉ có người giời mới chơi được chứ người bình thường sao có cửa.”
Khả Như quay lại, miệng há hốc..