Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 10: 10: Trừng Trị





Quốc Thiên quay lại thì thấy một cậu thanh niên mặc vest rất bảnh bao.

Đầu tóc nhuộm nâu đất vuốt ngược ra đằng sau.
“Cậu này là…” Quốc Thiên thắc mắc.
“Một tên như anh không cần biết tôi là ai đâu.

Cậu Trần Đôn vẫn chưa hốt vợ anh được à.

Có vẻ kém thế nhỉ? Hay là nếu anh đồng ý thì cho tôi với Trần Đôn kẹp thịt vợ anh được chứ.”
Quốc Thiên nghe xong mặt nhăn lại giận giữ.
“Cậu nói gì hả tên khốn.”
“Này này làm gì căng vậy hả.

Lâu rồi không gần vợ khó chịu hay sao người gì đâu dễ quạu quá hà.

Mà vợ của anh Nguyệt Vân đẹp vậy mà không thưởng thức đúng là đồ ngon mà không biết hưởng.”
“Rốt cuộc cậu là ai mà nãy giờ nói năn ngông cuồng như vậy hả.”
“Úi chà chà, xin lỗi vô lễ quá tôi không giới thiệu cho anh biết.

Rán mà dơ lỗ tai trâu của anh lên nghe tôi giới thiệu này.

Công tử hào hoa phong nhã của nhà họ Hà, Hà Trung cháu trai của tập đoàn Tấn Ngô.”
“Thì ra ngươi là cậu chủ Hà mà mọi người hay nói.”
“Ôi trời đất ơi, tôi có tiếng như vậy luôn ấy hả.

Ngay cả tên cứt gà như anh cũng biết thật là không biết nên vui hay buồn đây.

Đúng tôi là cậu chủ Hà, ít hôm trước tôi có mời rượu tiệc với vợ anh, cô ấy bén lắm đó mà tiếc tôi gạ mãi mà sao không chịu nhỉ.


Ngủ với tôi có khi tôi đưa cô ấy lên cõi bồng lai, đã tình nguyện quét mạng nhện cho mà không chịu.”
Quốc Thiên tức giận nhưng cũng nén vào bên trong không nói.
Tên bảo vệ cắt ngang hỏi.
“Cậu Hà tới đây có việc gì.”
“Ông Nhân gọi tôi qua có chuyện chắc là có chuyện gì vui đây.

Mà tiếc sao mới vào trước cổng đã dẫm phải cứt chó nhỉ.”
Quốc Thiên lắc đầu nói.
“Tôi xin lỗi chắc để cậu phải hy vọng một cái gì đó nó cao sang quá.

Không biết di chúc cậu đã có chưa nhỉ.”
Nghe thế tên Hà cũng cau mày quát.
“Mày rủa ai chết vậy hả thằng chó này, loại chuẩn bị viết di chúc là mày đó.

Mà tao thắc mắc mày tới đây làm gì.

À chắc là mới tuyển nhân viên dọn vệ sinh đúng không, tướng tá nhìn cũng hợp phết ấy chứ nhỉ.”
Quốc Thiên tự tin vì đây là nơi của tập đoàn Hải Trí, mà anh lại là chủ không lẽ tên cóc ké như Hà Trung anh lại không giải quyết được hay sao.
“Tôi lại không tin những điều mà anh nói.

Tôi nói rồi lo lập di chúc đi.”
Hà Trung trợn mắt nói.
“Ái chà nếu có thể làm được thì mày làm cho tao coi đi.

Tao éo tin đó.”
Một giọng nói cất lên.
“Thằng óc nào vừa bảo không tin đó.”
Hà Trung quay lại mặt mũi tái mét.
“Ông Nh…Nhân.”
Nhân Quang đứng sau từ tự nào mặt mày khá giận giữ nói.
“Khi nãy cậu nói gì mà không tin? Tôi chưa nghe rõ.”
“À tôi, tôi đang nói chuyện với tên cứt chó này ấy mà.

Không có ý gì với ông chủ Nhân đâu ạ.”
“Cậu gọi ai là tên cứt chó hả.” Nhân Quang trừng mắt.
Hà Trung tươi tỉnh chỉ tay về phía Quốc Thiên nói.
“Cái tên khố rách áo ôm này nè, đúng là cái đồ vô dụng ăn bám phụ nữ.”
Nhân Quang nghe thế xong mặt mày cau lại, luồng sát khí chạy qua người của Hà Trung khiến y giật phắn cả người.
“Ông chủ Nhân, sao ông lại tức giận tới vậy.

Có phải tại tên này mà ông bực bội không.”
“Người là tên nào.” Nhân Quang lạnh giọng nói.
Khi nãy khi vừa thấy Nhân Quang nổi nóng nên hắn cũng quéo cả giò lại quên mất giới thiệu tên tuổi của mình.
“Tôi xin tự giới thiệu tôi là Hà Trung…”
Nghe tới đây Nhân Quang không nghe nữa mà quay sang chào Quốc Thiên.
“Cậu vừa mới tới đấy ạ.”
“Vâng tôi vừa mới tới thôi.”
Những tên bảo vệ đứng ngoài khi nãy đã hiểu được vấn đề như nào nên đứng nghiêm nghị.
Hà Trung thấy vậy tự dị không nói nữa nhưng hắn vẫn kênh kiệu ra vẻ.


Thấy vẻ ông chủ Nhân ra vẻ thân thiết hắn nói xen vào.
“Ôi người anh em này, chắc nãy giờ tôi chưa giới thiệu kỹ càng cho cậu biết.

Tôi là Hà Trung cháu trai của chú Tấn Lang là người sẽ sắp lên được chân trong tập đoàn thương nghiệp Hải Trí.

Chắc chắn sau này tôi sẽ được trọng dụng cao.”
Nói tới đây những tên bảo vệ nghe có vẻ như muốn cười nhưng không tỏ vẻ.
Nhân Quang đứng cũng nhếch mép khẽ cười, quay lại thái độ khác hẳn nhưng vẫn còn hơi khó chịu.
“Cậu vào trước đi tôi vào sau.

Đi vào rẽ phải đi tới cuối đường rồi đợi tôi.”
“Vâng tôi hiểu rồi, vậy thì tôi xin phép vào trước.”
Rồi nhìn qua Quốc Thiên nói.
“Thế tôi vào trước nhá, cậu Thiên.”
Rồi hắn nhoẻn miệng khinh khỉnh bước đi vào trong.
“Cậu chủ Thiên, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi.” Nhân Quang cúi đầu nói.
“Được rồi vậy chúng ta vào nào.”
Quốc Thiên gật đầu bước vào trong hai bên bảo vệ cúi chào tạo thành một dãy.
Quốc Thiên bước đi hiên ngang tiến vào.
“Cậu chủ rẽ hướng này.” Nhân Quang cúi mời.
“Sao đường này tối vậy?”
“Đây là đường dẫn tới Hình Đường.”
“Hình Đường sao?” Quốc Thiên thắc mắc.
“Vâng lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi ạ.”
Cả hai cùng tiến con đường tối mịt.
Lúc này, tên Hà Trung đã đứng trước cửa đợi.

Hắn ta sốt sắn đi qua lại.
“Cái lão già và tên vô dụng làm cái méo gì lâu thế không biết.”
Hắn không đợi được nữa liền tự mình bước vào trong.
Vừa mở cửa ra đã thấy một bóng người đang quỳ phía trước một chiếc ngai chạm khắc rồng như những chiếc ngai vàng mà hoàng đế ngồi khi xưa chỉ khác là nó màu đen tuyền.
Hai bên là hai ánh đuốc, phía chính điện thì có một con hắc long to đang ngậm một viên ruby đỏ, khiến tên Hà Trung cũng há hốc mồm kinh ngạc.
“Ôi thật là trang hoàng, sau này ta cũng sẽ là người của tập đoàn Hải Trí cơ ngơi tiền bạc sẽ đổ vào như nước.”
Hắn hí ha hí hửng nghĩ rồi tiến tới chỗ người đang quỳ gối trước ngai.


Giọng phách lối nói.
“Này sao lại quỳ gối ở đây vậy hả tên kia, chắc làm sai cái gì mới bị phạt quỳ ở đây chứ gì.

Thật là tội nghiệp.”
Vừa tiến tới nhìn thì hắn há hốc mồm nhận ra người đàn ông đang quỳ đó là chú hắn Tấn Lang ông chủ tập đoàn Tấn Ngô.
“Ơ kìa sao chú lại…”
Không để hắn kịp nói gì, Tấn Lang đứng phắc dậy nắm đầu Hà Trung giật người ra sau khiến hắn hú hồn.
“Kìa chú Tấn chú làm gì cháu vậy.”
“Mày còn nói nữa à thằng chó chết này tao phải đập cho mày một trận.”
Nói ông ta vung tay tát thẳng vào mặt Hà Trung khiến hắn ngã nhào xuống ôm mặt ch ảy nước mắt nói.
“Chú điên rồi hả chú Tấn tại sao chú lại đánh cháu.”
“Mày còn nói nữa à, tại mày tại mày mà tao ra nông nỗi này.”
Ông ta vung chân đạp Hà Trung khiến hắn chồm người té nhào như con ếch.
Lúc này, Quốc Thiên và Nhân Quang cũng bước vào.
Tấn Lang thấy vậy dừng tay vội vàng hành lễ.
“Xin lỗi ông Nhân, tại tôi không biết dạy dỗ mấy đứa nhỏ.

Để cho nó làm những điều bậy bạ trái với luân thường đạo đức là do tôi.”
Nhân Quang trừng mắt một cái khiến cho y phải hoảng sợ té nhào ra run bần bật.
Sát khí của Nhân Quang tỏa ra bao trùm cả căn phòng khiến mọi thứ bỗng trở nên lạnh lẽo.
Quốc Thiên đứng sau cũng cảm nhận thấy điều này.

Áp lực khiến anh cũng lùi mấy bước.
“Uy lực của ông trùm thế giới ngầm là như vầy sao, thật khủng khiếp.”
Hà Trung thì co rùm lồm cồm bò tới chiếc bình gần đó trốn.
“Rốt cuộc chuyện này là sao, không lẽ mình sắp bị giết ư.”.