“Em cảm thấy chóng mặt, cả người không còn chút sức lực, sao lại như vậy chứ? Bác sĩ nói em bị bệnh gì vậy…” Chung Khiết yếu ớt hỏi.
Cô ta vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của mình.
Nhìn thấy bộ dạng Chung Khiết bây giờ phờ phạc yếu ớt, trong lòng Tần Hằng vô cùng đau xót.
“Không sao đâu.” Tần Hằng nắm lấy bàn tay Chung Khiết để trước mặt, khẽ cười nói: “Bác sĩ nói em chỉ bị cảm lạnh thôi, cần phải nằm viện hai ngày, em sẽ sớm khỏe lại thôi!”
“Thật sao, vậy thì tốt.” Chung Khiết nở một nụ cười nhạt, giống như một bông hoa cúc trắng, cô ta nói tiếp: “Em nghĩ lát nữa Nhan Hiểu sẽ hầm canh mang đến cho em, có lẽ phải uống canh của cô ấy rồi, em sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Nghe thấy Chung Khiết vẫn coi Nhan Hiểu là chị em tốt khiến Tần Hằng cảm thấy nhói đau, nhưng bây giờ anh không thể nói cho Chung Khiết biết sự thật được.
Bốn người phụ nữ “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cũng rất tức giận, nhưng họ không dám nói ra để tránh kích động đến Chung Khiết.
“Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi một lát.” Chung Khiết từ từ nhắm mắt lại, ngay sau đó liền ngủ thiếp đi.
“Anh Tần, chúng tôi nghĩ cô Chung Khiết bị Nhan Hiểu hãm hại!”
“Đúng vậy, ngày hôm đó cô Chung đã uống bát canh của cô ta, sau đó cô ấy cảm thấy không khỏe. Hôm qua Nhan Hiểu đã biến mất!”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” nói ra nghi ngờ của họ với Tần Hằng.
“Tôi biết!” Tần Hằng gật đầu.
“Vậy bốn người chúng tôi bây giờ sẽ đi giết cô ta để trả thù cho cô Chung!” Tiểu Phong nói, ba người phụ nữ khác đồng thanh: “Đúng vậy.”
“Cô ta đã chạy trốn rồi, Yên Kinh lớn như vậy, các người đi đâu tìm cô ta chứ.” Tần Hằng thất vọng nói.
“Ưu tiên hàng đầu bây giờ là chữa bệnh cho Chung Khiết. Trong cơ thể cô ấy có một loại… chất độc cực mạnh. Tôi muốn mời bác sĩ giỏi nhất trên thế giới để điều trị cho cô ấy.”
Trong lòng Tần Hằng vẫn nhen nhóm một tia hy vọng, tuy rằng Chung Cửu Trân nói nước huyền chậm là một loại độc dược không có thuốc giải, nhưng anh không muốn tin, cho dù có một phần trăm hy vọng thì Tần Hằng cũng muốn thử.
“Anh Tần, không bằng anh đưa cô Chung Khiết theo chúng tôi trở về Yêu Nguyệt Cung đi. Nếu hái được Thiên Sơn Tuyết Liên, tôi nghĩ có thể cứu mạng cô Chung Khiết!” Tiểu Phong nói, trong lúc Tần Hằng vắng mặt, bốn người bọn họ cũng bàn bạc nên làm thế nào.
“Thiên Sơn Tuyết Liên? Có tác dụng không?” Tần Hằng nâng cao tinh thần, hỏi đám người Tiểu Phong.
“Bà bà đã từng nói với chúng tôi rằng Thiên Sơn Tuyết Liên có công dụng giải độc, trước đây trong một lần đánh nhau thì bà bà bị thương, chúng tôi cũng dùng tuyết liên để chữa trị cho bà, vô cùng hiệu quả. Bà bà từng nói “Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm có tác dụng cải tử hoàn sinh, thay da đổi thịt, chỉ cần hái được Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm, tôi nghĩ nhất định có thể chữa khỏi cho cô Chung Khiết!”
“Bà bà từng nói…” Tần Hằng lẩm bẩm trong miệng, anh nhìn Chung Khiết đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, một khi chất độc phát tán thì có nói gì cũng đã muộn.
“Được, chúng ta đi Yêu Nguyệt Cung!” Tần Hằng quyết định nhanh chóng, sau đó nói với bốn người phụ nữ “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”.
“Vâng! Anh Tần, chúng tôi lập tức mua vé đi Ô Thị!” Tiểu Phong nói xong thì lấy điện thoại ra, bắt đầu đặt vé trực tuyến.
Tiểu Phong mua 6 vé máy bay vào 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Tần Hằng mua một ít thuốc ức chế độc dược phát tác ở bệnh viện Hiệp Hòa, đương nhiên là nhà họ Chung bỏ tiền ra.
Tần Hằng cũng thông báo với Chung Cửu Trân biết anh sẽ đưa Chung Khiết đến Thiên Sơn, Chung Cửu Trân biết nước huyền chậm là loại độc dược không có thuốc giải. Nếu Tần Hằng nói Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm có thể cứu được tính mạng của Chung Khiết, vậy thì còn nước còn tát vậy.
Mặc dù ông ta sống với Chung Khiết thời gian không dài, nhưng ông ta hiểu cháu gái của mình rất giống con gái Chung Tuyết Nhạn của ông ta, trước khi chết có thể ở bên người mình yêu, thì cô có chết cũng vui vẻ.
Ngày hôm sau, Tần Hằng đưa Chung Khiết và bốn người phụ nữ “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đến sân bay quốc tế Yên Kinh.
Về tình trạng của Chung Khiết, bọn người Tần Hằng cũng đang giấu cô.
“Chung Khiết, bác sĩ nói bệnh tình của em đã khá hơn nhiều rồi, ông ấy bảo phải đưa em đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, có như vậy thì bệnh của em mới sớm khỏi!” Tần Hằng dịu dàng nói với Chung Khiết.
Chung Khiết dựa vào vai anh, dọc đường đi đầu óc cô ta cũng không tỉnh táo lắm.
“Cũng tốt, từ lâu em đã muốn đi ngắm phong cảnh của đất nước nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ cuối cùng em cũng có thể đi ngắm cảnh rồi.” Chung Khiết nở nụ cười yếu ớt, khẽ nói.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Chung Khiết, bốn người phụ nữ “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cũng vô cùng lo lắng và xót xa!
Chuyến bay của Tần Hằng đã được thông báo ở đại sảnh sân bay.
“Đi thôi!” Tần Hằng đỡ Chung Khiết cùng bốn người phụ nữ “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” lên máy bay.
Nhìn thấy chuyến bay của họ đã cất cánh, một người đàn ông từ phía sau cây cột ở sảnh sân bay bước ra, anh ta được Tống Dực cử đi theo dõi Tần Hằng, lúc này lập tức gọi điện thoại cho Tống Dực.
“Anh Tống, Tần Hằng đã đưa bọn họ lên chuyến bay đi Ô Thị rồi! Thấy bộ dạng của cô gái đó chắc không sống được bao lâu nữa đâu!”
“Tình hình của Tần Hằng thế nào?” Tống Dực hỏi.
“Từ khi anh ta phát hiện cô gái này không khỏe thì tâm trạng luôn thấp thỏm! Hôm qua và tối hôm trước, tôi thấy anh ta bật khóc ở nơi không người! Nhưng mà hôm qua anh ta có đến nhà họ Chung! Cụ thể đã nói chuyện gì thì bây giờ tôi vẫn chưa biết!”
“Được rồi, làm tốt lắm!” Tống Dực nói xong thì cúp máy.
Tống Dực đang ở khách sạn Hilton, anh ta tạm thời sắp xếp cho Nhan Hiểu ở đây, Nhan Hiểu lúc này đang ở bên cạnh anh ta, cô ta đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Anh Tống, em nói không sai đúng không, chỉ cần bạn gái anh ta chết thì Tần Hằng sẽ bị đả kích rất mạnh, rất có thể sẽ chết vì tình!” Nhan Hiểu nói.
“Nếu lúc đầu hạ độc Tần Hằng thì còn cần anh ta chết vì tình sao? Nếu anh ta không chết vì tình thì sao?” Giọng điệu Tống Dực mang theo vẻ trách móc.
Nhan Hiểu bị nói như vậy nên trong lòng có hơi oan ức. Mình giúp Tống Dực làm nhiều chuyện trái lương tâm như vậy, anh ta không nên nói với mình như vậy được.
“À đúng rồi, cô nói bạn gái của Tần Hằng tên là Chung Khiết, Chung Khiết, nhà họ Chung?” Tống Dực đột nhiên cảm thấy trong chuyện này có phải có bí ẩn gì hay không?
“Anh Tống, anh sẽ không cho rằng Chung Khiết là người nhà họ Chung chứ. Không thể nào, tôi biết rất rõ lai lịch của cô ta. Cô ta là một cô gái bản địa ở một ngôi làng nhỏ miền núi phía đông bắc. Sở dĩ cô ta có thể học ở Yên Đại cũng là vì cô ta là sinh viên nghèo.” Nhan Hiểu vội nói. Những chuyện xảy ra sau khi Chung Khiết đến Lâm An thì cô ta không biết.
“Thật như vậy sao…” Tống Dực vẫn có chút hoài nghi.
“Anh Tống, anh đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Chúng ta hãy lên kế hoạch cho đám cưới của chúng ta đi. Khi nào thì anh đưa em đến gặp ba anh đây?” Nhan Hiểu mong đợi hỏi.
“Vội gì chứ, đợi đến khi Tần Hằng thật sự chết rồi nói!” Tống Dực trực tiếp cự chối.
“Được thôi, nếu Chung Khiết chết thì anh ta nhất định sẽ rất đau lòng, cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng! Khi đó đối phó với anh ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Nhan Hiểu nói, chuẩn bị cởi quần áo cho Tống Dực: “Anh Tống, hai ngày nay anh không đến đây, em nhớ anh muốn chết, để em phục vụ cho anh Tống nhé.”
“Có thời gian đã, bây giờ công ty đang rất bận, tôi về công ty trước đây!” Tống Dực gạt tay Nhan Hiểu ra, đứng dậy đi ra khỏi phòng cũng không thèm nhìn lại, mặc kệ Nhan Hiểu đang gọi anh ta sau lưng.
“Anh Tống! Anh Tống…” Nhìn thấy bóng dáng của Tống Dực biến mất, Nhan Hiểu đập mạnh tay xuống giường, tự an ủi: “Chắc anh Tống bận quá thôi, lần sau anh ấy sẽ ở bên mình, mình sẽ sớm kết hôn với anh Tống thôi…”318