Đám con nhà giàu này sao có thể không nhìn ra được ý đồ của bọn phóng viên đang đứng chặn trước cửa tập đoàn Hoa Hiệp? Bọn họ chính là muốn nhìn thấy cảnh tượng nhà họ Du đứng đầu Lâm An bị nghiền nát!
Như vậy tin tức mà bọn họ đưa lên mới có lưu lượng, có thể thu về được món “tiền máu” khổng lồ.
Đám phóng viên này mới không thèm quan tâm tập đoàn Hoa Hiệp mà nhà họ Du đã cực khổ kinh doanh ba mươi năm trời một khi ngã xuống sẽ gây thiệt hại nặng nề cỡ nào đến nền kinh tế Lâm An, bọn họ cũng mặc kệ việc đó sẽ khiến bao nhiêu nhân viên mất việc, bao nhiêu gia đình lao đao.
Cái mà bọn họ muốn chính là tỉ lệ người xem, bọn họ không hề cảm thấy bản thân đang ăn bánh bao chấm máu người.
“Đám phóng viên các người nghe đây, mau chĩa ống kính về phía tôi này!”
Cậu ấm Tôn Kiện bước lên trước lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng tôi tới trụ sở tập đoàn Hoa Hiệp là muốn để cho đám người cố ý muốn đánh sụp nhà họ Du nhìn thấy, nhà họ Du có được sự hỗ trợ của các gia tộc khác ở Lâm An, sẽ không bị hạ gục dễ như vậy đâu! Nhà họ Du mãi mãi là lính tiên phong của kinh tế Lâm An, tập đoàn Hoa Hiệp sẽ mãi mãi phồn vinh!”
Mấy cậu ấm khác cũng nhao nhao nói:
“Không sai! Chúng tôi ủng hộ nhà họ Du!”
“Càng khó khăn, các gia tộc của Lâm An chúng ta càng phải đoàn kết lại!”
“Nhà họ Du sẽ không sụp đổ. Những kẻ có ý đồ kia, các người sẽ trắng tay ra về thôi!”
…
Mà Dương Mã cũng học theo những người khác tỏ thái độ: “Chẳng mấy chốc nhà họ Du sẽ vượt qua được nguy cơ này, bọn họ sẽ lớn mạnh hơn trước gấp trăm lần!”
Hình ảnh gần ba mươi cậu ấm của Lâm An tỏ thái độ ủng hộ nhà họ Du khiến cả hiện trường kinh ngạc. Phải biết rằng, khối tài sản của những cậu ấm đại diện các gia tộc đang có mặt tại đây cộng lại gần bằng tám mươi phần trăm GDP của Lâm An.
“Tanh tách
Tanh tách
Tanh tách…”
Phóng viên có mặt tại hiện trường không ngừng quay chụp lại hình ảnh này.
“Nhà họ Long chúng tôi cũng ủng hộ nhà họ Du. Nhà họ Du sẽ vượt qua khó khăn này nhanh thôi!” Sau lưng phóng viên lại vang lên một giọng nói, mọi người đều quay đầu nhìn lại, là Long Đằng của nhà họ Long ở Lâm An cũng dẫn con gái tới.
Long Nghiên đi cùng với ba cô ta đến bên cạnh Du Minh nói với đám phóng viên: “Sự việc lần này rõ ràng là có người cố ý nhắm vào nhà họ Du. Bây giờ nhà họ Du đang đối mặt với rất nhiều khó khăn, là thông gia với nhà họ Du chúng tôi kiên quyết ủng hộ nhà họ Du!”
Khi Tần Hằng dẫn Chung Ngọc trở về Yến Kinh thì Tần Hằng và Chung Tuyết Sơn đã cố ý dặn dò Du Minh, không được để cho người ngoài biết được những tin tức liên quan đến Long Linh (tức Chung Ngọc).
Hôn nhân giữa Du Minh và Long Linh vẫn tồn tại trên danh nghĩa, đợi đến lúc thích hợp, Du Minh sẽ tuyên bố ly hôn với Long Linh, để người ngoài khỏi nghi ngờ.
Vì vậy, trong mắt người Lâm An, Du Minh và Long Linh vẫn là vợ chồng.
Nhằm không tiết lộ tin tức của Chung Ngọc, Du Minh chỉ nói với người ngoài rằng Long Linh vợ anh đang đi du lịch vòng quanh thế giới, nên mấy tháng nay đều không thấy bóng dáng của cô.
Đối với sự ủng hộ của nhà họ Long, đám phóng viên đều cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, thông gia ủng hộ lẫn nhau là việc rất đỗi bình thường.
“Xin hỏi chủ tịch Long, khi hay tin nhà họ Du gặp phải khủng hoảng nặng nề, có phải lệnh ái Long Linh đã chuẩn bị về nước rồi không? Xin hỏi khi nào cô ấy sẽ xuất hiện?” Phóng viên hóng hớt hỏi.
“Long Linh rất quan tâm đến tình hình hiện giờ của nhà họ Du. Con bé đã gọi điện thoại cho Du Minh nhưng vì vấn đề visa nên tạm thời không về nước được, nhưng con bé vẫn luôn đứng về phía nhà họ Du.”
Long Đằng nói dối. Ông ta không thể nói ra việc của Long Linh được, chỉ có thể lấp liếm cho qua: “Việc quan trọng nhất bây giờ không phải là lúc nào Long Linh về nước mà là làm thế nào để giúp đỡ nhà họ Du vượt qua nguy cơ càng nhanh càng tốt!”
“Ba vợ, được rồi. Bây giờ chúng ta cùng vào phòng làm việc thăm ba con chứ?” Du Minh nói, anh ta rất ngạc nhiên và vui mừng vì Long Đằng có thể đến đây.
“Được!” Long Đằng gật đầu.
“Các anh em, chúng ta cùng vào thôi!” Du Minh nói với đám anh em.
“Nghe cậu Du!” Những cậu ấm khác gật đầu đồng ý, một đám người được Du Minh dẫn vào trong.
Đám phóng viên ở cửa muốn vọt vào phỏng vấn, ai nấy cũng gấp như muốn đi đầu thai, nhưng lại bị vệ sĩ của tập đoàn Hoa Hiệp chặn ngay ngoài cửa.
Thật ra lúc này cũng có một chiếc xe đã lái tới gần trụ sở tập đoàn, nhưng lại cố ý không xuất hiện trên quảng trường trước trụ sở mà thôi.
Tào Ninh và Tào Kiến Phong ba của anh ta ngồi bên trong nhìn đám con nhà giàu ra sức ủng hộ Du Minh trước mặt đám phóng viên, cười lạnh lùng, sau đó rù rì nói:
“A, đám chó nịnh bợ này, nhà họ Du đã định sẵn sẽ thất bại vậy mà các người vẫn còn ngốc nghếch bợ đỡ. Đúng là một lũ đần. Nhưng gì thì nói tôi cũng rất sướng khi nhìn bộ dạng này của các. Đợi sau khi tôi trở thành cậu chủ đứng đầu Lâm An rồi, các người sẽ phải bợ đỡ tôi như bợ đỡ Du Minh, đến lúc đó để tôi xem vẻ mặt các người sẽ xấu xí đến cỡ nào!”
Tào Ninh móc điện thoại di động ra gọi cho Mã Phúc Thụy.