Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 297




Vương Thần trùng hợp nhìn thấy chi tiết này, Vương Thần cười lạnh nhỏ giọng nói: “Không có lập trường! Thật mất mặt!”

“Ông Tống, trận đấu võ này đã có kết quả, tối hôm nay tôi sẽ cho người của tôi đến tiếp nhận phạm vi thế lực của nhà họ Tống, không biết ý của ông Tống thế nào?” Chung Cửu Trân được mọi người vây quanh, đi đến trước mặt Tống Trung Bình.

“Ông muốn đi tiếp nhận lúc nào thì đi!” Tống Trung Bình xấu hổ buồn bực nói, ông ở lại đây cũng không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa, chỉ làm người khác cười nhạo mà thôi.

Tống Trung Bình không cam lòng nhìn Chung Cửu Trân nói: “Tôi xin phép về trước!”

“Chúng ta đi!” Tống Trung Bình xoay người đi ra ngoài cửa, đám Tống Dực cũng theo sau.

Đi đến tầng ngầm một, Tống Trung Bình ngồi vào xe, cuối cùng cũng bùng nổ.

Ông ngồi trên xe, điên cuồng đấm mạnh vào ghế, đốt ngón tay cũng mài ra vết máu.

Lắc lư kịch liệt làm mái tóc giả dày của ông cũng rối bời, như một tên điên.

Vì ngày hôm nay, ông đã cực khổ kinh doanh suốt ba mươi năm, ông vốn cảm thấy đã chuẩn bị thời cơ thích hợp nhất, có thể giành lấy quyền khống chế toàn bộ thế giới ngầm của Yên Kinh.

Nhưng người tính không bằng trời tính, ông lại thua!

Bây giờ, thế lực trong thế giới ngầm Yên Kinh của ông lúc trước cũng đã bị nhà họ Chung tiếp nhận! Hơn nữa ông còn thua cá cược ba nghìn tỷ! Đó chính là 1/5 toàn bộ gia sản của ông! Tất cả đều đổ sông đổ biển hết!”

“Ông trời, sao ông lại chơi Tống Trung Bình tôi như thế! Muốn ép tôi chết hay sao?” Tống Trung Bình ngồi trong xe la to, ông đấm mạnh lên cửa sổ se, máu trên đốt ngón tay vẽ ra từng hàng máu trên cửa sổ xe.

Làm cho tài xế và Tống Dực cảm thấy người ngồi trong xe không phải là một người có chức vị cao văn nhã lịch sự, cũng không phải là một anh hùng tính toán sâu xa, mà chỉ là một tên điên sắp phát cuồng.

Nếu không phải tính tình Tống Trung Bình rất kiên nhãn, có lẽ ông thật sự sẽ bị ép đến phát điên!

Lúc này còn có một người cũng không khác gì Tống Trung Bình lắm.

Trong một căn biệt thư xa hoa ở thành phố T, Tần Nguyên xem trực tiếp trận đấu võ này thông qua livestream do cấp dưới dùng điện thoại quay.

Anh chờ mong hình ảnh Tần Hằng bị đánh chết. Bởi vì dựa theo tài liệu về Ngưỡng Thiên mà anh có được, anh cảm thấy Tần Hằng sẽ thua tơi tả trong tay Ngưỡng Thiên.

Nhưng mọi chuyện lại diễn ra ngoài dự đoán của anh!

Tần Hằng còn sống, người chết lại là Ngưỡng Thiên.

Anh đã bỏ sáu mươi nghìn tỷ vào cuộc đáu võ này, bây giờ tất cả đã đổ sông đổ biển, tuy đối với nhà họ Tần mà nói, sáu nghìn tỷ chỉ là “chút tiền vặt”, nhưng bây giờ anh biết được, sau khi Tần Hằng bị trục xuất ra khỏi nhà, ông nội Tần Chính Hiên đã đặt nhiều lực chú ý vào anh hơn!

Tần Chính Hiên đang khảo sát anh.

Bây giờ anh lại tổn thất sáu nghìn tỷ, phải giải thích với ông nội thế nào đây? Nếu ông nọi biết anh chơi cá cược thua hết sáu nghìn tỷ, chắc chắn ấn tượng của ông đối với anh sẽ giảm mạnh.

Mười lần đánh cược chính làn thua, người kiếm tiền luôn là ông chủ tổ chức sòng bạc, đây là đạo lý ông nội đã dạy cho bọn anh từ khi còn nhỏ.

Nhìn hình ảnh trong livestream, Tần Hằng được mọi người vây quanh, được đối xử như một anh hùng.

Tâm trạng Tần Nguyên tồi tệ đến cùng cực!

“Biến mẹ nó đi!” Tần Nguyên ném điện thoại ra xa, điện thoại đập lên vách tường chia năm xẻ bảy.

Anh đứng lên, bắt đầu đá tivi, quăng ghế sofa, đập thủy tinh để phát tiết cơn khó chịu trong lòng.

Lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.

Tần Nguyên biết, đây là nhà họ Tào ở Lâm An gọi điện thoại cho anh.

Lần trước trong buổi tiệc mừng thọ của ông nội ở Thiên đảo, Tào Ninh đã hoàn thành xuất sắc “nhiệm vụ” mà anh giao, làm Tần Hằng bị đuổi khỏi nhà, dựa theo lời hứa, Tần Nguyên phải giúp đỡ nhà họ Tào trở thành gia tộc mạnh nhất Lâm An.

Trước mắt, đây là việc Tần Nguyên đang tập trung làm.

Tần Nguyên nhận điện thoại, bên đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói cung kính của Tào Ninh.

“Cậu Tần, tôi đã dựa theo lệnh của anh, mua được vài thành viên quan trọng trong tập đoàn Hoa Hiệp của nhà họ Du, đã đến lúc ra tay với nhà họ Du rồi sao?” Tào Ninh giống như một kẻ ở hỏi ý kiến chủ nhân.

Sau khi từ Thiên Đảo về Tào Ninh luôn chờ mong gia tộc của anh sẽ được Tần Nguyên giúp đỡ và trở thành gia tộc số một ở thành phố Lâm An.

Vậy thì anh sẽ trở thành người có thành tựu rực rỡ nhất trong lịch sử gia tộc, cũng sẽ trở thành cậu ấm số một trong thành phố lâm An, đến lúc đó, mọi người trong Lâm An đều sẽ nghe lệnh anh. Nghĩ đến cảnh đó, anh lại hưng phấn đến mất ngủ.

Tần Nguyên hít sâu, tạm thời quên đi lửa giận khi nãy.

“Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ bắt đầu ra sức giúp anh, đến lúc đó những người hợp tác với nhà họ Du sẽ nhanh chóng giảm đi, anh lại bảo người đi xúi giục những thành viên quan trọng trong nhà họ Du dẫn đầu đi từ chức, nhà họ Du sẽ tự động tan rã, rất có khả năng bọn họ sẽ lập tức chuyển nhượng công ty đi, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp tài chính cho anh, anh thu mua lại hết tất cả sản nghiệp của nhà họ Du, nhà họ Tào của anh chắc chắn sẽ trở thành gia tộc số một trong thành phố Lâm An.”

Nghe Tần Nguyên nói mấy chứ “gia tộc số một”, Tào Ninh vô cùng vui mừng, nhìn không được cười ha ha hỏi: “Cậu Tần, mọi chuyện thật sự sẽ đơn giản như anh nói sao?”

Tào Ninh cảm thấy dù sao nhà họ Du cũng là gia tộc lâu đời chiếm giữ ở thành phố Lâm An, muốn bọn họ sụp đổ trong thời gian ngắn, chuyện này nghe có hơi khó tin.

“Anh đang nghi ngờ những gì tôi nói sao??” Tần Nguyên hỏi ngược lại, giọng nói lạnh lùng.

“Không dám không dám, cậu Tần hiểu lầm rồi, dựa vào thực lực của nhà họ Tần, đừng nói là nhà họ Du nho nhỏ, cho dù muốn lật đổ Bill Gates thì cũng dễ như trở bàn tay.” Tào Ninh vội vàng nói.

Làm tay sai bên cạnh Tần Nguyên mấy ngày, anh hiểu rõ tính cách của chủ nhân này, vui buồn thất thường, tàn nhẫn độc ác, nếu vì anh nhiều chuyện mà Tần Nguyên đột nhiên thay đổi ý kiến, không muốn giúp nhà họ Tào bọn họ trở thành gia tộc số một thành phố Lâm An thì anh thiệt thòi to rồi.

“Ha ha!” Tần Nguyên cười, anh cười nhạo Tào Ninh vĩnh viễn luôn là một con chó trước mặt anh.

“Tào Ninh, anh phải nhớ kỹ, sau khi trở thành gia tộc đứng đầu Lâm An rồi thì anh vẫn là một con chó dưới tay tôi, tôi có thể cho anh leo lên vị trí gia tộc số một thì cũng có thể kéo anh xuống.”

“Vâng, tôi là chó, tôi sẽ luôn nghe lời cậu Tần!” Tào Ninh vội vàng trả lời.

“Được, chờ tôi sắp xếp! Mấy ngày này tập trung tinh thần vào!” Nói xong, Tần Nguyên cúp máy.