Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 289-2




Các gia tộc thương nghiệp, xí nghiệp gia ở Yên Kinh đều đang quan tâm ai sẽ là người nắm giữ quyền lực thế giới ngầm Yên Kinh trong tương lai.

Nhưng đối với giới võ thuật nước K mà nói, họ lại chú ý chi tiết khác.

Phó Khai nổi tiếng vang dội trong giới võ thuật nước K bị đánh chết, mà người đánh chết Phó Khai lại chính là bang Hoa Thanh ở nước Z có món nợ máu với giới võ thuật nước K, đây là một tin tức động trời!

Bang Hoa Thanh gần như đã biến mất hoàn toàn trong suốt một trăm năm qua, lại tiến vào tầm nhìn của giới võ thuật nước K một lần nữa.

Mọi người trong giới võ thuật rối rít phỏng đoán, rốt cuộc hiện tại bang Hoa Thanh đã có thực lực khủng khiếp đến trình độ nào? Lần này bang Hoa Thanh đến nước K, ngoại trừ làm việc cho nhà họ Tống ra, có phải còn có ý đồ gì khác hay không?

Khắp mọi miền đất nước, tất cả võ giả có tinh thần trách nhiệm đối với giới võ thuật nước K đều tràn đầy thắc mắc, bọn họ đang yên lặng quan sát, một khi bang Hoa Thanh có bất cứ hành động nào nhằm vào giới võ thuật nước K, bọn họ sẽ không đứng ngoài cuộc, ngồi nhìn mặc kệ.

“Ngưỡng Thiên.”

Trong nhà cũ nhà họ Chung, Chung Cửu Trân nhẹ nhàng nỉ non cái tên này, nhìn tài liệu của Ngưỡng Thiên đang cầm trong tay, trong mắt ông cụ đầy vẻ ưu sầu.

Hơn một tiếng trước, nhà họ Chung nhận được tin Phó Khai đã bị đánh chết, làm Chung Cửu Trân vô cùng hoảng sợ, theo lời các hòa thượng trong chùa Đàm Giác kể, Phó Khai hoàn toàn không có sức đánh trả khi đối đầu với Ngưỡng Thiên, không tạo thành bất cứ uy hiếp nào cho Ngưỡng Thiên, sau khi Ngưỡng Thiên ra tay, Phó Khai giống như lá cây bị gió cuốn, ngã xuống vực sâu thăm thẳm.

Phó Khai không thể chịu nổi một chiêu khi đối đầu với Ngưỡng Thiên, vậy Tần Hằng có thể chiến thắng sao?

Lúc này, mấy người con trai của Chung Cửu Trân cũng hoảng hốt, bọn họ hoảng sợ mà rúc người vào trong phòng khách của Chung Cửu Trân, cứ “vo ve” như ruồi bọ.

“Phải làm sao bây giờ?”

“Còn chưa bắt đầu trận chiến, quân bài chủ chốt của chúng ta đã toi đời, không lẽ nhà họ Chung chúng ta thật sự phải thua nhà họ Tống chết tiệt kia sao?”

“Nếu sớm biết vậy, chúng ta cũng liên lạc với bang Hoa Thanh rồi, đệ tử của hộ pháp cũng đã mạnh như thế, cũng có nghĩa bang của bọn họ cũng rất mạnh, haizz, sao chúng ta lại không chuẩn bị từ sớm chứ?”

“Biến ra ngoài hết cho tôi!” Chung Cửu Trân tức giận quát, đám con trai vô dụng này chẳng có chút tác dụng gì, ở đây chỉ làm ông càng thêm đau đầu.

Năm sáu đứa con trai đều im lặng, vừa nhìn thấy Chung Cửu Trân trợn trừng mắt hổ lên tức giận nhìn bọn họ, đều biết điều mà ra khỏi phòng.

Chỉ còn mình Chung Tuyết Sơn ở lại phòng khách.

“Tuyết Sơn, con gửi tài liệu về Ngưỡng Thiên cho Tần Hằng, nhắc nhở cậu ta nhất định phải cẩn thận.” Chung Cửu Trân nói với Chung Tuyết Sơn.

“Vâng.” Nhìn vẻ mặt buồn rầu của ba, trong lòng Chung Tuyết Sơn cũng rất buồn bực, dựa theo thực lực mà Ngưỡng Thiên thể hiện ra ngoài, có khả năng nhà họ Chung bọn họ thật sự phải thua!

Chung Tuyết Sơn gọi điện thoại cho Tần Hằng, lúc này Tần Hằng đang đứng dưới lầu của tòa nhà dành cho nhân viên của đại học Yên Kinh, Tần Hằng đang định đến nhà ăn ăn cơm.

Đúng lúc này, hai cô sinh viên xinh đẹp đi về phía Tần Hằng, đúng là Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt! Hai người còn cầm theo hộp thức ăn nhanh.

“Cậu Tần, chúng tôi mua cơm cho anh rồi, cơm thịt kho thơm phức, sau này anh không cần đến nhà ăn nữa, đông lắm, bốn người bọn tôi thay phiên đến đưa cơm cho anh.” Tiểu Tuyết nói. Bọn cô nhìn Tần Hằng đứng canh gác mỗi ngày, trong lòng cực kỳ khó chịu.

“Các cô tốt với tôi quá.” Tần Hằng cười cười, trong nhà ăn có khu vực ăn cơm dành riêng cho nhân viên, Tần Hằng không cần phỉa chen chúc, mấy cô “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” nghĩ nhiều quá rồi.

Nhìn thịt kho vàng óng, suýt nữa là Tần Hằng chảy nước miếng.

Lúc này, điện thoại anh reo lên, là điện thoại của Chung Tuyết Sơn, Tần Hằng nghe máy.

“Tần Hằng, đã biết nhà họ Tống tìm ai đến giúp đỡ rồi, cậu ta tên là Ngưỡng Thiên, là đệ tử của hộ pháp bang Hoa Thanh, hơn một tiếng trước cậu ta vừa mới nhẹ nhàng đánh chết Phó Khai, lát nữa tôi sẽ gửi những tài liệu tôi có được về cậu ta cho cậu.” Chung Tuyết Sơn nói.

“Được.” Nghe thấy Phó Khai đã bị giết, trong lòng Tần Hằng hơi chấn động, nói thầm đối thủ này thật sự rất mạnh, trong lòng lại càng áp lực hơn.

“Cậu chuẩn bị cho tốt đi, ngày mốt tôi sẽ đến đại học Yên Kinh đón cậu, cậu đừng áp lực tâm lý quá, cố gắng thi đấu là được…” Chung Tuyết Sơn nói, giọng điệu của ông cũng không tự tin chút nào, bởi vì cho dù ông không muốn đối mặt, nhưng thật ra trong lòng đã cảm thấy, trận chiến này có khả năng Tần Hằng sẽ thua.

“Tôi biết rồi.” Tần Hằng mỉm cười nói, Chung Tuyết Sơn lại dặn dò Tần Hằng vài câu, sau đó cúp máy.

“Cậu Tần, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt cảm nhận thấy gì đó không thích hợp, lo lắng nói.

“Ngày mốt tôi phải đi thi đấu võ thuật thay nhà họ Chung, hôm đó các cô chăm sóc cho Chung Khiết thay tôi, không thể để cô ấy biết tin này.” Tần Hằng nói.

“Câu Tần, thi đấu võ thuật gì thế, ai dám khiêu khích anh, để bốn người bọn tôi đi giết tên đó!” Tiểu Tuyết khó chịu nói.

“Trận thi đấu võ thuật này là do tôi đã hứa với nhà họ Chung, các cô không thể đi thay cho tôi được, các cô cứ yên tam đi, bây giờ người có thể đánh thắng tôn chủ của các cô còn chưa sinh ra đâu, đến lúc đó tôi sẽ kết thúc trận thi đấu võ thuật này bằng tốc dộ nhanh nhất.”

Tần Hằng thoải mái nói, anh không muốn “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” lo lắng cho anh.

Anh nói vậy, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đều cười.

“Không sai, người kia đúng là không biết tự lượng sức mạnh, dám quyết đấu với cậu Tần, đúng là tìm chết.”

“Tôi đoán cậu Tần chỉ cần dùng ba chiêu là có thể làm người kia quỳ xuống xin tha!”

Hai người các cô khá là tự tin đối với Tần Hằng.

“Được rồi, nghe hai cô nói như thế, tôi sắp thành bong bóng bay lên trời luôn rồi.” Tần Hằng nói đùa: “Không thể để Chung Khiết biết được chuyện này, biết không?”

Thấy hai cô gái gật đầu, lúc này Tần Hằng mới yên tâm: “Đi thôi, đi vào phòng nghỉ cùng tôi, tôi ăn cơm, hai cô thì nghỉ ngơi một lúc.”

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, trong chớp mắt đã đến ngày đấu võ.

Trong hai ngày trước, tất cả những gia tộc, xí nghiệp, người làm ăn có dính líu lợi ích với nhà họ Chung và nhà họ Tống, cùng với các thế lực khác trong thế giới ngầm Yên Kinh đều nhận được tin tức hai nhà họ Tống và Chung sẽ tiến hành đấu võ.

Bọn họ cũng biết được tin tức hai hôm trước, võ giả Phó Khai mạnh nhất nhà họ Chung đã bị Ngưỡng Thiên của nhà họ Tống đánh chết.

Trong lòng bọn họ, cán cân thắng lợi đã nghiêng về phía nhà họ Tống!

Sáu giờ tối bắt đầu, bọn họ lục tục đi đến, cuộc đấu võ lần này được tổ chức ở sân đấu quyền ngầm Hối Chúng.

Bọn họ cảm thấy tối hôm nay cũng không phâỉ đến để xem xem ai trở thành ông vua mới trong thế giới ngầm Yên Kinh, kết quả đã được định sẵn, bọn họ là đến để tỏ lòng trung thành, nịnh nọt cười xòa với ông vua tương lai của Yên Kinh – nhà họ Tống.