Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 283-2




Chung Cửu Trân thở dài, nhanh chóng vận não, rốt cuộc tại sao nhà họ Tống lại có đủ sức lực ngả bài với ông chứ?

“Tuyết Sơn, con có ý kiến gì không?” Chung Cửu Trân hỏi.

“Lần này nhà họ Tống hành động quyết đoán, rõ ràng bọn họ đã có chỗ dựa, hiện nay trong bản đồ thế giới ngầm Yên Kinh, nhà họ Tống thông qua thế lực người khác từng bước xâm chiếm, truy đuổi nhà họ Chung chúng ta, nhưng chúng ta đã làm ăn ở đây gần trăm năm rồi, tất nhiên sẽ có thực lực mạnh hơn họ, một khi bọn họ muốn sống chết với chúng ta, thì phạm vi ảnh hưởng sẽ rất rộng, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của chính quyền, nên con nghĩ bọn họ sẽ không cân nhắc đến phương án này.”

Chung Tuyết Sơn phân tích.

“Hai năm nay nhà họ Tống luôn liên lạc với Bang Hoa Thanh ở nước ngoài, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của họ, con đoán lần này bọn họ dám phát động công kích quả quyết như thế, nhất định là đã nhận được thái độ rõ ràng của Bang Hoa Thanh, trong Bang Hoa Thanh có rất nhiều cao thủ, nếu đúng như những gì con suy đoán, thì chuyện này rất bất lợi cho nhà họ Chung.”

“Anh cả, anh đừng tâng bốc chí khí người khác, rồi dập tắt uy phong của mình! Dù Bang Hoa Thanh lợi hại, nhưng nhà họ Chung chúng ta cũng không phải dạng vừa, chúng ta luôn chiêu mộ mấy cao thủ võ lâm, ví dụ như ‘Tất Quốc Quần’, ‘Bào Ấn Phú’, ‘Trương Tuyết Phi’, đây đều là người nổi tiếng trong giới võ đạo nước K, dù bọn họ không được, thì chẳng phải chúng ta vẫn còn đại sư Phó Khai à? Có ông ta ở đây rồi, để xem ai dám làm càn trong nhà họ Chung?”

“Đúng vậy, đại sư Phó Khai đang có uy danh lẫy lừng trong giới võ đạo, ông ta sẽ giết sạch từng người trong Bang Hoa Thanh.”

Đa số bọn họ đều đã gặp Phó Khai, nên rất có lòng tin vào võ công của ông ta.

Chỉ có Chung Cửu Trân và Chung Tuyết Sơn là vẫn rầu rĩ như trước, bởi vì bọn họ biết, cách đây không lâu, Phó Khai đã bị Tần Hằng đánh bại.

Điều này đã làm bọn họ không dám tin tưởng vào võ công của Phó Khai.

“Được rồi, mọi người cứ về nghỉ ngơi trước đi! Tuyết Sơn, con ở lại đây với ba!” Giờ trong đầu Chung Cửu Trân rất hỗn loạn.

Mấy người khác chào tạm biệt Chung Cửu Trân, rồi lần lượt rời đi, nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Chung Cửu Trân và Chung Tuyết Sơn.

“Con cảm thấy nếu Bang Hoa Thanh thật sự phái cao thủ tới, thì Phó Khai có nắm chắc phần thắng không?” Chung Cửu Trân hỏi.

“Nếu là một tháng trước, chắc chắn con sẽ không do dự mà nói ‘có’, nhưng giờ con cũng không dám chắc, dù gì trước đây khi đi tới Lâm An, con đã cực kỳ tự tin vào Phó Khai, nhưng ông ta lại bị đánh bại, con sợ lịch sử lại lặp lại.” Chung Tuyết Sơn nói.

Chung Cửu Trân lại thở dài, ông cũng nghĩ giống Chung Tuyết Sơn.

“Lần trước thua không hề ảnh hưởng gì đến nhà họ Chung chúng ta, nhưng lần này thì khác, một khi chúng ta thua, thì nhà họ Chung với gia nghiệp mà chúng ta đã vất vả kinh doanh gần 100 năm ở Yên Kinh sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.” Chung Cửu Trân than thở.

Chung Cửu Trân không sợ mất đi gia tài bạc tỷ, mà ông sợ mình sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, không còn mặt mũi để gặp liệt tổ liệt tông.

“Ba, thật ra chúng ta vẫn còn một người có thể xuất chiến giúp chúng ta.” Chung Tuyết Sơn nhìn Chung Cửu Trân nói.

Chung Cửu Trân khẽ ngước mắt lên, ông nhanh chóng hiểu ra người mà Chung Tuyết Sơn đang nói đến là Tần Hằng, nhưng ông chưa tỏ rõ thái độ.

Trong lòng ông, Tần Hằng chỉ dùng để bảo vệ Chung Khiết, nếu giờ anh xuất chiến giúp nhà họ Chung, thì rất có thể, thân phận “bảo vệ Yên Đại” của anh sẽ bị bại lộ, một số người không ngờ sẽ tiến hành điều tra thân phận của Tần Hằng, vậy thì rất có thể thân phận của Chung Khiết cũng sẽ bị bại lộ.

Một khi Chung Khiết bại lộ thân phận, thì đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm với Chung Cửu Trân.

Chung Cửu Trân vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện ép chết Chung Tuyết Nhạn năm đó, ông không thể nào chấp nhận việc để cốt nhục duy nhất của con gái ông rơi vào nguy hiểm.

“Ba, con hiểu trong lòng ba rất lo lắng cho sự an toàn của Chung Khiết, nhưng giờ có thể nói là thời điểm sống còn của nhà họ Chung, một khi nhà họ Chung có cơ nghiệp gần trăm năm bị phá hủy, thì con nghĩ ba sẽ càng đau lòng hơn.”

Chung Tuyết Sơn khuyên nhủ, ông cảm thấy giờ ba ông không thể đưa ra sự lựa chọn chính xác.

“Con nghĩ nếu Tuyết Nhạn còn sống, hay để Chung Khiết biết tình cảnh hiện tại của nhà họ Chung, thì chắc chắn hai mẹ con sẽ đồng ý việc ba mời Tần Hằng tới để tạm thời giải trừ nguy cơ cho nhà họ Chung.”

Chung Cửu Trân ngồi im như tượng trên sofa, nhưng trong lòng ông thật sự đang dao động, vì ông không thể gánh nổi hậu quả khi mình phá hủy cơ nghiệp gần trăm năm của nhà họ Chung.

“Huống hồ, dù Tần Hằng xuất chiến cho nhà họ Chung, cũng chưa chắc đã kinh động đến tổ chức đó, ba, ba đừng nhạy cảm quá, làm gia chủ nhà họ Chung, ba nhất định phải đưa ra quyết định đúng đắn vào thời khắc mấu chốt này.”

Chung Tuyết Sơn chân thành khuyên nhủ.

Chung Cửu Trân hơi tựa đầu vào lưng ghế, trong đầu ông đang đưa ra quyết định khó khăn, một bên là cơ nghiệp trăm năm nhà họ Chung và cuộc sống của mấy trăm nhân khẩu, một bên là sự an toàn của con con gái yêu mà ông đã vô tình ép chết 20 năm trước.

Hai bên đều rất quan trọng với ông.

“Được, vậy con mời Tần Hằng tới đi, nếu cậu ấy đồng ý, thì mời cậu ấy xuất chiến thay chúng ta, còn nếu cậu ấy từ chối, thì chúng ta cũng đừng cưỡng ép.” Chung Cửu Trân thở dài, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Vâng!” Rõ ràng Chung Tuyết Sơn hơi kích động.

“Được rồi, con đi liên lạc với Tần Hằng đi, bảo cậu ấy tối mai tới chỗ chúng ta ăn cơm, ba hơi mệt rồi.” Chung Cửu Trân tựa vào sofa, nhắm mắt lại, trước giờ ông luôn là người không giận mà uy, nhưng giờ lại như già đi mấy tuổi.

“Vâng.” Chung Tuyết Sơn nói xong, thì rời đi.

Vừa về tới nhà của mình, Chung Tuyết Sơn liền gọi cho Tần Hằng.

“Chào ông Chung!” Lúc này, Tần Hằng mới đứng gác trước tòa ký túc xá xong, giờ đang đi vào ký túc xá của mình.

“Cậu Tần, Chung Khiết có ở bên cậu không?” Chung Tuyết Sơn thận trọng hỏi.

“Không, ông yên tâm, tôi thấy Chung Khiết đã về ký túc xá của mình nghỉ ngơi rồi, ông Chung tìm tôi có chuyện gì thế?” Tần Hằng hỏi.

“Vậy thì tốt, là thế này, tối mai cậu tới dinh thự nhà họ Chung một chuyến, tôi và ba tôi muốn mời cậu ăn cơm.” Chung Tuyết Sơn lịch sự nói.

“Hai người định hỏi thăm tình hình của Chung Khiết à?” Tần Hằng suy đoán.

“Nói qua điện thoại hơi bất tiện, đợi cậu tới đây rồi sẽ biết thôi, cậu Tần, tối mai mong cậu hãy tới dinh thự nhà họ Chung, đúng rồi, lúc cậu tới, hãy chú ý đừng để người khác nhìn thấy, thế này đi, đến lúc đó, tôi sẽ cử xe riêng tới đón cậu…” Nói xong, Chung Tuyết Sơn liền cúp điện thoại.

Trong lòng Tần Hằng hơi nghi ngờ, anh và Chung Khiết mới tới Yên Đại được mấy ngày, mà nhà họ Chung đã muốn hỏi anh về tình hình của cô rồi? Chuyện này cũng quá nhanh rồi đó? Hay nhà họ Chung có chuyện gì khác?

Tần Hằng vừa nghĩ vừa quay về ký túc xá của mình.