CHƯƠNG 225: CÔNG LỰC ĐỀU TRUYỀN ĐẾN TRÊN NGƯỜI TẦN HẰNG
Lâm Châu, Phòng Hoa Tuyết Nguyệt và mấy người vua Brunei vội chạy đến trong hồ, lúc bọn họ sắp đến gần mấy người Tần Hằng thì phát hiện hồ nước xung quanh bọn họ rất nóng, đồng thời càng đến gần Tần Hằng thì nhiệt độ càng cao.
Lâm Châu duỗi tay thử nước bên cạnh Tần Hằng, cao tới ba mươi bốn mươi đồ!
Lâm Chính hoảng hốt kêu lên: “Không xong rồi, tên nghèo không biết cách hóa giải nội lực hấp thu của vương hậu và Bích Ngọc Bà Bà, nội lực tích tụ ngày càng nhiều trong người anh ta, đã bắt đầu chuyển hóa thành nhiệt lượng rồi!”
Vua Brunei chỉ lo lắng nhìn Chử Xuân Thủy, duỗi tay muốn kéo bà.
Lâm Châu dùng tiếng nước S la lên: “Quốc vương đừng làm thế, bây giờ vương hậu đang bị lực hút kéo lấy, ông không kéo ra được đâu, ngược lại còn sẽ khiến mình bị thương đấy!”
Vua Brunei to vẻ lo lắng, trong miệng luôn nói: “Làm sao đây… Vương hậu của tôi…”
Bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt cũng lo lắng đứng bên cạnh Bích Ngọc Bà Bà, từ nhỏ bọn họ đã được Bích Ngọc Bà Bà nuôi lớn, Bích Ngọc Bà Bà ở trong lòng bọn họ vừa là thầy, vừa là chủ nhân, vừa là mẹ.
Lâm Châu đứng trong nước, siết chặt hai tay, đầu óc nhanh chóng chuyển động, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Tần Hằng: “Tần Hằng, tôi dạy cho anh pháp môn hóa giải nội lực, anh làm theo tôi nói này!”
Tần Hằng bị hai nguồn nội lực cực nóng không ngừng truyền vào cơ thể từ hai bên trái phải, anh không thể làm được gì cả, như bị bóng đè vậy, ngón út cũng không thể nhúc nhích được một chút, nhưng trong lòng anh lại cực kỳ tỉnh táo!
Nghe thấy Lâm Châu nói muốn dạy mình pháp môn, Tần Hằng mừng rỡ trong lòng, anh có cảm giác như một giây sau cả người mình sẽ nổ tung vậy, dù cách Lâm Châu nói có hiệu quả hay không thì vẫn tốt hơn chết không rõ ràng.
Lâm Châu nói với Tần Hằng: “Tôi bắt đầu đây, anh phải tự hiểu rõ ‘nếu thở ra không được thần tể, một hơi không đủ, hít vào không được thần tể cũng một hơi không đủ, nếu có thể khiến thần khí kết hợp lại trong từng hơi thở…’”
Từ nhỏ Lâm Châu đã đi theo bên cạnh Chử Xuân Thủy, Chử Xuân Thủy cũng dạy cho cô ta chút võ công, hai mươi năm nay, dù võ công của Lâm Châu rất yếu, nhưng cô ta vẫn nhớ rõ những công pháp Chử Xuân Thủy dạy mình.
Tần Hằng nghe thấy lời Lâm Châu nói thì lập tức niệm theo khẩu quyết của cô ta, anh điều động khí huyết, gân mạch, thử hóa giải hai nguồn nội lực đang truyền vào người mình, hai lần đầu đều không có hiệu quả, nhưng lần thứ ba lúc thử lại, anh cảm nhận được rõ ràng có một tia nội lực được hóa giải thành công trong người mình.
Tần Hằng trở nên phấn khởi, lập tức tập trung nghe khẩu quyết Lâm Châu nói, hóa giải hết nội công của Bích Ngọc Bà Bà và Chử Xuân Thủy vào trong người mình.
Tiểu Phong đột nhiên kêu lên: “Bà Bà, khuôn mặt của bà… Bà mau bàn bạc với Chử Xuân Thủy, cùng rụt tay về đi, nếu không bà sẽ tán công đấy!”
Lúc này Tần Hằng mới có sức nhìn về phía Bích Ngọc Bà Bà, thầm thấy hoảng hốt, khuôn mặt xinh đẹp của Bích Ngọc Bà Bà nhanh chóng thay đổi, đối với bà mỗi giây giống như một năm vậy, Tần Hằng mới nhìn bà mười mấy giây đã thấy bà như già đi bốn năm tuổi rồi!
Vua Brunei ở bên cạnh cũng kích động la hét, bị hai thị vệ ở bên cạnh kéo lại.
Tần Hằng nhìn sang Chử Xuân Thủy, sắc mặt bà trắng bệch, ngay cả trên môi cũng không còn bao nhiêu màu máu, đầu có hơi nóng bốc lên, vẻ mặt trông cực kỳ yếu ớt.
Tần Hằng cũng cảm nhận được nội lực hai người truyền vào trong cơ thể mình lúc này đột nhiên giảm dần, có lẽ hai người đã sắp đến cảnh đèn cạn dầu rồi!
Dù người bên ngoài khuyên nhủ thế nào, Bích Ngọc Bà Bà và Chử Xuân Thủy vẫn không để tâm.
Cái bọn họ nhìn thấy chỉ là kẻ thù đời này bọn họ căm hận nhất, đã đến mức sống còn rồi, ai cũng muốn nhìn thấy cảnh đối phương chết đi!
Cho nên dù hiểu đã đến mức “đả thương kẻ thù một nghìn làm hại bản thân tám trăm”, hai người vẫn dốc hết sức truyền nội lực vào trong cơ thể Tần Hằng.
Tần Hằng vô cùng lo lắng, anh thật sự không hy vọng hai người có chuyện, nhưng bây giờ anh chỉ có thể hóa giải nội lực của hai người chứ không thể làm gì khác cả.
Mắt thấy Bích Ngọc Bà Bà đã già đến bảy tám mươi tuổi, sắc mặt của Chử Xuân Thủy cũng tái đi như tuyết trắng!
Nội lực của hai người đã sắp hết, gần như đồng thời không chịu đựng được dời tay ra khỏi người Tần Hằng, ngã vào trong nước.
Cơ thể Tần Hằng vốn dĩ đang hóa giải nội lực của hai người, lúc này đột nhiên biến mất khiến hai nguồn nội lực bỗng đan xen lẫn nhau, dữ dội như nước đổ vào trong dầu đang sôi vậy.
Tần Hằng như bị điện cao thế giật, đầu óc hỗn loạn, ngã chổng vó về phía sau, rơi xuông nước.
Lâm Châu vội chạy tới, dùng hết sức lực cũng không thể đỡ Tần Hằng lên bờ, chỉ có thể dùng thân thể mình đỡ Tần Hằng, để nửa thân trên của anh lộ lên mặt nước, tránh anh bị chết đuối.
“Tần Hằng! Tần Hằng!” Lâm Châu lớn tiếng gọi tên Tần Hằng.
Tần Hằng từ từ mở mắt ra, thấy Lâm Châu đang cố đỡ mình trong nước thì vô cùng biết ơn và cảm động, anh vội ngồi vững dậy, nói với Lâm Châu: “Tôi không sao rồi, cảm ơn cô.”
“Anh sao rồi?” Lâm Châu đứng trong nước, lo lắng hỏi.
Tần Hằng cảm thấy anh đã hóa giải được một phần lớn hai nguồn nội lực trong cơ thể rồi, lúc này chỉ có một ít nội lực đang va chạm với nhau, khi nãy khiến Tần Hằng không kịp trở tay. Lúc này anh lại sử dụng pháp môn Lâm Châu dạy mình để hóa giải hai nguồn nội lực này, nhanh chóng hoa giải nó vào trong cơ thể.
Anh ra chiêu thu công của “công pháp Không Ai Ngoài Ta’, cảm giác trong cơ thể phẳng lặng như mặt biển không gió, Tần Hằng lập tức đứng dậy từ dưới nước, gật đầu với Lâm Châu: “Tôi không sao.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Châu thầm thở phào, lại đưa mắt nhìn lên bờ.
Khi nãy lúc Lâm Châu chạy đi cứu Tần Hằng, Bích Ngọc Bà Bà và Chử Xuân Thủy cũng đã được Phong Hoa Tuyết Nguyệt và quốc vương Brunei cứu lên bờ.
Lâm Châu chạy về phía Chử Xuân Thủy, khóc to: “Vương hậu…”
Tần Hằng cũng lập tức đi lên bờ, anh cảm thấy bước đi của mình nhẹ nhàng hơn lúc trước rất nhiều, cơ thể cũng thoải mái như vừa được rèn giũa vậy.
Tần Hằng nói với hai người: “Bà Bà, tiền bối Chử, hai người sao rồi? Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho 120, để người đến đưa hai người tới bệnh viện!”
Bích Ngọc Bà Bà đã già đến mức không thể nhận ra, bà được bốn hầu gãi đỡ lấy, nói với giọng điệu già nua:
“Thằng nhóc thối, bây giờ tôi và cô ta chẳng khác nào tán công cả, dù có Hoa Đà trên đời cũng vô ích, cậu đúng là may mắn, nội công cả đời của tôi và đồ đê tiện này đều nằm trong người cậu cả rồi! Đừng quên lời trước kia Bà Bà nói với cậu, cậu phải làm chủ của Yêu Nguyệt Cung, nếu Yêu Nguyên Cung bị sụp đổ trong tay cậu, bà già này có thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, nghe thấy không! Khụ khụ khụ…”
Bích Ngọc Bà Bà ho dữ dội.
Tần Hằng sợ bà nổi nóng, vội nói: “Vâng vâng… Bà Bà yên tâm.”
Chử Xuân Thủy nằm trong lòng vùa Brunei, đôi mắt sắp không mở ra được, bà vừa tức giận vừa uất ức cười nói: “Tần Hằng, bây giờ cậu vẫn không chịu gọi tôi một tiếng sư phụ sao?”
Tần Hằng nhìn vẻ ngoài của Chử Xuân Thủy lúc này, thật sự chua xót trong lòng, nói: “Không, tôi đã sớm xem bà là sư phụ của mình rồi!”
Chử Xuân Thủy nhìn Tần Hằng một cái, cười buồn bã: “Được, đệ tử ngoan!”
Bà nhẹ nhàng kéo tay Lâm Châu, nói với Tần Hằng: “Con bé theo tôi mười mấy năm, tôi đi rồi, con bé cũng không còn người thân gia đình, cậu chăm sóc con bé thật tốt giúp tôi nhé.”
Lâm Châu nước mắt đầm đìa: “Không, vương hậu, tôi không đi theo ai cả, tôi chỉ muốn đi theo bà thôi.”
Tần Hằng gật đầu nói: “Được, sư phụ, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Châu.”
Chử Xuân Thủy hơi gật đầu, dùng tiếng nước S nhẹ nhàng nói mấy câu với quốc vương Brunei Hassanal đang ôm lấy mình, Hassanal gật đầu, lại lắc đầu, người đàn ông mạnh mẽ để râu quai nón cũng không nhịn được rơi nước mắt!
Bích Ngọc Bà Bà cười khẩy: “Đồ đê tiện, đến chết còn tình chàng ý thiếp với tên nước ngoài này! Chẳng trách sư đệ luôn ghét cô như thế, đợi cô chết rồi, tôi sẽ trở về Thiên Sơn, ở bên sư đệ!”
Chử Xuân Thủy nói: “Sư huynh sao có thể thích một lão xử nữ bảy tám mươi tuổi như bà được, người trong lòng sư huynh là tôi, bà chết rồi, tôi và sư huynh sẽ trở thành một đôi thần tiên quyến lữ!”
Bích Ngọc Bà Bà nói: “Người sư đệ thích là tôi.”
Chử Xuân Thủy cãi lại: “Người sư huynh thích là tôi.”
Hai người cứ nói như thế, nhưng âm thanh ngày càng nhỏ, gần như im lặng cùng một lúc, hai tỷ muội đồng môn không còn hơi thở, đều đã chết đi.
Bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt đặt thi thể của Bích Ngọc Bà Bà xuống đất, bốn người quỳ xuống, dập đầu ba cái với Bích Ngọc Bà Bà.
Vua Brunei ôm thi thể của Chử Xuân Thủy, đau khổ khóc to!
Lâm Châu cũng nằm nhoài trên người Chử Xuân Thủy, nghẹn ngào nức nở không thôi.
Tần Hằng cũng không thể kìm nén bi thương, lạy Bích Ngọc Bà Bà ba lạy, sau đó lạy Chử Xuân Thủy ba lạy.
Lúc này, xung quanh có tiếng còi cảnh sát vang lên, sau đó Cục trưởng Diệp Đằng của cục cảnh sát thành phố Lâm An dẫn theo hai mươi mấy cảnh sát xông vào trong, anh ta nhận được cuộc gọi báo cảnh sát từ phía khách sạn cho nên nhanh chóng đến đây.
Nhìn thấy hai nhân viên không biết sống chết ở bên ngoài, cảnh sát đều sợ hết hồn, lúc Diệp Đằng nhìn thấy Chử Xuân Thủy được vua Brunei ôm trong lòng, trên mặt không có chút sức sống thì càng sợ hơn, quát lên: “Các người là ai!”
Diệp Đằng chuẩn bị nổ súng giết chết bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Bốn cô gái vội nhảy lên, chặn trước thi thể của Bích Ngọc Bà Bà.
Vua Brunei quay đầu qua gào mấy câu tiếng nước S với Diệp Đằng, phiên dịch viên của khách sạn phiên dịch cho Diệp Đằng: “Vua Brunei bảo các người đi đi, chuyện nơi này không cần các người lo, ông ta cũng sẽ không thăng cấp chuyện này thành chuyện ngoại giao!”
Diệp Huyên ngơ ngác, đây là chuyện gì vậy?
Vua Brunei lại gào lên hai câu.
Phiên dịch nói: “Vua Brunei nói nếu các anh còn không ra ngoài, ông ấy sẽ nghiêm tuc truy cứu chuyện này!”
Diệp Đằng không hiểu rõ tình hình, nhưng bây giờ chỉ có thể rút lui thôi, anh ta vung tay lên, dẫn cấp dươi rời khỏi khách sạn.
Hóa ra lúc săp chết Chử Xuân Thủy đã nói rõ với vua Brunei là nhất định không được làm ảnh hưởng đến đất nước của bà vì cái chết của bà, cũng không được giận lây với bất cứ một ai, nếu không cả đời bà cũng sẽ không tha thứ cho ông!
Brunei vẫn luôn đối xử với Chử Xuân Thủy như nữ thần, không dám cãi lại nguyện vọng của bà.
Bốn cô gái Phong Hoa Tuyết Nguyệt đi tới trước mặt Tần Hằng, dịu dàng quỳ xuống với anh: “Tôn chủ, thi thể của lão tôn chủ phải làm sao đây?”
Tần Hằng sửng sốt, sau đó nhớ ra khi nãy mình đã đồng ý với Bà bà sẽ làm tôn chủ “Yêu Nguyệt Cung” rồi, lúc đo chỉ là vì khiến Bích Ngọc Bà Bà thoải mái, Tần Hằng cũng không có lòng dạ nghĩ đến “tôn chủ” này, nhưng bây giờ trùng hợp Bà Bà vừa mới chết, anh cũng không thể chối từ, thầm nghĩ sau này nhường lại chức tôn chủ là được rồi.
Cho nên anh nói: “Được, tôi không biết Yêu Nguyệt Cung các người có nghi thức gì, nếu không có thì Bà Bà cũng không có thân thích, tôi thấy nên liên lạc với nhà tang lễ, hỏa táng Bà Bà đi.”
Bốn cô gái nhìn nhau, Bích Ngọc Bà Bà là tôn chủ đầu tiên của Yêu Nguyệt Cung, cho nên không có điều lệ về nghi thức sau khi tôn chủ chết, nếu Tần Hằng đã là tôn chủ mới, đương nhiên là phải nghe lời anh, cho nên đồng thanh nói: “Xin nghe lệnh tôn chủ!”