CHƯƠNG 199: CÔ NGHE TÔI GIẢI THÍCH
Sau khi chụp ảnh xong, những người ở hội trường dưới sự chỉ đạo của giáo viên trường bắt đầu rời khỏi nơi này, Tào Ninh chào hỏi Long Linh một tiếng, sau đó anh ta cùng với một vài người vội vàng rời đi.
Sau khi Long Linh chụp ảnh lưu niệm với một số người biểu diễn trong bữa tiệc, bọn họ mời cô ta đi ra bên ngoài trường học liên hoan nhưng cô ta ta chối, cô ta thích sự yên tĩnh hơn.
Mấy vị lãnh đạo của trường muốn mời Tần Hằng đi ăn tối, nhưng Tần Hằng khéo léo từ chối, anh bảo các vị lãnh đạo đừng quan tâm đến anh, chuyện anh quyên góp cũng đừng truyền ra ngoài, các vị lãnh đạo ai nấy cũng đều tâng bốc Tần Hằng quá khiêm tốn.
Bạn cùng phòng của Tần Hằng tên là Trương Kỳ luôn đứng ở một bên không ngừng quan sát anh, cho đến khi những người lãnh đạo rời đi, anh ta mới đi tới, vỗ vỗ vai Tần Hằng, cười nói: “Tần Hằng, hóa ra cậu giàu có như vậy, thế mà lại lừa chúng tôi.”
Tần Hằng cười đáp: “Trước kia đúng là có chút tiền, hiện tại thì đã quyên góp hết cho trường học rồi, tôi lại là một thằng khố rách áo ôm rồi, tôi không có lừa gạt gì mấy cậu cả. Tiền đối với tôi phải nói làm sao nhỉ, trong tay tôi thì nó chẳng khác nào giấy vụ cả, không thể sử dụng.”
“Đúng là lời nói của người giàu có khác, tiền đối với cậu cũng trở thành giấy vụn được!.” Trương Kỳ cười nói: “Sau này cả sẽ là anh cả của ký túc xá chúng ta, ở cùng một người giàu có như cậu, nghĩ thôi đã thấy có tương lai rồi!”
Tần Hằng gượng cười, trong giây lát cũng không giải thích rõ ràng với Trương Kỳ được, Trương Kỳ kéo anh đi ra ngoài trường ăn tối, thế nhưng Tần Hằng nói anh có chút việc riêng, cầm lấy điện thoại của mình từ anh ta, sau đó bảo anh ta đi trước.
Sau khi Trương Kỳ rời đi, Tần Hằng nhìn thấy trên quảng trường chỉ còn lại khoảng một trăm tám mươi người, Long Linh đang cầm điện thoại di động đi qua đám người này, giống như cô ta đang tìm ai đó, Tần Hằng vội vàng đi tới.
“Cô Long, cô đang tìm ai vậy?” Tần Hằng hỏi.
“Anh đến thật đúng lúc, không phải anh dẫn Long Nghiên đến đây rồi sao? Con bé đang ở đây? Tôi gọi điện thoại cho con bé mãi không được?” Vẻ mặt Long Linh có chút lo lắng.
“Tôi đâu có dẫn cô ấy đến đây.” Tần Hằng trả lời cô ta, anh cảm thấy rất kì lạ, tự hỏi anh đã dẫn cô ta đến đây khi nào, sao Long Linh lại hỏi như vậy chứ?
“Không có!” Long Linh giật mình, trong lòng khẽ run lên, Tần Hằng không dẫn Long Nghiên đến đây, điện thoại cũng không gọi được, Long Nghiên đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong tay Long Linh vang lên, cô sợ tới mức suýt làm rơi điện thoại, khi nhìn thấy đó là số của ba cô là Long Đằng, Long Linh lập tức bấm nghe.
“Long Linh, bây giờ ba đã cho xe đến trường đón con, con mau trở về nhà ngay đi.” Giọng Long Đằng rất nghiêm túc.
Long Linh nhạy bén phát giác ra có chuyện gì đó, vội vàng hỏi: “Long Nghiên đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ, Long Ngiên đã bị Hùng Huy bắt cóc rồi, Hùng Huy đã gọi điện đến đòi 150 tỷ tiền chuộc…” Long Đằng trầm giọng nói: “Long Linh, bây giờ con ở bên ngoài cũng rất nguy hiểm, ngay lập tức quay về nhà đi!”
Nghe tin Long Nghiên bị bắt cóc, cơ thể Long Linh suy sụp suýt nữa ngã xuống, Tần Hằng lập tức tiến lên đỡ cô ta.
“Anh cút đi!” Long Linh đẩy Tần Hằng ra, tức giận quát lên: “Long Nghiên bởi vì anh mà bị bắt cóc rồi, tôi nhờ anh đi đón con bé mà, tại sao anh không đón nó? Nếu đã không đón nó đến, vậy thì tại sao lúc tôi hỏi anh dẫn con bé đến chưa thì anh lại lừa tôi nói là đã dẫn đến rồi…”
Tần Hằng sững sờ, nhìn thấy sự kích động của Long Linh, đôi môi ấp úng, anh muốn hỏi Long Linh nhờ anh dẫn Long Nghiên đến khi nào, anh ta vốn dĩ không có một chút ấn tượng nào về chuyện này, nhưng anh biết nói ra chỉ khiến Long Linh càng đau lòng hơn nên kiềm chế không hỏi.
Một chiếc BMW chậm rãi lái đến quảng trường Viên Nguyệt, vệ sĩ của Long Linh là Thi Duy xuống xe, đỡ Long Linh lên xe, trước khi lên xe, Long Linh nhìn Tần Hằng bằng ánh mắt thù hận, xe chạy chậm chậm rời đi.
Tần Hằng đột nhiên nghĩ đến điện thoại di động, vội vàng mở điện thoại lên xem, quả nhiên là 3 tiếng trước Long Linh có gửi cho anh một tin nhắn: “Tần Hằng, tôi là Long Linh, em gái tôi là Long Nghiên muốn đến bữa tiệc, anh giúp tôi đi đón con bé nhé, con bé hiện tại đang đi bộ chỗ KFC. Số điện thoại của con bé là 138…”
Tần Hằng vô cùng hối hận khi đọc được tin nhắn, nếu như anh cầm điện thoại, kịp thời nhìn thấy tin nhắn, Long Nghiên có lẽ đã không bị bắt cóc.
Lúc này Tần Hằng nghĩ đến chuyện Long Nghiên đã bị Hùng Huy bắt cóc, lần đó ở thắng cảnh núi Thiên Mộc, Long Nghiên đã nói rằng sau khi trở về sẽ sa thải anh ta, lần này anh ta bắt Long Nghiên, cô có thể sẽ phải chịu sự trả thù của anh ta.
Tần Hằng lòng như lửa đốt, nóng lòng muốn tự mình đi cứu Long Nghiên, nhưng hiện tại anh không biết Long Nghiên bị nhốt ở đâu, anh bây giờ lực bất tòng tâm, nhưng anh không thể đợi ở đây mãi được, Tần Hằng gọi cho Long Linh, muốn hỏi một chút về thông tin mà nhà họ Long hiện đang có, nhưng Long Linh lại không trả lời cuộc gọi của anh.
Tần Hằng vốn tưởng rằng Hùng Huy vẫn luôn ở thành phố Lâm An, vì vậy tìm từng nơi một, nhưng không tin không tìm được Long Nghiên, bỗng nhiên nghĩ đến một nơi, Tần Hằng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi trường học.
Quán bar
Quán rượu
Nhà hoang
Tần Hằng đang ngồi ở hệ thống giao thông công cộng thành phố Lâm An, từ nam đến bắc thành phố, từ nửa đêm đến sáng sớm, anh không ngừng tìm kiếm, vừa tìm vừa thử gọi vào số điện thoại của Long Nghiên, nhưng không có ai trả lời.
Thành phố Lâm An lớn như vậy, tìm một người đâu phải chuyện dễ dàng như thế, ngay cả một chút manh mối của Long Nghiên thì Tần Hằng cũng không tìm được.
Cho đến 6 giờ sáng, hai chân của Tần Hằng gần như sắp gãy, anh ngồi trên bậc thềm của quảng trường nghỉ ngơi một chút.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là số của Long Nghiên, tinh thần của Tần Hằng phấn chấn hẳn lên, vội vàng nghe điện thoại.
“Alo, Long Nghiên!” Tần Hằng luôn lo lắng sẽ nghe thấy giọng nói của tên bắt cóc, có điều giọng nói được truyền đến từ trong điện thoại là của Long Nghiêu.
“Ừ, không cần phải lo lắng cho tôi, tôi đã không sao rồi!” Long Nghiên nói.
“Cô không sao, vậy thì quá tốt rồi, bây giờ cô đang ở đâu, tôi đến gặp cô.” Tần Hằng vui mừng khôn xiết.
“Bây giờ tôi đang ở bệnh viện nhân dân số 1 Lâm An…” Nghe Long Nghiêu nói xong, Tần Hằng lập tức bắt taxi đi đến bệnh viện nhân dân số 1 Lâm An.
Đến trước phòng bệnh của Long Nghiên, anh thấy Long Nghiên đang nằm truyền nước trên giường, Long Linh với vệ sĩ Thi Duy đứng bên cạnh, còn có một người đàn ông hơn 40 tuổi trông rất nhã nhặn, chắc hẳn là ba của Long Nghiên-Long Đằng.
Tần Hằng gõ cửa, mọi người trong phòng bệnh đều nhìn ra.
Long Linh nhìn thấy Tần Hằng, sự tức giận trong lòng lại dâng lên, cô ta nhìn Tần Hằng, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Tần Hằng nhún nhường nói: “Tôi đến thăm Long Nghiên, chuyện của ngày hôm qua, tôi muốn giải thích với cô một chút…”
“Không cần, Long Nghiên có tôi với ba tôi chăm sóc là được rồi. Anh về trường đi.” Long Linh hoàn toàn không muốn nghe Tần Hằng giải thích, nghĩ đến việc Long Nghiên bởi vì anh mà bị bắt cóc, cô ta nhìn thấy Tần Hằng thì trong lòng kiền cảm thấy khó chịu.
Nghe thấy Long Linh nói với mình tuyệt tình như vậy, Tần Hằng không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, vẻ mặt khó chịu, nghĩ Long Linh vẫn còn đang tức giận liền xoay người rời đi.
“Tần Hằng!” Long Nghiên trên giường bệnh đột nhiên kêu anh: “Anh ra bên ngoài ngồi một lát, một chút nữa vào gặp tôi.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Long Nghiêu, vẻ mặt Tần Hằng không có bất kỳ ý oán trách nào, anh gật gật đầu, trong lòng yên tâm, ngồi đợi ở trên ghế hành lang.
“Long Nghiên, tên nhóc đó là ai?” Long Đằng khó hiểu hỏi….
“Anh ấy là bạn con!” Long Nghiên nói xong thì nhìn qua Long Linh, nhẹ giọng nói: “Chị à, chuyện này không phải lỗi của anh ấy, đừng trách anh ấy.”
“Hôm qua chị nhờ anh ấy đến đón em, anh ấy không đi, còn nói dối chị là anh ấy đã dẫn em đến rồi. Nếu không phải là do anh ta thì em sẽ không bị Hùng Huy bắt cóc.” Long Linh tức giận nói.
Thì ra trước đó Hùng Huy đã bị nhà họ Long sa thải vì chuyện xảy ra ở khu thắng cảnh núi Thiên Mộc, anh ta không còn tài chính, không thể không ôm mối hận với nhà họ Long nên muốn bắt cóc Long Nghiên để đòi một khoản tiền khổng lồ từ nhà họ Long. Anh đã nói với đội trưởng đội bảo vệ núi Thiên Mộc tên Phạm Trinh ý đồ bắt cóc Long Nghiên, sau đó thực hiện chuyện đó vào ngày hôm qua.
Nhưng suy cho cùng thì nhà họ Long cũng có tên tuổi trong 5 gia tộc có danh tiếng hàng đầu, sau khi biết chuyện Long Nghiên bị bắt cóc thì lập tức huy động sức mạnh của gia tộc với cảnh sát, rạng sáng nay bọn họ đã bắt được bọn người Hùng Huy, giải cứu thành công Long Nghiên, nhưng vì Long Nghiên bị giam giữ trong một không gian nhỏ nên sức khỏe cô không được tốt.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ Long Nghiên cũng không có gì nghiêm trọng nữa rồi.” Long Đằng nói, ông ta suy nghĩ một chút rồi nhìn Long Nghiên nói: “Long Nghiên, ngày mai cậu Du từ nước Anh bay về, với tình trạng sức khỏe này của con, con có thể đến sân bay đón nó không?”
“…Có thể…” Long Nghiên gật đầu nói, nhưng sắc mặt tái nhợt.
“Long Nghiên, ngày mai em vẫn nên ở lại bệnh viện để dưỡng bệnh cho tốt đi.” Long Linh ngồi ở bên giường của Long Nghiên, vừa vỗ nhẹ vai cô ta vừa nói, nhìn thấy bệnh tình của Long Nghiên, trong lòng của Long Linh cũng vô cùng lo lắng: “Về phía cậu Du thì chị giúp em đi đón cậu ấy, chị sẽ nói cho cậu ấy biết tình hình của em, chị tin cậu ấy sẽ hiểu thôi.”
Long Đằng gật đầu, nói: “Như thế cũng được.” Sau đó nhìn về phía Long Nghiên: “Con yên tâm dưỡng bệnh đi.”
Ba ba con ở trong phòng bệnh nói chuyện một lát, Long Đằng vẫn còn có việc phải làm trong công ty nên về trước.
Long Nghiên cười với Long Linh nói: “Chị ơi, em đã không sao cả rồi. Chị nhanh về trước đi.”
Long Linh cười, liếc nhìn Long Nghiên, trêu chọc: “Em muốn Tần Hằng vào gặp em chứ gì?”
“Không phải, em chỉ là quan tâm đến việc học của chị thôi mà.” mặt đỏ bừng Long Nghiên, xấu hổ nói.
Long Linh thở dài, cùng với Thi Duy bước ra khỏi phòng bệnh.
“Cô Long…” Tần Hằng nhìn thấy Long Linh bước ra ngoài, vội vàng đứng lên: “Ngày hôm qua người khác cầm điện thoại di động của tôi, vì vậy không thấy tin nhắn cô gửi…”
Lòng Long Linh khẽ xao động, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng nói: “Sau này tôi sẽ không nhờ anh giúp gì nữa. Với lại đây là lần cuối tôi nói với anh, tôi là Long Linh, không phải Chung Khiết, xin đừng lấy tình cảm anh dành cho cô ấy đặt lên người tôi.”
Nói xong, Long Linh và Thi Duy rời đi.
Nhìn bóng lưng của Long Linh, Tần Hằng nghĩ thầm: “Chung Khiết, xin lỗi, anh đã khiến em tức giận rồi, sau này anh sẽ không làm bừa như vậy nữa, anh sẽ dùng cách nhẹ nhàng hơn để em chấp nhận anh.”
Tần Hằng bước vào phòng bệnh của Long Nghiên, nhìn thấy Long Nghiên ngồi ở trên giường vừa cười vừa nhìn anh, Tần Hằng bước tới bên cạnh cô ta, thành khẩn nói: “Xin lỗi, chuyện cô bị bắt cóc, tôi có trách nhiệm rất lớn.”
“Không, không phải là lỗi của anh, tôi không trách anh một chút nào cả.” Long Nghiên nói, sau đó cô ta kể cho Tần Hằng nghe chuyện ngày hôm qua.
“À đúng rồi, hôm qua cô không phải là muốn xem tiệc chào mừng người mới sao? Trên trang web chính thức của chúng tôi có một đoạn video, cô có thể mở ra xem.” Tần Hằng cười.
Long Nghiên lắc đầu, chậm rãi nói: “Tôi không phải muốn xem tiệc chào mừng, tôi chỉ là muốn nhìn thấy một người.”
“Chị gái của cô sao? Tiết mục của cô ấy rất hay, giành được giải thưởng và sự khen ngợi của mọi người nữa đấy.” Tần Hằng cười.
Long Nghiên lại lắc đầu, cười nói: “Tôi không phải xem chị gái, mà là người tôi mang ơn.”
Tần Hằng sửng sốt, anh hiểu rõ người mà cô ta đang nói đến là mình. Anh nhìn hai mắt lấp lánh của Long Nghiên, dáng vẻ cô ta vô cùng mềm mại dịu dàng, nhất thời tim của anh cũng sắp tan chảy, Tần Hằng thở dài nói: “Tôi có cái gì đáng để xem chứ, chỉ là một kẻ tầm thường ở bên đường mà thôi.”
Long Nghiên nhìn Tần Hằng mấy giây, sau đó hỏi: “Tần Hằng, ngày hôm qua khi biết tôi bị bắt cóc, anh cảm thấy thế nào? Có vì tôi mà lo lắng không? Hay là chỉ sợ chị gái tôi trách anh?”
Tần Hằng ngây người, một lát sau nghiêm túc nói: “Lúc tôi biết cô bị bắt cóc, tôi vô cùng lo lắng, tự trách chính mình. Khi đó tôi lục tung từ chỗ này đến chỗ khác của Lâm An để tìm cô, nhưng cũng không tìm được cô, còn việc chị gái cô trách tôi, khi đó tôi vốn dĩ không nghĩ đến…”
Nghe thấy Tần Hằng nói như thế, Long Nghiên mỉm cười, cúi đầu, nước mắt ứa ra.