CHƯƠNG 173: BÁNH RÁN CỦA CÁC NGƯỜI MẤT VỆ SINH
Ba ngày sau, trời vừa sớm, Tần Hằng và Lâm Châu đã lái xe bán đồ ăn đến thắng cảnh núi Thiên Mộc, mấy ngày này ở đây có tổ chức lễ hội dân tộc, thu hút đông đảo khách du lịch thăm quan, Lâm Châu cảm thấy đến đó nhất định sẽ bán đắt hàng.
Lâm Châu tìm người quản lý thắng cảnh xin giấy phép kinh doanh tạm thời ở khu thắng cảnh, hai người bắt đầu lái xe vào, dừng trước quảng trường nhỏ ngay cổng thắng cảnh.
Tám giờ khu thắng cảnh mở cửa hoạt động, buôn bán của bọn Lâm Châu rất khá khẩm, đến mười giờ mà Lâm Châu vẫn rán bánh không ngơi tay.
Giữa lúc Tần Hằng và Lâm Châu bận vắt chân lên cổ, một chiếc Mercedes-Benz dừng trước của khu thắng cảnh Thiên Mộc, hai người đàn ông mặc T-shirt rộng rãi bước xuống xe, một người chính là Hùng Huy, mấy ngày trước bị Tần Hằng dọa bán sống bán chết ở quảng trường Khánh Xuân.
Hùng Huy mở cửa xe, hai cô gái trẻ bước xuống, một người chính là cô gái Kim Lăng suýt bị Đinh Quân làm nhục, Long Nghiên.
Hôm nay Long Nghiên mặc một bộ jumpsuit màu ghi, chân mang xăng đan hồng nhạt, kiểu tóc búi ở Kim Lăng được cô ta tạo kiểu thành hai búi tóc như Na Tra, người khác e rằng rất kén kiểu đầu này, nhưng lúc này, trông Long Nghiên lại vô cùng xinh xắn đáng yêu.
Một cô gái khác ước chừng lớn hơn Long Nghiên hai, ba tuổi, cô ta mặc một cái áo đầm xanh đồng, chân mang giày lưới màu trắng, kết hợp cùng tóc xõa ngang vai, phong cách khác xa với Long Nghiên, nhưng nhan sắc không hề thua kém.
“Chị ơi, đây là núi Thiên Mộc, phong cảnh trên núi rất tuyệt, lúc nhỏ em rất thích được ba dẫn đến đây, nghe nói hôm nay ở đây còn có lễ hội dân tộc, vậy sẽ càng đặc sắc hơn đó, chúng ta mau đi xem thử nào.” Long Nghiên kéo tay cô gái áo xanh, cười nói.
“Ừm…” Cô gái áo xanh gật đầu, dứt lời, Hùng Huy đã mua xong vé vào cửa, Long Nghiên kéo tay cô gái áo xanh qua cổng soát vé vào khu thắng cảnh, đám vệ sỹ Hùng Huy cũng theo sát phía sau.
“Chị thấy chưa, núi Thiên Mộc cao quá trời, trên núi còn có suối, thác nước, còn có trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp…” Long Nghiên chỉ núi Thiên Mộc xa xa, giới thiệu với cô gái áo xanh.
“Wa, thơm quá! Hình như là mùi bánh rán ngũ cốc!” Long Nghiên nói, cô ta ngửi mùi thơm bánh rán lan tỏa trong không khí rồi nhìn quanh quất, bỗng nhìn thấy khá nhiều du khách đang tập trung trước một xe đồ ăn, hình như trong xe có hai nhân viên, một người làm bánh rán, một người khác lấy đồ uống cho khách, cô ta cách còn xa, hơn nữa trước xe đồ ăn lại tụ tập đông người, nên không nhìn rõ hai nhân viên đang bán.
“Haiz, đông quá đi, hay là em cũng đi mua một cái nhé.” Long Nghiên thở dài, lại ôm tay cô gái áo xanh: “Chị ơi, chúng ta đi lên trước đi.” Nói xong, hai cô gái tiến lên.
Tần Hằng đưa cho khách một chai Coca, anh ngước lên nhìn người xung quanh, luôn cảm thấy có gì đó không hay.
“Ê, làm gì vậy, không thấy người ta muốn bánh mì sao?” Lâm Châu bận luôn tay luôn chân nhắc nhở Tần Hằng, anh mới chú ý đến, có người muốn mua bánh mì, lập tức dời sự chú ý.
Chơi trên núi hết hai tiếng đồng hồ, Long Nghiên và cô gái áo xanh đã thấm mệt, nên ngồi trên tảng đá bên con đường nhỏ trong núi nghỉ ngơi, Hùng Huy lấy ra cơm trưa đã chuẩn bị sẵn cho hai người, chính là hai hộp cơm hấp dẫn.
“Em không muốn ăn cái này lắm.” Long Nghiên nhận cơm, nhưng không thèm ăn lắm, cô ta đặt hộp cơm lên tảng đá, nhìn Hùng Huy, hỏi: “Anh mua giúp tôi cái bánh rán được không? Tôi ăn cái bánh rán là được.”
“Vâng, tôi đi ngay, hai cô đợi ở đây nhé.” Hùng Huy vội đáp, anh ta được nhà họ Long thuê để bảo vệ hai chị em Long Nghiên, cũng phải kiêm chức “trợ lý”, người ta đã mở miệng, sao anh ta có thể từ chối chứ, anh ta nói với một vệ sỹ khác – Thi Duy: “Cậu trông hai cô nhé, giờ tôi đi mua bánh rán cho họ, à phải rồi, cô cả, cô muốn ăn không?”
“Tôi ăn cơm là được rồi.” Cô gái áo xanh mỉm cười, lắc đầu.
Nói xong, Hùng Huy đi về hướng cổng khu thắng cảnh, chỗ họ dừng chân cách cổng cũng hai, ba cây số.
Lúc đến “ngũ thế đồng đường” của khu thắng cảnh, ở đây có một cái sân khấu lớn, lễ hội dân tộc sẽ diễn ra ở đây, người đông nghìn nghịt, khu thắng cảnh cũng tăng cường thêm bảo vệ duy trì trật tự.
Hùng Huy nhìn một người mặc đồng phục bước ra từ “phòng trực”, anh ta tỉ mỉ quan sát tướng mạo người nọ, bỗng nhiên mặt mày anh ta hí hửng, chạy sang.
“Phạm Trinh!” Hùng Huy chạy về trước, gọi to.
“Hùng Huy, sao anh lại ở đây vậy!” Phạm Trinh nhìn thấy Hùng Huy, lập tức nhận ra.
Thì ra Phạm Trinh và Hùng Huy là chỗ quen biết, hiện đều đã ba mươi hai, ba mươi ba, lúc trước quen biết nhau qua cá cược, cùng nhau lừa đảo qua điện thoại, mại dâm, đánh lộn, cướp giật, có thể nói là cá mè một lứa, sau này nhận ra những mánh khóe phi pháp không phải kế sinh nhai lâu dài, nên cùng đến ghi danh vào câu lạc bộ đấm bốc, sau khi học xong thì ai đi đường nấy, không còn liên lạc, không ngờ hiện giờ lại gặp lại nhau ở khu thắng cảnh Thiên Mộc, một người đã trở thành vệ sỹ nhà họ Long, một người trở thành tổ trưởng tổ bảo vệ khu thắng cảnh núi Thiên Mộc.
“Giờ anh công thành danh toại rồi, trở thành tổ trưởng tổ bảo vệ, giỏi hơn một tên vệ sỹ quèn như tôi nhiều đấy!” Hùng Huy vỗ vỗ vai Phạm Trinh.
“Ôi mẹ ơi, Hùng Huy, đừng châm chọc người khác vậy chứ, ai không biết ở Lâm An, nhà họ Long nằm trong năm gia tộc đứng đầu, anh có thể làm vệ sỹ cho cô chủ nhà họ Long, địa vị còn cao hơn tôi nhiều ấy chứ? Hay là chúng ta đổi vị trí đi, tôi nhường cho anh chức tổ trưởng quèn này, anh nhường cho tôi vị trí vệ sỹ nhà họ Long.” Phạm Trinh nói.
Anh ta còn không biết sao, làm vệ sỹ cho cô chủ nhà họ Long, lương ít nhất cũng từ một tỷ rưỡi trở lên, chức tổ trưởng nhỏ bé này của anh ta, một năm cộng hết lại cũng chừng bốn trăm đến bốn trăm năm mươi triệu, thua xa Hùng Huy, vậy mà anh ta còn ở đây than nghèo.
Bị Phạm Trinh nói vậy, Hùng Huy chỉ đành cười gượng.
“Anh mua bánh rán cho cô chủ nhà họ Long đúng không, đi, tôi đi với anh, hai anh em chúng ta cũng ôn lại chuyện cũ.” Phạm Trinh chủ động nói, thực ra anh ta định nghe ngóng từ Hùng Huy xem có thể làm việc cho nhà họ Long không: “Chúng ta đi bằng xe tuần tra, đỡ mắc công anh đi bộ.”
Phạm Trinh gọi một bảo vệ dưới quyền lái xe tuần tra đến, anh ta và Hùng Huy lên xe, lái về hướng cổng.
Trên xe, Phạm Trinh kín đáo dò hỏi tin tức nhà họ Long, tuy Hùng Huy nghe ra Phạm Trinh có ý muốn vào nhà họ Long, nhưng anh ta cứ giả vờ nghe không hiểu, luôn vòng vo với Phạm Trinh.
“Được rồi, tôi đi mua bánh rán cho cô chủ trước đây, lát nữa nói tiếp.” Chốc sau, xe đã đến quảng trường ngay cửa, Hùng Huy bước xuống, đi về phía xe đồ ăn.
Lúc này, Tần Hằng và Lâm Châu đang bận rộn trong xe.
Hiện giờ quanh xe có ba, bốn người, Hùng Huy nhìn rõ bóng người trên xe, bỗng chốc sững sờ, lúc đi vào tuy anh ta cũng nhìn thấy xe đồ ăn, nhưng xe đồ ăn kiểu này có khắp Lâm An, không ngờ người trong xe lại là đám Tần Hằng.
Lúc này, trong đầu Hùng Huy lại hiện lên chuyện mấy hôm trước, Tần Hằng tung đao cạo mất tóc anh ta ở quảng trường Khánh Xuân, Hùng Huy vội vã xoay người, cứng ngắc quay về xe tuần tra, sau đó thở phào.
“Anh sao vậy, sao đi được nửa lại quay về?” Phạm Trinh khó hiểu.
“Aiz… Anh không cần quan tâm chuyện này đâu, à phải rồi, chức tổ trưởng tổ bảo vệ của anh là quản lý trong khu thắng cảnh này sao?” Bỗng dưng Hùng Huy hỏi.
“Tôi không quản lý chuyện hành chính, trừ những cái đó ra, việc lớn việc nhỏ trong khu thắng cảnh tôi đều có thể lo liệu, không phải ba hoa với anh chứ, tôi ở trong này cũng thoải mái tự do lắm, lần trước tổ viên của tôi đã nhặt được một chiếc di động của một du khách nữ người Anh, tôi tận tay trả lại cho cô ta trong văn phòng, tôi chả biết một câu tiếng Anh nào, chỉ nói với cô ta “Hello”, “You are beautiful”, sau cùng tôi còn dụ dỗ cô ta giao lưu thân mật trên bàn trong phòng làm việc, mùi vị con gái phương Tây đã lắm…” Phạm Trinh cũng không muốn bị Hùng Huy xem thường nên tận lực khoác lác về bản thân.
“Anh hay thật!” Hùng Huy bật ngón cái với Phạm Trinh, anh ta chỉ xe bán đồ ăn: “Không phải anh muốn vào nhà họ Long sao? Hiện giờ tôi cho anh một cơ hội, tôi không ưa hai người kia, anh dạy bọn họ một bài học cho tôi, nếu khiến tôi hài lòng, quay về tôi sẽ nói với nhà họ Long, có cơ hội thích hợp sẽ báo anh!”
“Được, anh nói rồi đấy nhé.” Phạm Trinh nghe xong vô cùng phấn chấn, anh ta nhìn Tần Hằng và Lâm Châu trong xe đồ ăn gần đó, trong mắt lóe lên ác ý: “Trong khu thắng cảnh, tôi chính là trùm, hai đứa tép riêu này chỉ là chuyện nhỏ, đợi đó, nếu anh thấy không đã thì tôi theo họ anh.”
Dứt lời, Phạm Trinh bước xuống xe.
“Ê, rán cho tôi cái bánh…” Lâm Châu vừa chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì lại có khách đến, có vẻ là một bảo vệ nhỏ trong khu thắng cảnh, cô ta lại đứng dậy, múc bột đã nhào rồi bắt đầu đổ bánh.
Chốc sau, Lâm Châu đã làm xong một cái bánh rán, đợi baỏ vệ trả tiền, Lâm Châu đưa bánh cho anh ta, bảo vệ đi mất.
“Tần Hằng, tôi mệt rồi, bóp vai cho tôi.” Lâm Châu ngồi trên ghế gọi Tần Hằng.
“Dạ vâng bà cô của tôi!” Tần Hằng thở dài, càng thân với Lâm Châu, thì cô gái này càng không khách sáo với anh, bình thường mệt sẽ kêu anh mát xa cho cô ta, có điều Tần Hằng thấy cô ta mỗi ngày làm bánh rán thật sự rất vất vả, hơn nữa quần áo của anh cũng đưa cô ta giặt, nên anh cũng đành lòng mát xa cho cô ta.
Đang ấn huyệt thì bảo vệ vừa nãy quay lại, anh ta giơ tay đến trước mặt bọn Lâm Châu, tức giận đùng đùng nói: “Mẹ nó, xem coi trong bánh rán có gì này, ruồi! Các người làm bánh rán kiểu gì vậy, hả!”
Tần Hằng và Lâm Châu đều kinh ngạc, tay người bảo vệ đang kẹp một con ruồi đầu xanh, còn đang động đậy.
“Ê, anh nói bậy gì đó? Bánh rán do tôi làm, lúc tôi đưa cho anh hoàn toàn không có ruồi, anh đừng có ngậm máu phun người nha cái anh kia!” Lâm Châu lớn giọng.
“Ui chao, trong bánh rán có ruồi mà cô còn bướng như vậy! Mọi người mau lại xem này, xem coi nhân viên bán đồ có thái độ kiểu gì nè, tôi ăn phải con ruồi trong bánh rán của cô ta, cô ta còn nói tôi nói bậy…” Tên bảo vệ lập tức bắt đầu gào thét, chốc sau du khách xung quanh đã tụ lại chật kín.
Khách du lịch đương nhiên đứng về phía bảo vệ, đồng loạt chỉ trích đám Tần Hằng:
“Thật mất vệ sinh quá!”
“Rán bánh kiểu gì vậy? Không biết làm thì đừng làm là được rồi?”
“Cái này nếu ăn phải sẽ đau bụng mất, thật táng tận lương tâm!”
……
Đối mặt với mồm năm miệng mười của khách du lịch, Tần Hằng và Lâm Châu nói gì cũng vô ích.
“Xảy ra chuyện gì!” Lúc này, một người đàn ông cao to dẫn theo năm bảo vệ đến, sắc mặt nghiêm túc nhìn đám Tần Hằng, chính là Phạm Trinh.
Nghe bảo vệ cấp dưới nói, Phạm Trinh nhìn sang Tần Hằng, bảo: “Bánh rán của các người không phù hợp tiêu chuẩn, bây giờ chúng tôi phải tạm giữ xe đồ ăn, kiểm tra những sản phẩm khác trên xe có hợp tiêu chuẩn hay không, các người ra đây, chúng tôi phải lái xe này đi.”