Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 136




CHƯƠNG 136: TÔI KHÔNG MUỐN CHẾT

“Hửm? Sao mày còn chưa quỳ xuống?” Lý Kỳ trêu đùa nhìn Tần Hằng: “Đây chính là cơ hội tốt nghìn năm có một đó, có lẽ mày chưa biết được hậu quả nếu không làm theo lời tao, đó là phải chết, quỳ xuống đất làm chó là có thể đổi được một cái mạng, vụ làm ăn có lời như thế này, mày còn không biết nhanh lên!”

“Đúng vậy, làm chó có thể sống, mày cũng không thiệt thòi.”

“Chỉ có đứng thẳng thì mới là người, quỳ xuống đều là chó, nếu muốn sống thì chỉ có thể làm chó.”

“Mau quỳ xuống, ông đây còn chờ mày sủa gâu gâu đây.”

“Lý Kỳ, tao cảnh cáo mày, mày đang đùa với lửa.” Tần Hằng nắm chặt tay, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ giận đến mức này, nhưng mẹ con Ngô Tịch Hân còn đang trong tay bọn họ, hơn nữa tính mạng của anh và đám Thẩm Vạn Thiên cũng đang nằm trong tay gã, Tần Hằng nhất định phải nhịn.

“Mẹ nó, mày muốn chết đúng không!”

“Anh Kỳ, giết chết thứ này đi!”

“Một con chó đáng thương, mày lấy cái gì mà kiêu ngạo chứ!”

Lý Kỳ giơ tay, các bang chúng ngừng nói.

“Không tệ, có chí khí lắm, nếu người ta đã đến địa bàn của Kỳ Môn thì chính là khách, bây giờ tao không làm khó mày nữa.” Lý Kỳ cười nói, gã đột nhiên quay sang nhìn Ngô Tịch Hân, Ngô Tịch Hân rùng mình, Lý Kỳ từ tốn nói: “Không phải mày đến đón cô Ngô sao, xin lỗi, cô Ngô đã đồng ý làm người phụ nữ của tao, xem ra mày cũng thích cô Ngô, vì để người thứ ba là mày hết hy vọng, tao nghĩ tao cũng nên để mày nhìn xem tao và cô Ngô thân mật khắn khít như thế nào.”

Nói xong, Lý Kỳ kéo cánh tay Ngô Tịch Hân.

“Đừng… Đừng…” Ngô Tịch Hân hoảng sợ nói, nhưng sức của cô làm sao cản được Lý Kỳ? Bị Lý Kỳ kéo sát lại gần gã.

“Mẹ! Buông mẹ tôi ra!” Giai Giai bị hai tên đàn em của Kỳ Môn túm lại.

“Lý Kỳ, mày dám đụng vào một cọng lông của cô ấy, tao sẽ giết chết mày!” Tần Hằng tức giận nói.

“Ha ha! Tao thấy mày bị ngu rồi đó, Thẩm Vạn Thiên, chỗ dựa lớn nhất của mày đã bị tao đánh ngã, bây giờ chỉ dựa vào một mình mày, mày còn đứng đây mạnh miệng, không lẽ mày định nói, ở Kim Lăng này mày còn có thể tìm được chỗ dựa nào lớn hơn cả Thẩm Vạn Thiên hay sao?” Lý Kỳ cười ngông cuồng.

“Lại đây nào, bé cưng của anh.” Lý Kỳ bóp cằm Ngô Tịch Hân, dán sát lại gần cô.

“Thằng chó, mày buông cô ấy ra cho tao!” Tần Hằng không nhịn được nữa, nhào qua phía Lý Kỳ, anh biết nếu bây giờ anh làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, người Kỳ Môn chắc chắn sẽ đánh chết anh, nhưng nhìn thấy Ngô Tịch Hân bị làm nhục trước mặt nhiều người như thế, anh không thể nhịn được.

“Ngu ngốc, đừng lại đây.” Bây giờ Ngô Tịch Hân không quan tâm Lý Kỳ muốn làm gì cô nữa, cô chỉ hy vọng Tần Hằng được bình an, cô không muốn Tần Hằng gặp nguy hiểm đến tình mạng vì cô.

Tần Hằng bị người Kỳ Môn cản lại.

“Đừng đánh nó, để nó nhìn xem tao chơi đùa người phụ nữ trong lòng nó như thế nào, cái này còn thích hơn là đánh nó nữa.” Lý Kỳ nói với mấy tên đàn em đang bắt Tần Hằng.

“Vâng.” Mấy tên đàn em đè Tần Hằng lại, bắt anh đối diện với Lý Kỳ và Ngô Tịch Hân.

“Anh đến đây.” Lý Kỳ lại dời mắt sang nhìn Ngô Tịch Hân, gã nhẹ nhàng chạm lên môi Ngô Tịch Hân, Tần Hằng nhìn mà khóe mắt muốn nứt ra, rống to.

Lý Kỳ cười khẩy, gã chuẩn bị biểu diễn “phim con heo” trước mặt Tần Hằng vài phút rồi lập tức giải quyết anh.

Lý Kỳ chuẩn bị hôn Ngô Tịch Hân lần nữa, gã đã đưa tay kéo quần áo Ngô Tịch Hân ra, đám bang chúng Kỳ Môn ngứa ngáy trong lòng, vội vàng muốn nhìn hình ảnh kích thích tiếp theo…

“Đùng!”

“Đùng!”

“Đùng!”

Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng súng, người trong sảnh giật mình, hoảng sợ nhìn xung quanh, tập trung cao độ.

“Hự…”

Mấy người đàn ông đang đè Tần Hằng mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, lúc này Lý Kỳ mới chú ý đến trên trán của bọn họ có một cái lỗ đen cỡ một cây bút, máu chảy từ trong lỗ ra ngoài.

Đây là súng!

“Đại ca!”

“Anh Kỳ, làm sao bây giờ.”

“Bọn họ có súng.”

Nhìn mấy người ngã dưới đất, những người Kỳ Môn cũng sợ hãi, đề phòng nhìn xung quanh, có người hai chân run rẩy, sợ bên cạnh đột nhiên có một viên đạn bay ra bắn chết chính mình.

“Xoảng.”

“Xoảng.”

Thủy tinh bên trên nóc nhà hàng đột nhiên bể nát, tám bóng đen nhảy xuống.

“Mẹ nó, đúng là không thèm để Kỳ Môn của chúng ta vào mắt mà.” Dù sao Lý Kỳ cũng là dạng kiêu hùng lăn lộn từ tầng thấp nhất lên, lúc này hét to: “Các anh em, đánh cho ông, đánh chết một đứa ông đây thưởng cho 150 triệu, giết!”

Nhưng tám người từ trên trời rơi xuống này quá mạnh, bọn họ vừa rơi xuống đất, một người đã đánh ngã bốn năm người, tám người như tám con hổ dữ xông vào đàn dê, những người khác hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, đám bang chúng Kỳ Môn kêu la thảm thiết, có người đụng vào cửa, có người đập vào bàn, có người bay ngược dính lên tường, cảm giác tim phổi muốn nát hết.

Không đến hai phút, hơn một trăm năm mươi tên bang chúng chỉ còn lại hơn hai mươi người, cũng không phải do bọn họ giỏi đánh đấm, có thể cản được thế tấn công của tám người bọn họ, mà chỉ là do chưa đến lượt mà thôi.

“A…” Lý Kỳ nhìn mà ngơ ngẩn, gã không thể chấp nhận nổi những gì gã nhìn thấy là sự thật, Kỳ Môn của gã đã trải qua những cuộc chiến đẫm máu, là bang hội lớn nhất ở Kim Lăng hiện nay, đối phương chỉ có tám người mà đã đánh bại tất cả bọn họ, đám người này rốt cuộc là ai?

Lý Kỳ hơi cúi người, định đánh về phía Tần Hằng, gã biết tám người này đến để cứu Tần Hằng, muốn dùng Tần Hằng để uy hiếp bọn họ, để bảo đảm an toàn tính mạng của gã, nhưng gã còn chưa chạy đến trước mặt Tần Hằng thì một trong số tám người kia đã đánh về phía gã, Lý Kỳ là chủ của một bang hội, nhưng lại không có sức để đánh trả, đã bị đối phương đánh ngã xuống đất.

“A.” Gã kêu gào thảm thiết, hai cánh tay đã trật khớp.

Chỉ trong chốc lát này, một trong năm mươi người Kỳ Môn đều ngã lăn ra đất, tám người nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Hằng.

“Bọn tôi đến chậm, xin cậu cả tha tội!” Tám thanh niên cao lớn đồng loạt đứng trước mặt Tần Hằng, cúi đầu nhận tội. Bọn họ là thành viên của tiểu đội thứ ba của bộ vũ lực thuộc khu vực Hoa Đông, lần trước cũng chính là do bọn họ ra tay đối phó với Thanh Long Hội.

Lần này trước khi đến hang ổ của Kỳ Môn, để đề phòng bất trắc, Tần Hằng đã đích thân điều động người của bộ vũ lực đến, nhưng khi anh gọi điện thoại đến mới biết, mấy hôm trước tiểu đội thứ ba của khu vực Hoa Đông đã bị điều đến khu Tây Bắc của gia tộc để tiếp viện, không biết khi nào mới về.

Cũng may vào lúc tính mạng của anh gặp nguy hiểm, bọn họ vẫn chạy về kịp lúc.

“Không sao.” Tần Hằng lạnh nhạt nói, bây giờ anh không để ý đến chuyện tiểu đội thứ ba cứu viện chậm trễ, anh đã dồn toàn bộ lực chú ý lên trên Lý Kỳ đang kêu rên đau đớn dưới đất.

Tần Hằng từ từ đẩy thành viên của tiểu đội thứ ba ra, bước về phía Lý Kỳ.

Thấy Tần Hằng đi đến, Lý Kỳ không kêu đau nữa, vẻ mặt gã đầy lo lắng, sợ hãi, hoảng loạn, trong mắt gã, bây giờ Tần Hằng giống như Diêm Vương đến lấy mạng gã vậy.

“Tôi sai rồi, tôi không đúng, anh có thể dẫn cô ấy đi, cô ấy là người phụ nữ của anh, tha cho tôi đi…” Lý Kỳ lui ra sau.

“Tao đã cảnh cáo mày lập tức thả chị Ngô ra, mẹ nó mày không nghe sao?” Tần Hằng nghiến răng nói: “Mày còn nhớ lúc nãy mày nói gì không? Mày định kêu ai quỳ xuống đất sủa như chó hả?”

“Tôi, tôi sai rồi, đại ca, tôi sai rồi, là tôi bắt chước chó sủa, bây giờ tôi sủa liền.” Hai cánh tay Lý Kỳ không thể nhúc nhích được nữa, gã quỳ xuống đất sủa: “Gâu gâu” rồi hỏi: “Tôi bắt chước rồi, anh cảm thấy thế nào? Nếu vẫn chưa giống, tôi lại bắt chước tiếp, gâu gâu, gâu gâu…”

“Hừ, nếu như xin lỗi có tác dụng thì đời đã đơn giản hơn nhiều rồi!” Tần Hằng cười khẩy, anh vớ lấy ghế đập “Đùng” lên đầu Lý Kỳ, Lý Kỳ khi nãy còn hớn hở quỳ dưới đất sủa như chó bây giờ đã mềm nhũn ngã ra đất, đầu chảy máu, há to miệng như cá chết bị phơi khô: “Tha cho tôi, xin anh, tha cái mạng chó của tôi đi, tôi chỉ muốn sống, tôi không muốn chết, xin anh cho tôi một cơ hội…”

“Súng.” Tần Hằng đưa tay ra, một thành viên trong tiểu đội thứ ba giao một cây sung lúc cho Tần Hằng, Tần Hằng nhắm thẳng họng súng tối tăm về phía Lý Kỳ.

“Xin anh, đừng giết tôi, tôi không muốn chết…” Lý Kỳ đau khổ cầu xin, đáp lại gã là một viên đạn, giữa mày Lý Kỳ lập tức xuất hiện một lỗ đen, máu từ trong đó chảy ra, mạng sống của gã đã biến mất.

“Lúc trước tao đã cảnh cáo mày, muốn trách thì trách mày không nghe theo lời khuyên của tao.” Tần Hằng nỉ non, trả súng lục lại cho thành viên của tiểu đội thứ ba.

Thấy Tần Hằng ngang nhiên giết chết thủ lĩnh Lý Kỳ như thế, bang chúng Kỳ Môn đều hoảng sợ.

“Lập tức đưa ông Thẩm đến bệnh viện.” Tần Hằng dặn dò mấy tên đàn em của Thẩm Vạn Thiên, mấy người đỡ Thẩm Vạn Thiên đi ra ngoài.

“Cậu cả, đám người này thì làm sao?” Đội trưởng tiểu đội thứ ba hỏi.

“Phá hủy Kỳ Môn này đi, mặt khác, đuổi hết những người này ra khỏi Kim Lăng, chỉ cần bọn họ không làm chuyện xấu nữa là được.” Tần Hằng nghĩ đến người đàn ông của Ngô Tịch Hân, lần này nếu như lại ngang nhiên diệt cỏ tận gốc tiêu diệt Kỳ Môn như lần trước, sẽ xảy ra rất nhiều vấn đến. Cuối cùng Tần Hằng còn dặn dò người của tiểu đội thứ ba, sau này cần phải can thiệp thế giới ngầm của Kim Lăng kịp lúc, có thể có xã hội đen, nhưng nhất định không thể để bọn họ làm đến mức không xem ai ra gì.

“Để cô chịu tội rồi.” Tần Hằng đi đến cạnh Ngô Tịch Hân, nghĩ đến những hành động Lý Kỳ từng làm với Ngô Tịch Hân, vô cùng áy náy.

“Không có.” Ngô Tịch Hân đã ổn định tâm trạng lại, nghĩ đến Tần Hằng tới cứu cô thì vô cùng cảm động, cô cúi đầu hơi xấu hổ cười nói: “Không ngờ đến cậu lại co thế lực lớn đến vậy, đến cả ông chủ Thẩm cũng là cấp dưới của anh, tôi còn tưởng cậu chỉ là một sinh viên bình thường.”

“Chị Ngô, lần trước tôi tiêu diệt Thanh Long Hội…” Tần Hằng muốn giải thích với Ngô Tịch Hân, lần trước anh thật sự là “tốt bụng làm ra chuyện xấu”, mới chia rẽ cô và người đàn ông của cô.

“Tôi biết, mấy lời tôi nói lúc trước cậu đừng để trong lòng…” Lúc trước Ngô Tịch Hân luôn miệng mắng chửi cậu chủ đã chia rẻ cô và người đàn ông của cô là vì cô không biết người đó là ai, mà bây giờ cô đã biết là Tần Hằng, cô tin tưởng Tần Hằng, đương nhiên sẽ không trách anh.

Cuối cùng, Tần Hằng để tiểu đội thứ ba ở lại xử lý chuyện “Tiểu Hongkong”, anh lại gọi một chiếc taxi dẫn nhóm Ngô Tịch Hân đến khách sạn Tử Huyên, Tần Hằng cũng ở đó nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Hằng đã đến bệnh viện thăm Thẩm Vạn Thiên, Thẩm Vạn Thiên bị thương không nặng, nhập viện nghỉ ngơi mấy ngày là ổn, mà tuy hai tên Nhậm Luân và Ân Triết cũng nhập viện, nhưng vì có hai cô gái Nhậm Hân và Vương Dao đến chăm sóc, bọn họ còn ước gì được nằm viện thêm vài hôm.

Còn hai mẹ con Ngô Tịch Hân, Tần Hằng tạm thời để hai người ở lại khách sạn Tử Huyên, nhà của hai người có người chết, không thể ở tiếp nữa, Tần Hằng chuẩn bị tìm mua một căn nhà khác để hai người dọn vào ở.

Tần Hằng mua một con gà còn sống về biệt thự, đưa cho bà rồi mới đến trường.

Tần Hằng xin nghỉ bệnh cho nhóm Nhậm Luận, mới vừa ra khỏi văn phòng của các giảng viên, Châu Ý đã gọi điện thoại cho anh: “Tần Hằng, cảm ơn cậu lần trước đã đi dạo cùng bọn tôi, hôm nay tôi và Tư Vũ mời cậu đến quán bar U Nhã uống rượu, cậu có rảnh đến chơi không?”