Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 113




CHƯƠNG 113: CẬU ẤY THẬT SỰ LÀ ĐẠI GIA SIÊU GIÀU

“Cậu Tần, cậu không sao chứ?” Dương Ngữ Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Hằng hỏi. Tần Hằng lúc này thật sự có chút cảm động, cô ấy bị đánh nhưng lại quay sang hỏi thăm mình trước.

“Con…” Mẹ Dương thở dài một hơi: “Con đúng là muốn chọc giận mẹ mà!”

Bọn họ bị rất nhiều người vây quanh hóng hớt, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ gia đình kỳ quái này.

“Mọi người cho tôi ý kiến đi, người đàn ông này đi ăn xin tiền người khác bên ngoài, lại còn dụ dỗ con gái tôi! Cậu ta khiến con gái chúng tôi mê mẩn, muốn chia tay bạn trai, con gái tôi chưa bao giờ cãi nhau với vợ chồng chúng tôi, vậy mà nhìn xem bây giờ nó vãi nhau với chúng tôi thành thế nào rồi đây…” Mẹ Dương thật sự hết cách đành kể khổ với những người xem.

“Anh ta cũng đểu thật!”

“Khiến nhà người ta tan đàn xẻ nghé mới chịu à?”

“Tôi thấy anh ta là vì tiền, xã hội này loại người cặn bã nào mà chẳng có? Đúng là phục sát đất!”

Người chung quanh bị mẹ Dương dắt mũi, hướng mũi nhọn về phía Tần Hằng.

Lúc này điện thoại Tần Hằng đổ chuông, là giám đốc Lý gọi tới, Dương Ngữ Nhi buông Tần Hằng ra để anh nghe điện thoại.

“Chào giám đốc Lý! Anh gọi tới để hỏi tôi về chuyện tiền bồi thường tối qua à?” Tần Hằng nghĩ chắc Lý Huy đã biết chuyện tối qua anh đâm vào xe Phương Luân nên mới hỏi anh chuyện bồi thương cho anh ta.

“Không phải ạ, tôi sẽ lo chuyện xảy ra tối qua, anh đừng lo.” Lý Huy cung kính nói: “Là thế này, tôi đã giúp anh tìm được hai toà chung cư, vị trí, điều kiện quyền tài sản và trang trí đều rất hợp lý, tôi đã thu thập và sắp xếp thông tin rồi. Anh ở đâu để tôi gửi tài liệu đến cho anh xem.”

“Ồ… chung cư hả? Là sao, tôi không hiểu?” Tần Hằng ngẩn ra, có ý gì? Sao Lý Huy lại tìm chung cư giúp anh?

“Ồ, anh vẫn chưa biết à? Đều tại tôi, để tôi giải thích cho anh hiểu nhé. Lần trước ông Thẩm Vạn Thiên nhờ tôi giúp anh trả số dư 102 tỷ cho công ty Ferrari, đồng thời dặn tôi tìm giúp anh một toà chung cư ở thành phố Kim Lăng, nói là anh tin vào giá nhà đất ở Kim Lăng sau này…”

“Ồ, là vậy à.” Tần Hằng nghe Lý Huy nói xong thì đã hiểu. Là Thẩm Vạn Thiên giúp anh làm hết những chuyện này, ông ấy muốn anh bắt đầu tiếp quản một số dự án thương mại, tự mình huấn luyện, dù sao sau này anh cũng sẽ phải tiếp quản cơ nghiệp khổng lồ của gia tộc. Anh liếc mắt nhìn người nhà họ Dương vẫn đang nhìn mình chằm chằm như hổ đói thì biết họ nhất định sẽ không dễ dàng để cho mình rời đi.

“Vậy phiền giám đốc Lý gửi tài liệu đến khách sạn Tây Hồ ở quảng trường Telles giúp tôi nhé.” Tần Hằng khách sáo nói xong thì cúp máy.

“Có phải giám đốc Lý không?” Dương Ngữ Nhi có chút lo lắng hỏi Tần Hằng, nếu để giám đốc Lý thấy cô xin nghỉ ốm mà lại chạy tới quảng trường Telles mua sắm thì chẳng phải là va phải họng súng rồi sao?

“Vậy tôi đi trước đây, không thể để giám đốc Lý nhìn thấy tôi được!” Dương Ngữ Nhi thấy Tần Hằng gật đầu thì vội nói phải về.

“Đi cái gì mà đi!” Mẹ Dương kéo Dương Ngữ Nhi lại: “Đừng tưởng mẹ không biết hai đứa một người hát một người phụ hoạ! Hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này.”

“Mẹ, giám đốc Lý thật sự sắp đến rồi, mẹ đừng kéo con nữa được không?” Dương Ngữ Nhi lo lắng nói.

“Ngữ Nhi, bây giờ con thật sự đã trở nên tinh ranh hơn nhiều đấy, con nghĩ mẹ sẽ tin con sao?” Mẹ Dương nhìn Dương Ngữ Nhi rồi nói, bà ta lại chuyển sự chú ý về Tần Hằng: “Cậu ta có thể quen giám đốc của con được chắc? Có quỷ mới tin, còn chung cư cái gì đó nữa, giả vờ cũng giống đấy!”

“Ừ, tôi giả vờ giống đấy, được chưa?” Tần Hằng đúng là cạn lời với gia đình này.

“Chị họ, chị đừng cố tình gây sự nữa.” Hạ Hà bước tới trước mặt Dương Ngữ Nhi, trước đó hai chị em đã bàn bạc rõ ràng sẽ lợi dụng Tần Hằng để kích thích thầy Vương, nhưng bây giờ chị họ rõ ràng đã đi lệch hướng rồi, nếu cứ để chị họ tiếp tục làm loạn thế này thì cô ta và Triệu Bàng sẽ kết thúc.

“Nghe lời đi chị, chỉ cần chị xin lỗi anh Triệu thì em tin anh Triệu nhất định sẽ tha thứ cho chị.” Hạ Hà cố gắng gán ghép Dương Ngữ Nhi và Triệu Bàng thành đôi.

“Hạ Hà, cô đừng có xen vào chuyện của tôi, trong lòng tôi chỉ có cậu Tần, Triệu Bàng muốn làm gì thì làm!” Dương Ngữ Nhi rất bất mãn với Hạ Hà, bởi vì cô ta hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt của cô.

Hạ Hà cũng hết cách với bà chị họ, mọi việc đều do Tần Hằng gây nên.

“Tần Hằng!” Hạ Hà tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Tần Hằng: “Anh được lắm, khiến chị họ tôi mê mẩn đến mức này! Quên lúc trước tôi đã nói với anh thế nào rồi à?”

“Bản thân mình có tư cách theo đuổi chị họ tôi hay không trong lòng anh không tự biết à? Tôi muốn anh hứa sau này sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chị họ tôi! Nói đi!” Trước giờ Hạ Hà vẫn luôn tỏ ra cường thế trước mặt Tần Hằng.

Nếu là bình thường Tần Hằng sẽ nhường Hạ Hà, nhưng bây giờ thái độ của ba mẹ Dương với anh như thế mà anh còn phải chịu thua, nhẫn nhịn bọn họ nữa à? Tần Hằng không làm được! Quan trọng hơn là nếu anh hứa thì mọi nỗ lực để Triệu Bàng rời xa Dương Ngữ Nhi lúc trước đều đổ sông đổ bể.

Dương Ngữ Nhi không thích Triệu Bàng, chắc chắn Tần Hằng sẽ không đẩy cô về bên Triệu Bàng chứ?

Tần Hằng ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời Hạ Hà nói.

“Mẹ nó, anh điếc à?” Hạ Hà quát lớn, nói xong cô ta giơ tay lên định tát vào mặt Tần Hằng. Trước kia khi ở đội cổ vũ, Hạ Hà cũng đã từng đánh Tần Hằng, anh cũng không đánh lại, nhưng lần này Tần Hằng lại giữ tay cô ta lại.

“Cô đừng làm quá đáng vậy!” Tần Hằng bất mãn nói.

“Buông ra!” Hạ Hà không ngờ Tần Hằng lại dám giữ tay mình lại, cô ta tức giận vùng vẫy, nhưng không thoát khỏi tay Tần Hằng.

Dưới cơn tức giận tột độ, Hạ Hà lại giơ tay trái lên nhưng cũng bị Tần Hằng bắt lấy.

“Anh buông tay!” Hạ Hà vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, cô ta gầm lên với Tần Hằng.

“Tôi có thể thả cô ra nhưng cô phải đảm bảo không được đánh tôi nữa!” Tần Hằng nghiêm nghị nói.

“Cút, anh là cái thá gì chứ!” Hạ Hà còn lâu mới chịu khuất phục, cô ta đảo mắt.

“Mọi người xem tên này vô lễ với tôi này…” Hạ Hà nhân lúc Tần Hằng mất tập trung đã cắn vào tay anh, Tần Hằng kêu lên một tiếng rồi buông tay, gan bàn tay phải bị Hạ Hà cắn hằn rõ một vòng tròn dấu răng, bắt đầu chảy máu.

Hạ Hà đắc ý đứng trước mặt Tần Hằng nhìn anh.

“Cắn hay lắm!”

“Cắn chết con quỷ nghèo khốn này đi!” Triệu Bàng và ba mẹ Dương mỉa mai.

Dương Ngữ Nhi đã chạy tới bên Tần Hằng, đau lòng nhìn vết thương trên tay anh.

“Hình như đó là… giám đốc Lý…” Nụ cười trên mặt Hạ Hà dần biến mất, cô ta đột nhiên nhìn thấy giám đốc Lý đi vào từ cửa khách sạn.

“Hả? Ở đâu? Ôi mẹ ơi, đúng là giám đốc Lý rồi…” Mẹ Dương cũng đã nhìn thấy giám đốc Lý, bà ta hoảng sợ nói, người nhà họ Dương ai nấy đều hoảng hốt, vì bọn họ biết một khi chuyện Dương Ngữ Nhi “nghỉ ốm” bị bại lộ thì cô sẽ tổn thất nhiều như thế nào.

“Ngữ Nhi, con còn ngây ra đó làm gì? Mau trốn đi, giám đốc con đến rồi…” Mẹ Dương nói với Dương Ngữ Nhi.

“Không cần phải trốn.” Tần Hằng hờ hững nói với Dương Ngữ Nhi, cho dù anh không nói thì Dương Ngữ Nhi cũng không nghe lời mẹ, bây giờ tay Tần Hằng đang bị thương, cô đau lòng chết đi được.

“Không cần trốn cái gì?! Việc này liên quan đến tiền thưởng 300 triệu của con gái tôi và cả việc nó thăng chức, đương nhiên cậu không sốt ruột rồi! Ngữ Nhi, con nhìn ra đức hạnh của thằng này chưa?” Mẹ Dương tức giận mắng Tần Hằng: “Ngữ Nhi, cno còn ngây ra đó làm gì, mau trốn đi!”

“Không kịp nữa rồi, giám đốc Lý đang tới chỗ chúng ta!” Hạ Hà mở to mắt nói.

“Anh Tần!” Giám đốc Lý chào hỏi, đến gần anh ta mới thấy Dương Ngữ Nhi cũng ở đây: “Ồ, giám đốc Dương, không phải cô xin nghỉ ốm à? Sao lại…”

Đã bị giám đốc Lý bắt gặp, Dương Ngữ Nhi cũng không muốn biện bạch cho bản thân, cô chỉ cúi đầu đứng cạnh Tần Hằng.

“À… là thế này, giám đốc Lý, tôi là mẹ Ngữ Nhi. Ngữ Nhi nhà chúng tôi nằm ở nhà nghỉ ngơi mãi, tôi rảnh rỗi chán quá không có việc gì nên kéo con bé đi mua sắm cùng, đều tại tôi, không liên quan gì đến Ngữ Nhi, con bé vẫn còn đang ốm kìa…”

“Đúng thế, tối qua Ngữ Nhi ốm nặng lắm, vừa nôn vừa sốt…”

“… Ừm, chúng tôi vừa đưa chị họ ra viện…”

Mấy người mẹ Dương lập tức biện bạch cho Dương Ngữ Nhi.

“Ồ…” Giám đốc Lý cười đầy ẩn ý: “Mọi người hay thật, Dương Ngữ Nhi ốm mà vẫn còn đi mua sắm, đến bệnh viện với người nhà được. Tôi muốn hỏi mọi người đưa Dương Ngữ Nhi đến bệnh viện nào thế?”

“Ặc…” Mấy người mẹ Dương đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết nên để ai nói, nháy mắt với nhau cũng không ăn ý được, bốn người đồng thời nói:

“Bệnh viện Đồng Nhân.”

“Bệnh viện số một thành phố.”

“Bệnh viện Hoà Tế.”

“Bệnh viện Hải Quang.”

Nói xong cả bốn người cùng lộ vẻ ảo não, sao mình lại lắm mồm làm gì?

“Thật lợi hại, chỉ bị cảm thôi mà lại chuyển viện những bốn lần.” Giám đốc Lý nở nụ cười châm chọc.

“Giám đốc Lý, cậu nghe tôi giải thích…” Mẹ Dương vẫn muốn cứu vãn tình hình.

“Không cần đâu, trong lòng tôi biết rõ.” Giám đốc Lý từ chối nghe mẹ Dương giải thích.

Tim mấy người mẹ Dương rơi xuống đáy vực, tiền thưởng 300 triệu và cơ hội thăng chức thành phó giám đốc ngân hàng của con gái xôi hỏng bỏng không rồi.

“Giám đốc Lý.” Lúc này Tần Hằng mới lên tiếng.

“Ồ, anh nói đi.” Đối mặt với Tần Hằng, giám đốc Lý lại lập tức đổi thành vẻ khiêm tốn, cung kính.

“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên nhờ giám đốc Dương đi dạo quanh thành phố cùng, tôi không biết việc này đã vi phạm quy định ngân hàng các anh, tôi xin lỗi.” Tần Hằng khách sáo nói.

“Ồ…” Giám đốc Lý giật mình, sao anh ta lại không nghe ra ý của Tần Hằng. Trong lòng giám đốc Lý vô cùng hoảng sợ, Dương Ngữ Nhi vẫn luôn đứng bên Tần Hằng, chỉ cần suy đoán một chút là có thể hiểu chuyện gì xảy ra, thế mà anh ta lại sơ suất bỏ qua chi tiết này.

“Hoá ra là thế, chỉ là hiểu lầm thôi.” Giám đốc Lý cười ngượng ngùng, lại đi tới trước mặt Dương Ngữ Nhi nói: “Giám đốc Dương, cô đã khoẻ hơn chưa? Cô có cơ hội rất lớn trong việc thay đổi nhân sự trong ngành, hy vọng sau này cô cố gắng hơn, mãi giữ được tinh thần như bây giờ, của cô thì sẽ luôn là của cô.”

Có ai không hiểu ý giám đốc Lý chứ?

Hai ông bà Dương, Hạ Hà và Triệu Bàng đều sững sờ, chuyện gì thế này? Tần Hằng chỉ nói mấy câu mà đã giải thích được vấn đề rồi? Tại sao giám đốc Lý lại nể mặt Tần Hằng đến vậy? Rõ ràng cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo của đại học Kim Lăng thôi mà?

“Anh Tần, mời anh ngồi, đây là thông tin chi tiết của hai khu chung cư mà tôi tìm được cho anh, vị trí cụ thể là ở gần miếu Phu Tử quận Tần Hoài, theo tôi ước tính thì khoảng 2670 tỷ là có thể mua được…”

2670 tỷ? Nghe thấy con số này ba mẹ Dương, Hạ Hà và Triệu Bàng lại càng sững sờ! Nếu Tần Hằng tự nói anh muốn mua toà chung cư trị giá 2670 tỷ thì bọn họ sẽ xem như là nói khoác, nhưng bây giờ chính miệng đã giám đốc Lý nói, mà giám đốc Lý lại là giám đốc khách hàng của ngân hàng Hoa Kỳ, chắc chắn anh sẽ không diễn kịch cùng Tần Hằng, vậy có nghĩa là họ thật sự đang nói đến số tiền lớn 2670 tỷ!

Vậy Tần Hằng…

Suy nghĩ thêm chút nữa, mấy người mẹ Dương không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lẽ nào Tần Hằng là đại gia siêu giàu với 2700 tỷ trong tay?!