Người Thứ Ba

Chương 3: Tôi rất nhớ cậu




Cứ thế thời gian lại qua,một buổi học nhàm chán đầy nặng nề kết thúc sau hồi trống dồn dập, leo lên xe cậu, tôi ngẩn người ngắm nhìn cảnh vật trên con đường về nhà,kiến trúc nhà lầu đồ sộ san sát,hai lề đường thằng tắp, cây xanh được trồng cách điệu, vòm lá to lớn rợp cả lòng đường, che khuất đi cái khoảng không bao la xanh thẫm tuyệt đẹp kia. Mặc kệ cỡ nào ồn ào, những con người vẫn hối hả ngược xuôi tấp nập thành hàng dài chìm đắm trong ánh chiều tà yếu ớt. Bất giác tôi quay sang hỏi cậu:

'' Này Vũ, có cách nào khiến con người ta hoá thành cơn gió không?''

Một câu nói đầy ngu ngơ của tôi phát ra khiến mặt cậu ta đen kịt.

'' Cậu đang sỉ nhục IQ của tôi à?''

Tôi liền câm nín, quả thực câu hỏi đó ngu ngốc đến mức nào, nhưng có lẽ từ sâu trong tôi đó là khát vọng, một khát vọng có thể sánh ngang với sự ảo tưởng..

Lướt qua mọi thứ, nhanh chóng trở về ngôi nhà của mình nơi cuối phố, đưa tay lên mở cổng, nói tạm biệt với cậu rồi chạy tót vào nhà.

'' Anh hai, em đã về!''

Đặt chân vào phòng khách,dường như mọi thứ đã quá trở nên thân thuộc hệt như thước phim quay chậm, vẫn là bóng dáng cao lớn tất bật trong bếp như mọi ngày..

'' Hai, cuối tuần này lớp em họp phụ huynh đấy '' - Lại nhắc lại một vấn đề khiến tôi đau lòng, giá như bản thân tôi có thể giống như nữ chính trong những cuốn truyện teenfic kia, lạnh lùng mà IQ cao ngất ngưởng, chỉ cần vài lời văn của tác giả đã đủ để tâng bốc nữ nhân vật này lên một tầng cao mới, ừ- cứ mơ đi,mơ xong rồi thì nhớ tỉnh lại,phải biết rằng thế giới này vốn dĩ rất tàn khốc.

'' Kết quả vẫn tốt chứ tiểu Nghi?''

Tôi liền xua tay, vội đáp:'' Lần này kết quả kém một chút, em xếp thứ năm.... nhưng từ dưới lên ''.

''Chuẩn bị sẵn tinh thần chưa em gái?- Một câu nói bông đùa của anh tôi vọng lại.Nói đùa chứ! 'Động chạm đòn roi, anh muốn thử không?bày ra bộ dạng chân chó lấy lòng: '' Anh hai, anh giúp em.."

'' Một tuần dọn nhà ''- Anh tôi đáp lại.

Tôi bất chấp cái gì gọi là hình tượng,liền gật đầu rồi lê cái xác lên phòng mình, nhanh chóng gột rửa mệt mỏi bằng dòng nước mát lạnh trong nhà tắm, khoan khoái bước xuống nhà. Đập vào mắt tôi là dáng vẻ nhàn nhã uống trà của mẹ nhưng giọng nói thì hoàn toàn trái ngược:" Nghe nói cuối tuần này lớp con họp phụ huynh? Kết quả của con mà kém thì cứ liệu hồn với mẹ ''.

''' Thật khốc, thật đe dọa,mẹ tôi đủ đáng sợ khi nhắc tới vấn đề học tập."" Tôi khóc không ra nước mắt..

Chọc chọc hai tay vào nhau, khẽ gãi má, tôi ấp úng nói :'' Haha, mẹ...kết quả của con không mấy khả quan?''

--------

Sáng! Trường tôi tưng bừng trong khí thế chuẩn bị cho trận đấu bóng rổ giao lưu của các trường vào buổi chiều, tất cả học sinh của các khối vô cùng tất bật, ra vào lũ lượt thành đàn, ấy thế mà lớp tôi đây không khí lại vô cùng ảm đạm, một vấn đề khá căng thẳng giữa chuyện chọn người tham gia và đội cổ vũ, mọi người xôn xao, bàn tán ồn ào mà nhân vật chính là cậu ta lại không hề lên tiếng. Tên lớp trưởng mập mạp cau mày hướng chỗ tôi:

'' Hạ Nghi, câu thuyết phục cậu ta đi..'' Tôi bối rối, ấp úng chuẩn bị nói.

'' Này Hạ Nghi cậu phải biết rằng Khả Vũ là người chơi bóng tốt nhất trong lớp mình..''

Tôi sắp sửa lên tiếng lần nữa....- Hạ Nghi, cậu ta là người mà cô giáo đã để ý tới..- Bạn mập tiếp tục than thở.

- Tên mập, cậu cũng phải để tôi nói chứ, cứ nhảy vào họng tôi thế '' - Tôi đen mặt, quát lên mặc kệ cho 90 con mắt đang nhìn về phía tôi.

Dứt lời, tôi liếc nhìn Vũ, trông kìa, dạo này cậu ta toàn thế. Vẻ mặt bất cần đời hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo chút lười biếng tùy ý nhưng vẫn phải công nhận, cậu ta rất đẹp.Từ khi nào mà tôi và cậu ta đổi vai cho nhau thế?!

- Này Vũ, tham gia đi, tôi bị tia đến sởn gai ốc rồi này - Vừa nói tôi vừa chọc tay cậu.

- Tôi sẽ được gì?

- Vậy ông muốn gì?

- Bí mật..

Ừ ừ, cái gọi là bí mật của cậu ta vô cùng lớn, nói chung là rất đáng để ghi nhớ đi, bất quá đó là nói sau.

- Được rồi,theo quyết định của Hạ Nghi, tôi sẽ tham gia.

Cả lớp liền ''ồ '' lên sau quyết định của cậu ta, có rất nhiều đứa cho rằng, giữa tôi và cậu ta có gì đó mờ ám mới khiến cậu ta nghe lời đến vậy, hoặc nhiều đứa còn nói, cậu ta thích tôi, vân vân và mây mây, quả thật lòng tôi đang bị tổn thương nặng nề, im lặng nuốt những lời vào trong, TÔI NHỊN..

Kết thúc trong ảo não, hòa mình vào hỗn tạp âm thanh ồn ào của giờ ra chơi, tôi lang thang mang theo những suy nghĩ ngớ ngẩn dọc theo dãy lớp học, bật chợt nhận ra, mình đứng trước cửa phòng thư viện từ lúc nào. Như có thứ gì đó mê hoặc, tôi liền dợm bước tiến vào trong,cảm giác như một mảnh tĩnh lặng bao trùm lấy khoảng không gian đầy ắp những cuốn sách dày cộp được xếp ngay ngắn trên bốn kệ tủ, mùi sách mới thấm thuần cái hương vị tinh khôi, khiến con người cảm thấy an tâm mà sạch sẽ, tham lam hít lấy chút khí không nhiễm bụi, nó làm tôi ngẩn ngơ thất thần..

Một cái chạm nhẹ vào bờ vai khiến tôi hoảng hốt lui về phía sau vài bước, chỉ thấy tôi càng lùi, hắn ta càng tiến và cuối cùng lưng tôi chạm vào kệ sách, hai tay hắn chống lên kệ sách, nhốt thân hình bé nhỏ của tôi lại, mùi oải hương nhè nhẹ vờn qua cánh mũi, cảm giác như tôi và hắn đã từng quen biết...

- Tiểu Nghi, tôi rất nhớ cậu..

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, men theo nơi phát ra giọng nói, hơi ấm của hắn phả lên mái tóc tôi khiến cơ thể tôi run rẩy, mồ hôi lạnh đầy hai bàn tay. Đập vào mắt tôi là bộ dáng cờ lơ phất phơ, ngả ngớn của một thiếu niên chạc tuổi, khuôn mặt đẹp, môi mỏng mũi cao mày kiếm, đặc biệt nổi bật vẫn là đôi mắt xanh hút hồn kia, sâu tựa không đáy. Tôi chẹp chẹp miệng ' Lão thiên, ông thật thiên vị..''Ấy khoan, lời cậu ta nói, ôi mẹ ơi, tôi không muốn....

- Mắt...mắt....xanh - Tôi lắp bắp gọi tên