Bách Đông Thanh nói: “Trước đây tôi đã nhắc nhở cô rồi, Lâm Khải Kiệt có ý đồ xấu với cô, đừng một thân một mình đến tham gia những bữa tiệc do hắn ta chủ trì.” Nói xong, lại nói sang chuyện khác, “May mắn là cô có đề cao cảnh giác, nhanh chóng nhận ra đồ uống có gì không đúng.”
Phùng Giai cười khổ: “Công ty của Quách Minh muốn hợp tác với Lâm thị, may rủi làm sao vừa đúng dự án do Lâm Khải Kiệt phụ trách.”
Bách Đông Thanh nhẹ cười cười, đứng thẳng người lên: “Nếu như cô không có việc gì, thì tôi đi đây. Loại chuyện như ngày hôm nay cô có thể tránh được lần này, lần sau không biết có thể may mắn như vậy hay không. Cô là bạn tốt duy nhất của Hứa Húc trong thành phố này, am hiểu pháp luật, tính cách cũng trầm ổn, hẳn là biết chính mình nên làm thế nào, nói tóm lại, tôi không hi vọng cô giống như Mạc Tân trong vụ án của Lâm Khải Kiệt.”
Nói xong quay người đi ra cửa, vừa mới đi được hai bước, đã bị Phùng Giai gọi lại: “Có phải anh đang điều tra Lâm Khải Kiệt không? Hứa Húc có biết hay không?”
Bách Đông Thanh trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu.
Phùng Giai tiếp tục nói: “Tôi không biết một luật sư như anh vì sao phải làm chuyện này, nhưng bối cảnh của Lâm gia thế nào, anh hiểu rõ hơn ai hết, tôi không muốn bởi vì anh mà Hứa Húc bị liên luỵ. Cô ấy là một bông hoa nở trong nhà kính, tuy rằng tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng bản chất vẫn rất ngây thơ đơn giản, đây là trạng thái thích hợp nhất đối với cuộc sống của cô ấy, tôi không muốn bởi vì anh mà bị phá huỷ.”
Bách Đông Thanh quay đầu, đối diện với cô ta cười cười: “Những năm này tôi rất ít để cô ấy tiếp xúc với công việc của tôi, là không muốn cô ấy nhìn thấy quá nhiều những điều tàn khốc trên thế giới này, so với cô tôi càng hi vọng cuộc sống của cô ấy mãi mãi đơn giản vui vẻ. Mặc dù tôi chỉ là một luật sư, trừ gian diệt ác hiển nhiên không đến lượt của tôi, thế nhưng nếu nhữ biết rõ tội ác đang tồn tại lại chọn cách thờ ơ, đây không phải là điều Hứa Húc kỳ vọng ở tôi. Cô yên tâm đi, tôi làm việc có chừng mực, chắc chắn sẽ không đặt cô ấy đặt chính mình vào vòng nguy hiểm đâu, cho nên trước khi sự việc kết thúc, sẽ không nói cho cô ấy biết, không thôi cô ấy lại lo lắng.”
Phùng Giai thở phào: “Mặc dù không biết rốt cuộc anh đã làm được gì, nhưng tôi tin tưởng anh, tin tưởng Hứa Húc đã không chọn lầm người.” Cô ấy tạm ngừng, lại nói, “Có gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi, tôi làm việc ở Lâm thị, vẫn có thể tiếp xúc với rất nhiều giấy tờ liên quan.”
Bách Đông Thanh vẫy vẫy tay: “Không cần đâu, cô có nghĩ xem chính mình nên làm thế nào chưa?” Anh đi tới cửa, lại quay đầu nói, “Tôi hi vọng người bạn mà Hứa Húc lo lắng có thể sống tốt. Mặc dù có vài chuyện người ngoài như tôi không tiện xen vào, nhưng mà bạn trai của cô có đáng để cho cô bán mạng vì anh ta hay không, tôi cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để cô suy nghĩ một chút.”
Lần này anh nói xong, liền kéo cửa rời đi không hề quay đầu.
Hành lang khách sạn được trài thảm, bước chân đi trên đó dường như không hề phát ra âm thanh, Bách Đông Thanh lấy điện thoại di động ra, nhìn lại tấm ảnh chụp mà Hứa Húc vừa mới gửi tới, lông mày càng nhíu càng sâu.
Có vài người thật đúng là âm hồn bất tán mà!
Anh đi được một đoạn, cảm giác được trước mặt có người, dừng bước chân ngẩng đầu, giơ điện thoại di động trong tay lên, mỉm cười nói: “Xem ra tôi đoán không sai, ảnh chụp này là do cậu gửi cho Hứa Húc.”
Trình Phóng cũng cười: “Tôi chỉ muốn cho Tiểu Húc biết cậu là hạng người gì thôi.”
Bách Đông Thanh hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ: “Trong khoảng thời gian, cậu vẫn luôn tìm đủ mọi cách để chụp mũ tôi, cảm thấy Hứa Húc đã bị tôi lừa gạt. Bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới có thể thuyết phục chính bản thân mình vì đã đặt tình cảm vào công việc. Cậu cảm thấy mình giúp đỡ một người phụ nữ bị một người đàn ông như tôi lữa gạt, muốn để cô ấy thấy chỉ có cậu mới là người lương thiện tốt bụng, chỉ có cậu mới xứng với cô ấy. Nói cho cùng, cậu chỉ là không cam lòng thôi Trình Phóng.”
Trình Phóng trầm mặt nói: “Không sai, tôi đúng là không cam lòng. Thế nhưng cậu đã chắc chắn như vậy, thì còn có gì để lo lắng nữa?”
Bách Đông Thanh khẽ cười một tiếng: “Trong khoảng thời gian này cậu đã làm những gì, tôi đều biết hết, chỉ là tôi lười để ý đến, cũng bởi vì tôi cũng đã chắc chắn với việc làm của mình.” Anh chỉ về phía sau lưng, “Công tố viên làm việc chỉ nói chuyện bằng chứng cứ mả thôi, người phụ nữ trong tấm ảnh vẫn còn ở trong phòng 1210, bằng không cậu tự đi hỏi cho rõ ràng đi. Nếu thật sự có chuyện gì cũng có thể đứng trước mặt Hứa Húc một gậy đánh chết tôi. Còn không chỉ nhờ vào một tấm ảnh mờ mờ như vậy, tôi nhắm mắt cũng có thể tìm được lý do để gạt Hứa Húc đấy, dù sao cô ấy cũng tin tôi hơn anh.”
Trình Phóng lạnh lùng nhìn anh một cái, bước qua mặt anh đi đến trước cửa phòng.
Bách Đông Thanh lắc đầu, rời đi.
Sau khi đứng trước cửa phòng 1210, Trình Phóng hít một hơi thật sâu, do dự một hồi lâu, mới đưa tay gõ cửa.
Anh ta rất muốn xác nhận một điều gì đó, hoặc là có thể nói đang rất hi vọng nhìn thấy kết quả mà mình mong muốn, đến mức có một cảm giác thấp tha thấp thỏm trong ngực.
Cánh cửa mở ra từ bên trong, để lộ một khuôn mặt cũng có thể xem là quen biết.
“Phùng Giai?” Đầu mày Trình Phóng nhăn lại, có chút khó tin.
Phùng Giai cũng rất kinh ngạc, mặc dù có quen biết Trình Phóng, nhưng ngoại trừ lúc ở trong trường vị học trưởng phong vân này hối lộ mấy người bạn cùng phòng của Hứa Húc để biết thêm tin tức của cô ấy, thì cũng không có mối quan hệ nào khác nữa, thế nhưng vẫn có nghe nói anh ta đã quay lại trở thành công tố viến, giờ phút này lại nhìn thấy anh ta xuất hiện trước cửa phòng khách sạn của mình, nếu như không phải anh ta mở miệng gọi tên mình trước, cô ấy cũng không thể xác định được người này có phải là Trình Phóng hay không.
“Học trưởng Trình Phóng?” Cô ấy do dự mở miệng, đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, “Á! Anh tìm học trưởng Bách Đông Thanh à? Anh ấy đưa tôi tới đây thì đi, vừa mới đi thôi, anh không gặp được anh ấy à?”
Trình Phóng biết Phùng Giai là bạn thân của Hứa Húc, cũng không phải là bạn tốt thì không thể phát sinh ra chuyện gì, mà là giọng điệu của cô ấy vô cùng tự nhiên, anh ta nghĩ nghĩ, đẩy cửa vào: “Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”
Phùng Giai nghiêng người để anh ta vào cửa, bởi vì anh ta đừng đảm nhiệm vụ án của Lâm Khải Kiệt với tư cách là công tố viên, cho nên cô ấy buột miệng hỏi: “Chuyện gì vậy? Liên quan đến Bách học trưởng sao? Chuyện anh ấy làm không liên quan đến tôi, cũng không chịu để tôi giúp đỡ.”
Trình Phóng nhíu mày: “Chuyện cậu ấy làm? Giúp đỡ?”
Phùng Giai nói: “Là chuyện liên quan đến Lâm Khải Kiệt, tôi chỉ biết là Bách học trưởng đang điều tra hắn ta, nhưng không rõ chi tiết cụ thể.”
Trình Phóng bỗng dưng ngơ ngẩn.
*
Sau khi Hứa Húc gửi ảnh chụp xong, đợi một hồi lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời từ Bách Đông Thanh, vốn định trực tiếp gọi điện thoại tới hỏi, chợt có điện thoại gọi đến, là trong nhà gọi cho cô.”
“Ba à, có chuyện gì không?”
Hứa ba ở đầu dây bên kia nói: “Mẹ con đột nhiên ngã bệnh, con nhanh nhanh trở về, ba đã cho xe đi đón con rồi, lúc này chắc đã sắp đến rồi đấy.”
“Cái gì?” Hứa Húc kinh hãi, “Mẹ bị làm sao? Sao lại vội vàng như vậy?”
Hứa ba nói: “Con cứ về trước rồi lại nói.”
“Được được được! Con lập tức đi thu dọn hành lý.”
Lái xe ba cô phái tới, hai mươi phút sau đã đậu ở dưới lầu, Hứa Húc thu dọn hành lý qua loa, ba cô vội vã cho xe đến đón cô như vậy, nhất định tình trạng của mẹ rất không tốt, trong lòng cô lo lắng như lửa đốt, cũng tạm thời ném chuyện của Bách Đông Thanh sang một bên.
Cho đến khi xe chạy trên đường cao tốc, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn nữa của Trình Phóng: Là anh hiểu lầm, vừa đúng lúc lão tam gặp được Phùng Giai uống phải ly rượu bị người ta bỏ thuốc, đưa cô ấy về khách sạn, vừa đưa về xong liền rời đi.
Sau đó còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung của anh ta và Phùng Giai.
Đúng là điên mà! Hứa Húc nhẹ nhàng thở ra, mém chút nữa lại làm cho cô hiểu lầm, cái người Trình Phóng này đúng là không làm được chuyện gì tốt mà.
Trình Phóng lại gửi thêm một tin nhắn: Lão tam đúng thật là đang đi công tác.
Hứa Húc cảm thấy kỳ lạ với thái độ xoay chuyển đột ngột của anh ta, nhưng lúc này điều cô lo lắng nhất vẫn là sức khoẻ của mẹ, chuyện gì thì mấy bữa nữa hỏi Bách Đông Thanh là được rồi, cũng lười trả lời chỉ trả lời đại khái.
Hơn ba tiếng đồng hồ đường xe, về đến nhà đã là rạng sáng.
Hứa Húc vội vàng vào cửa, kêu lên: “Ba, mẹ sao rồi?”
Hứa ba đang ngồi ở phòng khác chờ con gái về lên tiếng: “Không có việc gì nữa rồi, mẹ đang ngủ rồi, con đừng làm phiền bà ấy, sáng mai rồi hỏi sau!”
Hứa Húc có chút nghi ngờ nhíu mày: “Sao mẹ bị bệnh lại không đi bệnh viện?”
Hứa ba nói: “Mẹ con cũng là bệnh cũ thôi, bệnh viện cũng nói có thể ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, dù sao có chuyện gì thì cũng có thể gọi bác sĩ đến nhà mà.”
Hứa Húc vỗ ngực một cái: “Ba gọi con về gấp như vậy, con còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì rồi chứ! Hù chết con!”
Hứa ba hắng giọng một cái: “Chủ yếu là mẹ con rất nhớ con, vừa ngã bệnh là chỉ muốn con ở bên cạnh chăm sóc cho bà ấy, ba mới gọi con quay về.”
Hứa Húc thở dài: “Không có việc gì là tốt rồi, vậy cũng được, để con xin nghỉ mấy ngày chăm sóc cho mẹ.”
“Đúng đúng đúng! Ở bên mẹ con cho vui vẻ đi.”
*
Ngày hôm sau rời giường xuống lầu, nghe được động tĩnh trong phòng bếp, Hứa Húc đi qua, nhìn thấy mẹ đang cùng với dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng, kỳ quái hỏi: “Mẹ, không phải mẹ đang bệnh sao? Sao lại dậy sớm bận rộn như vậy?”
Hứa mẹ nhìn thấy con gái, nhanh chóng ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng thở dốc, yếu ớt nói: “Lâu rồi con mới về nhà, mẹ muốn tự mình làm chút bữa sáng cho con.”
Hứa Húc đi qua: “Tối hôm qua con nói với ba rồi, sẽ xin phép nghỉ ở nhà với mẹ mấy ngày, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Hứa mẹ có chút bất mãn lầu bầu: “Có mấy ngày thôi à!”
“Đúng đấy! Lúc này con ở nhà chơi thêm vài ngày không được sao?” Hứa ba đi tới nói tiếp.
Hứa Húc nhìn xem hai người ba mẹ của mình, có chút khó xử gật đầu: “Được thôi!” Rồi lại cảm thấy kỳ lạ nhỏ giọng thầm thì, “Cũng không biết hai người có chuyện gì nữa, cứ cảm thấy là lạ.”
Hai vợ chồng Hứa thị thoáng đưa mắt nhìn nhau, có chút chột dạ nhìn sang hướng khác.
Hứa ba cười hì hì nói: “Được rồi được rồi, một nhà ba người chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau ăn điểm tâm, nhanh ăn cơm đi!”
Hứa Húc cũng không suy nghĩ nhiều, ăn cơm với ba mẹ xong, rồi xin nghỉ với toà soạn tạm thời ở lại nhà.
Ba mẹ từ trước đến nay vẫn luôn thi hành phương thức giáo dục rộng rãi thoải mái, rất ít khi quản lý yêu cầu cô bất kỳ điều gì, cho cô đầy đủ tự do. Nhưng mấy ngày gần đây, Hứa mẹ dính cô như keo, ngay cả lúc đi ra ngoài cũng không rời một tấc.
Cái này con đỡ, chỉ cần đi ra ngoài, thì phải mang theo tài xế. Tài xế này là trong nhà mới mướn thêm, nghe nói là quân nhân xuất ngũ, cao lớn tráng kiện. Nói là tài xế, không bằng gọi là vệ sĩ thì đúng hơn. Hứa Húc còn nói đùa, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút đãi ngộ của thiên kim nhà giàu, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Cô và Bách Đông Thanh vẫn là mỗi buổi tối mới nhắn tin liên lạc, anh luôn nói mình rất bận, cô cũng không tiện gọi điện thoại làm phiền anh, mặc dù vẫn có rất nhiều nghi vấn đối với anh, nhưng cũng không nhất thiết vội vã ngay trong lúc này, cứ chờ anh về rồi hỏi lại cho rõ ràng.
Hứa Húc luôn cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói được rốt cuộc là chỗ nào không thích hợp.
Cứ như vậy mười ngày trôi qua trong yên à, buổi sáng hôm đó, Hứa Húc vừa tỉnh dậy, Hứa ba đã cầm điện thoại đứng trước cửa phòng ngủ chờ cô.
“Ba sao vậy?” Hứa Húc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba mình, kỳ lạ hỏi.
Hứa ba cau mày, trịnh trọng nói: “Có chuyện ba phải nói cho con biết, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Hứa ba nói: “Mấy ngày trước Đông Thanh đã nhập viện rồi, bảo ba mẹ đừng nói cho con biết.”
“Hả?” Hứa Húc không hiểu ra sao.
Hứa ba nói: “Lần này con về đây cũng là do cậu ấy bảo ba mẹ đón con trở về.”
Hứa Húc càng nghe càng không hiểu đầu đuôi, nhưng vẫn có thể hiểu được hai chữ ‘nằm viện’: “Ba, rốt cuộc là ba đang nói cái gì? Đông Thanh hiện giờ sao rồi?”
Hứa ba đưa điện thoại di động cho cô: “Cậu ấy đã rời khỏi bệnh viện rồi, nói hiện giờ rất an toàn, nhưng phải rời đi một quãng thời gian, nhờ ba chuyển phong thư này cho con, bảo con không cần lo lắng.”
- Hết Chương 67-