Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 17




Xe xuýt dừng lại ở trạm cuối, trong xe vắng tanh chỉ còn có hai người bọn họ. Hứa Húc vẫn đang ngủ say sưa. Bách Đông Thanh cẩn thận từng chút từng chút một rút bàn tay ra, lại cầm lấy chiếc áo khoác trên người cô cất kỹ, lúc này mới nhẹ giọng gọi: “Đến rồi!”

Không có phản ứng.

Anh thoáng cất cao giọng: “Hứa Húc, đến rồi!”

Hứa Húc rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng mở to mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, nhất thời không biết tôi là ai và đây là đâu, cho đến khi ánh mắt rơi vào Bách Đông Thanh đang ngồi bên cạnh, mới thoáng hiểu rõ.

Bên trong xe buýt đã sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp để lộ khuôn mặt điềm tĩnh, càng lộ ra vẻ dịu dàng. Hứa Húc còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi hay luống cuống, thì trong nháy mắt đã không còn cảm giác gì nữa.

Mặc dù đã rất khuya ở một nơi xa lạ, nhưng chỉ cần là Bách Đông Thanh, hình như cũng không có gì là không an toàn.

Bách Đông Thanh thấy ánh mắt mơ hồ của cô dần trở nên thanh tỉnh, đứng dậy kéo va ly hành lý bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Xuống xe thôi!”

“Ừm.” Hứa Húc ung dung đứng lên, vừa mới ngủ cả một đường, lúc này mới phát hiện cả người đã tê cứng, còn chưa đi ra đến cửa đã lão đảo xem ngã, vẫn là Bách Đông Thanh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

“Cám ơn!” Hứa Húc lúng túng nói.

Bách Đông Thanh không nhanh không chậm “Ừ” một tiếng, chậm rãi đi đằng trước cô, dẫn cô xuống xe.

Một chuyến xe này đã nhanh đi đến vùng ngoại ô thành phố, so với khu vực trường học phồn hoa, dường như không thể nhìn thấy bất cứ ánh đèn điện neon nào, trong khoảng thời gian này, xung quanh đã sớm rơi vào trạng thái yên tĩnh ban đêm, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng côn trùng kêu vang từ bụi cây ngọn cỏ ven đường.

Hứa Húc quay đầu nhìn quanh bốn phía, lạ lẫm đi theo, không hề nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Cô có chút thấp thỏm bước hai bước về phía trước, đi song song với Bách Đông Thanh như lúc ở trong trường học.

Bách Đông Thanh quay đầu, mượn ánh đèn đường mờ mờ, nhìn cô một cái, nhỏ nhẹ nói: “Không có việc gì đâu, trị an nơi này cũng khá tốt, cổng tiểu khu ở trước mặt rồi.”

Hứa Húc nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, khoảng chừng mấy chục mét đi về phía trước, thì có một cái cổng lớn của tiểu khu. Nghe anh nói như vậy, cô cũng không còn sợ hãi nữa.

Trăng sáng sao thưa, bóng đêm yên tĩnh, một cơn gió nhẹ thổi tới, mặc dù trong lòng vẫn trống rỗng giống như bị ai đào một cái hố lớn, thế nhưng cảm giác đau đớn kia cũng đã biến mất không thấy bóng dáng.

Hứa Húc yên lặng đi theo Bách Đông thanh, hai người vẫn giữ im lặng, một đoạn đường yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của hai người, cùng với tiếng bánh xe lọc cọc của va ly hành lý.

Sau khi đi vào tiểu khu, không bao lâu đã đến dưới lầu toà nhà của Bách Đông Thanh. Một toà nhà chung cư kiểu cũ, không có cửa cấm cũng không có than máy, bước chân dẫm lên mặt đất xi măng, đèn cảm ứng âm thanh sẽ lờ mờ sáng lên.

“Đến rồi.” Lên đến lầu ba, Bách Đông Thanh dừng bước, nói một tiếng rất nhỏ, lấy chìa khoá ra, mở cánh cửa sắt phòng trộm kiểu cũ, rồi mở tiếp cửa gỗ bên trong, “Vào đi!”

Anh kéo theo va ly hành lý đi vào, đặt ở trước cửa, từ kệ để giày dép bên cạnh, cầm lấy một đôi dép lê, khom người đặt bên chân Hứa Húc.

Hứa Húc yên lặng cởi đôi giày thể thao đang mang dưới chân, xỏ vào đôi dép lên của nam, đi theo anh vào nhà.

“Em ngồi nghỉ đi, anh rót cho em ly nước.”

Dù sao cũng là đột nhiên một thân một mình ở một ngôi nhà xa lạ, Hứa Húc có chút dè dặt gật đầu, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô pha bằng vải trong phòng khách. Đợi Bách Đông Thanh đi đến phòng bếp, cô vô thức nhìn xung quanh một chút, đây là một gian phòng khách khá nhỏ, không có ánh đèn lộng lẫy sáng ngời, trang trí lại cực kỳ đơn giản, nhưng gian phòng rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức gần như không có một chút hơi thở con người.

Bách Đông Thanh nhanh chóng bưng nước ra, đặt ấm trà trước cô, nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Tối nay em không trở về ký túc xá, vậy có nên gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của em không?”

Hứa Húc lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, cô cũng không biết điện thoại bị cô tắt nguồn từ lúc nào. Vừa mới khởi động máy, liền có cuộc gọi gọi đến, cô nhìn thấy số điện thoại của Phùng Giai, nhanh chóng nhận máy, còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã thở hổn hển dồn dập hỏi: “Cậu chạy đi đâu rồi? Tớ và Vương Nghiên đi một vòng quanh trường để tìm cậu đều không tìm được, điện thoại cũng không gọi được, doạ chết bọn tớ rồi, mém chút liền muốn đi báo cảnh sát đây!”

Đợi cô nàng nói xong một tràng, Hứa húc mới hữu khí vô lực trả lời: “Tớ đến nhà bạn chơi, tối nay sẽ không trở về ký túc xá đâu.”

“Cái gì? Bạn nào đấy? Hơn nửa đêm cậu cứ như vậy mà đi theo người ta à?”

Hứa Húc ngẩng đầu nhìn Bách Đông Thanh đang đứng bên cạnh một chút, thấp giọng nói: “Là bạn tốt thật mà, tớ không sao đâu, cậu không cần lo lắng, sáng sớm ngày mai tớ sẽ về ký túc xá.”

“Được rồi! Cậu tự cẩn thận bản thân đấy.” Phùng Giai cũng biết lúc này không thể nào bắt cô trở về, chỉ có thể coi như xong, nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung, “Có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho tớ đấy.”

Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Có thể có chuyện gì chứ? Là bạn bè với nhau cả mà.”

“Được thôi, vậy cậu nghỉ ngơi đi, sáng mai còn về sớm, thứ hai còn một buổi thi cuối cùng nữa đấy!”

“Biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Húc nhìn về phía Bách Đông Thanh nói: “Học trưởng, gây phiền phức cho anh rồi!”

Bách Đông Thanh lắc đầu: “Không có chuyện gì, anh để quần áo thay giặt của em ở nhà vệ sinh, em tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.”

Hứa Húc gật đầu: “Cám ơn.”

Cô để túi lên trên ghế sô pha, từ từ đi vào nhà vệ sinh.

Nhà đã cũ nên nhà vệ sinh cũng rất nhỏ, chỉ chừng hai ba mét vuông, ngoại trừ một cái bồn cầu và một bồn rửa mặt giản dị thì không còn cái gì khác nữa. Bên trên giá treo quần áo cạnh bồn rửa mặt, có đặt một bộ quần áo thể thao gọn gàng ngay ngắn, hẳn là quần áo ngủ mà Bách Đông Thanh đã chuẩn bị cho cô, trên bồn rửa mặt còn có một ly sứ, bên trong ly sứ cắm một cây bàn chải đánh răng mới toanh, đương nhiên cũng là của anh chuẩn bị cho cô.

Trong lòng Hứa Húc khẽ rung động, mở cây bàn chải mới, nặn kem đánh răng lên trên, bắt đầu nhìn vào gương đánh răng. Lúc này cô mới phát hiện đôi mắt đã sưng đỏ cả lên, nhìn cứ như ma quỷ, cũng may bộ dáng chật vật như vầy chỉ có một mình Bách Đông Thanh nhìn thấy.

Đánh răng xong, lại nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.

Vóc dáng Bách Đông Thanh cao ráo, quần áo thể thao của anh mặc trên người Hứa Húc rộng thùng thà thùng thình, quần đùi thì khỏi phải nói, hai đầu gối của Hứa Húc trống rỗng, quần thì dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Em tắm xong rồi!” Cô chầm chậm từ nhà vệ sinh đi tới, có chút ngượng ngùng.

Bách Đông Thanh đang ngồi trên ghế sô pha nhìn cô một cái, rất nhanh dời đi ánh mắt, chỉ về phía cánh cửa phòng: “Giường nệm đã chuẩn bị xong rồi, em đi ngủ đi!”

“Dạ!” Hứa Húc nắm chặt quần áo di chuyển tới cửa, đưa mắt nhìn vào bên trong. Trong phòng mặc dù trang trí đơn giản, nhưng có thể nhìn ra được đây là một căn phòng của nam sinh, cô quay đầu nhìn về phía anh, “Em ngủ giường của anh, vậy anh phải ngủ ở đâu?”

Bách Đông Thanh nói: “Anh ngủ trên ghế sô pha là được rồi.”

Trong nhà có hai gian phòng ngủ, nhưng sau khi ba mẹ anh qua đời, phòng ngủ chính liền không ai ở nữa.

Hứa Húc có chút do dự với hành động tu hú chiếm chỗ chim khách của mình: “Học trưởng …”

Bách Đông Thanh liếc nhìn cô một cái, khẽ cười một tiếng: “Không có chuyện gì đâu, em ngủ đi, bình thường anh xem tivi cũng thường xuyên ngủ trên ghế sô pha.”

Hứa Húc mặc dù trong lòng có hơi xấu hổ, nhưng cũng biết tính cách của anh, nhất định là sẽ không để cho con gái ngủ trên ghế sô pha, thế là gật gật đầu: “… Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Giường của Bách Đông Thanh không lớn, chăn có chút cũ, lại là màu sắc mộc mạc, nhưng đã được giặt sạch sẽ, không hề có bất cứ thứ gì làm người ta phản cảm, ngược loại còn có mùi hương thơm mát. Ngủ trên chiếc giường như vậy, Hứa Húc cũng không hề có nửa điểm bất an, chỉ là rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng mà sau khi tắt đèn, lại trằn trọc, làm thể nào cũng không ngủ được.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô cầm lấy điện thoại di động đặt trên đầu giường, mở ra, thời gian hiển thì còn mười phút nữa thì đến mười hai giờ.

Mười hai giờ cũng có nghĩa là sinh nhật hai mươi tuổi của cô sắp trôi qua. Trong đầu đột nhiên không khỏi nôn nóng một trận, giống như có chuyện gì đó phải nhanh chóng làm xong, nhưng vẫn chưa làm được, nhất định trong ngày hôm nay phải làm cho xong mới yên lòng.

“Lễ tốt nghiệp của anh, lễ trưởng thành của em.”

Lời nói của Trình Phóng bỗng dưng quanh quẩn trong đầu cô, cứ như là bùa chú không cách nào quên đi được.

Cô há miệng hít thở vài lần, vẫn là không có cách nào bình tĩnh lại được, bực bội từ trên giường đứng lên, chân trần đi tới cửa, nhè nhẹ đẩy cửa phòng ra.

Đèn trong phòng khách đã tắt, gian phòng nhỏ yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng kim rơi, tiếng hô hấp của nam sinh trên ghế sô pha có thể nghe được một cách rõ ràng.

Ánh trăng tràn vào từ bên ngoài cửa sổ, rơi lên trên người Bách Đông Thanh. Bởi vì ghế sô pha nhỏ hẹp, hai chân anh phải cong lên, mặt nghiêng ra phía ngoài, phía dưới ngực đắp một tấm chăn mỏng, một cánh tay để rũ xuống dưới ghế sô pha, tay còn lại thì che trên mắt.

Hứa Húc kinh ngạc nhìn người con trai có lẽ còn không thể coi là quen thuộc này, từ trong thân thể nhanh chóng nảy sinh khát vọng và nôn nóng, làm trong lòng cô hiện lên một tia suy nghĩ điên cuồng mà hoang đường, vả lại còn nhanh như đê vỡ không thể ngăn cản, suy nghĩ và hành động của cô rất nhanh sau đó đã không chịu được sự khống chế của bản thân, chỉ có giọng nói đó đang kêu gào đòi hỏi cô phải làm cho xong hành động điên cuồng này, vì nỗi lưu luyến về đoạn tình cảm thất bại của bản thân cùng lần sinh nhật thứ hai mươi, đặt một dấu chấm hết.

Cô đi qua lặng yên không một tiếng động, ngồi xuống trước sô pha, dường như không có chút do dự nào, liền duỗi hai tay ra ôm lấy người con trai đang nằm phía trên.

Bách Đông Thanh vốn là ngủ không sâu, đột nhiên bị một cỗ ấm áp ôm lấy, bị doạ đến mức bừng tỉnh, vô ý thức lùi về sâu bên trong sô pha né tránh.

Hứa Húc đuổi theo, lại ôm lấy anh một lần nữa, mặt dán vào cổ anh.

Bách Đông Thanh đưa tay muốn đẩy cô ra, thấp giọng nói: “Hứa Húc, em đừng như vậy!”

Nhưng mà Hứa Húc càng ôm anh chặt hơn, một nỗi sợ hãi bị người khác ruồng bỏ đánh ập lấy cô, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa, nức nở nói: “Xin … xin anh, đừng bỏ rơi em!”

Nói xong, bờ môi từ bên sườn mặt trượt đến khoé môi của anh, vừa khóc nức nở vừa muốn chặn lời anh.

Xúc cảm mềm mại ấm áp, làm cho toàn thân Bách Đông Thanh cứng đờ, đầu óc trống rỗng, cũng quên cả việc phải đẩy cô ra.

Hứa Húc giống như một lữ khách lạc đường nơi hoang mạc ngẫu nhiên tìm được ốc đảo, vội vàng dùng sức hôn lên bờ môi ấm áp một cách thoả thích, cứ như nơi ấy đang nắm giữ tính mạng của cô vậy, những thất bại và thống khổ đều muốn dùng nụ hôn này mà xoá đi hết thảy.

Nửa người cô nằm lên trên người anh, cuối cùng lại cạy mở bờ môi đang đóng chặt, cuốn lấy nơi chốn ướt át mà ấm áp ẩn sâu bên trong.

Bách Đông Thanh bị cô hôn như vậy, trong lóng lúc nhất thời đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ có trái tim đang nổi loạn nhảy nhót theo bản năng.

Không đủ! Còn chưa đủ!

Hôn như thế này còn lâu mới đủ để cho cô giải phóng bản thân, Hứa Húc vội vàng đưa tay vào vạt áo thun của Bách Đông Thanh tham lam tiến vào.

Nhưng đang lúc cô định hướng xuống dưới, lại bị một cánh tay mạnh mẽ, cách một lớp vải áo mỏng manh, gắt gao nắm chặt.

Cô mấy lần muốn dùng sức giãy ra, nhưng không thành công, muốn làm loạn thêm cũng không được, liền vội vàng ra sức hôn lấy người dưới thân, cắn lên lỗ tai anh, hôn cổ anh chạm vào hầu kết, dùng tất cả mọi thủ đoạn, muốn dùng những phương thức này mà dụ dỗ anh.

Bách Đông Thanh không hề né tránh vì đang nắm chặt lấy tay của cô, nhưng rốt cuộc vẫn không buông ra, chỉ có thể cố gắng tập trung kiên thủ không bước qua ranh giới cuối cùng đầy rẫy nguy hiểm này.

Hứa Húc hôn rất lâu, vẫn không thể nào làm anh thuận theo ý mình, không khỏi nôn nóng ngẩng đầu, nhìn xuống anh từ trên cao.

Cô không nói gì, chỉ khóc thút thít, vẻ mặt tràn đầy vẻ nôn nóng và khẩn cầu, nước mắt rơi xuống từng hạt nặng trĩu, rớt xuống trên mặt, đôi mắt, và bờ môi của Bách Đông Thanh.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, anh không thể nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng lại có thể nhìn thấy lúc nước mắt của cô rơi xuống, chợt loé lên óng ánh.

Đôi mắt không mở ra được, bởi vì bị nước mắt của cô rơi xuống tràn vào; trong miệng có vị đắng chát, cũng là nước mắt của cô.

Anh đáp lại nụ hôn của cô, rốt cuộc vẫn là vì nước mắt của cô, mà quăng mũ cởi giáp đầu hàng.

Bàn tay đang nắm chặt tay của Hứa Húc cách một lớp áo, rốt cuộc cũng từng chút từng chút mà buông lỏng.