Người Thay Thế Hoàn Hảo

Chương 20: 20: Hậu Cung Của Cung Tổng





Trương Triết Hạn...!Tháng 5 là dành cho anh...)
Nhà hát kịch lớn nhất Tứ Xuyên suốt tuần nay đều trình diễn lại vỡ kịch nổi tiếng Romeo and Juliet.

Nam chính Romeo đương nhiên là dành cho Diệp Thanh Tâm, nam chính đang được ưu ái nhất gần đây.

So với sự ổn định lượng bán vé trung bình của thời gian đầu thì ba đêm gần đây hầu như hôm nào cũng sẽ cháy vé.

Chỉ là trái với suy nghĩ của mọi người là vai chính Romeo sẽ rất vui vẻ...!Nhưng thực chất ba ngày gần đây, Diệp Thanh Tâm lại rất khó chịu...!Vì có một người mà cậu ta không thích luôn xuất hiện ở mỗi đêm diễn
Hai đêm đầu tiên, Trương Triết Hạn bao trọn tầng hai của nhà hát kịch, một mình anh ta ngồi ở tầng hai xem trọn vỡ diễn.

Khi Diệp Thanh Tâm biểu diễn, cậu chỉ cần liếc mắt lên tầng hai thì sẽ lập tức bắt gặp ánh mắt của anh ta đang nhìn cậu đầy chuyên chú.

Nó không giống cảm giác của một khán giả đang xem nhạc kịch, ánh mắt ấy đầy sự vô cảm và rất suy tính.

Nó khiến Diệp Thanh Tâm cảm thấy, bản thân mình như một con chuột bé nhỏ đang bị một con mèo to lớn quan sát.

Đáng lẽ ra con mèo ấy có thể một hơi mà nuốt trọn cậu.

Nhưng nó chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào cậu...!tận hưởng niềm vui trên sự lo lắng và sợ hãi của cậu
Diệp Thanh Tâm tự nhủ phải bỏ qua anh ta, tập trung vào công việc vì hai ngày trước cậu đã liên tục mắc sai lầm rồi bị nhắc nhở...!Nhưng người tính không bằng trời tính, đến ngày thứ ba...!Khi bức rèm sân khấu được kéo lên, Diệp Thanh Tâm ngạc nhiên đứng ngây ra trên sân khấu...!Cả khán đài không một bóng người...!Chỉ có duy nhất...!duy nhất một mình Trương Triết Hạn ngồi ở tầng hai xem biểu diễn
Nhân viên âm thanh nói vọng vào tai nghe của cậu, nhắc cậu phải thể hiện cho tốt.


Vị khách đặc biệt bên dưới đã bao trọn buổi diễn hôm nay...!Còn nói rõ là vì để xem Diệp Thanh Tâm cậu biểu diễn...!Chẳng còn đường lui, cậu ta chỉ còn rách phớt lờ người kia mà chuyên tâm nhập diễn.

Nếu không e là đích thân giám đốc nhà hát sẽ tìm tới cậu để nói chuyện
Buổi diễn đêm nay đã triệt để biến Diệp Thanh Tâm trở thành trò cười của những người trong nhà hát.

Dù ở sau hậu đài, mọi người đều vui vẻ chúc mừng cậu, nhưng Diệp Thanh Tâm biết rõ họ đều đang cười nhạo cậu ở trong lòng.

Đã có rất nhiều lời đồn về việc một sinh viên trẻ tuổi non nớt như cậu vào được nhà hát lớn này là do đã trèo lên giường đàn ông để đổi lấy.

Nhưng bất quá lúc ấy họ chỉ dám đoán mò chứ không chắc chắn.

Nhưng đêm nay lại có một nam nhân vì Diệp Thanh Tâm mà bao trọn đêm diễn, sự việc này đã giúp họ càng tin tưởng vào lời đồn kia là chính xác.

Diệp Thanh Tâm chỉ đành nén giận mà trở về, cũng chẳng dám phân minh gì cả
...
Nhưng cậu ta chỉ vừa đến cửa lớn nhà hát liền bị một chiếc xe chặn lại...! Trên xe bước xuống ba người đàn ông lực lưỡng cao lớn.

Một trong số đó bước đến trước mặt Diệp Thanh Tâm
_Cậu Diệp...!Tam thiếu nhà chúng tôi muốn mời cậu ăn tối...!Mời lên xe...
Gọi là mời nhưng một cơ hội để từ chối cũng sẽ không có
...
Nơi Diệp Thanh Tâm được đưa đến là nhà hàng tại tầng trệt của một khách sạn sang trọng trong thành phố.


Cậu ta được đưa đến một phòng riêng khu VIP.

Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Trương Tam thiếu gia ngồi đợi cùng một nụ cười trên môi
_Anh cho người bắt tôi đến đây với ý đồ gì?
Không đợi Triết Hạn lên tiếng, Diệp Thanh Tâm đã tức giận hỏi anh
Triển Hạn nâng lên khoé môi mỉm cười, anh nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ rồi nhìn người trước mặt
_Sao lại thành bắt người rồi...!Tôi rõ ràng là mời cậu đến đây dùng bữa mà...!Mau lên, ngồi xuống đi...!Tôi không thích người khác đứng nói chuyện lúc tôi đang ngồi đâu
Diệp Thanh Tâm tất nhiên muốn chống đối anh, nhưng nhìn thấy hai vệ sĩ Trương gia sau lưng cậu ta tiến lên một bước thì bản thân chỉ có thể nuốt lại tức giận vào trong mà ngồi xuống ghế
_Nghe nói trước kia Cung Tuấn cũng đã mời cậu đi ăn sau khi xem cậu biểu diễn, lúc đó cậu cũng tức giận như bây giờ sao?
Triết Hạn hiếu kỳ hỏi cậu
_Quả nhiên anh bắt tôi đến đây là vì Cung tổng...!Sao? Anh muốn dằn mặt tôi hay muốn tôi tránh xa Cung tổng...!Anh nghĩ sẽ ép buộc được tôi sao...?
Diệp Thanh Tâm ánh mắt quật cường nhìn anh
_Cậu biết quan hệ của tôi và Cung Tuấn sao?
Triết Hạn càng lúc càng có chút thích thú với người con trai thông minh lại lớn gan này.

Chưa từng có ai ở trước mặt Trương Triết Hạn dám bày ra bộ dạng này
_Có gì không biết chứ...!Anh...!chẳng phải là "tân sủng" của Cung tổng sao?...
Câu nói chưa kịp dứt...!Một khẩu súng đã lập tức được đặt ngay sau đầu Diệp Thanh Tâm làm cậu ta giật mình đến nín thở
_Cẩn thận lời nói của cậu...

Tốc độ rút súng của Tăng Sâm còn nhanh hơn cả phản ứng của Triết Hạn...!Anh còn chưa kịp tức giận thì đã thấy Diệp Thanh Tâm xém chút bị bắn chết
_Được rồi...!Đừng dọa sợ cậu ta
Triết Hạn mỉm cười ra hiệu cho Tăng Sâm hạ súng xuống
_Gọi "tân sủng" cũng được...!Vậy tôi nên gọi cậu là gì?...!"Thất sủng" sao?...!
Đối phương ngược lại không tức giận còn nhếch mép cười với anh
_Thất sủng thì đã sao...!Ít ra cũng từng được sủng, mà còn là chính bản thân tôi được sủng...!Còn anh...
Cậu ta nhếch mép kiêu ngạo nhìn Triết Hạn
_Còn anh là "tân sủng" nhưng lại là nhờ vào khuôn mặt của người khác mà được sủng...!Vậy rốt cuộc là đang sủng anh...!Hay là...!đang sủng người kia...?
Câu nói này đã trực tiếp xé ra nụ cười trên mặt của Trương Tam thiếu gia.

Hơn ai hết, anh đương nhiên biết rõ đây là sự thật
Cố gắng điều chỉnh lại khuôn mặt và sự mất bình tĩnh của mình.

Triết Hạn mỉm cười nhìn Diệp Thanh Tâm
_Cậu cũng biết nhiều chuyện đó chứ...!Vậy cậu có biết nếu để Cung tổng của cậu biết được, cậu dám điều tra chuyện của cậu ta và người kia thì cậu sẽ có kết cục như thế nào không?
_Tôi chưa từng điều tra gì cả...! Chỉ là...!tôi từng nhìn thấy một tấm ảnh của người đó trong ví của Cung tổng...!Thậm chí vào tháng trước, khi nhìn thấy anh bước ra khỏi Black Diamond cùng Cung tổng...!Tôi đã nghĩ anh chính là người đó...
Diệp Thanh Tâm nở nụ cười tự giễu
_Nhưng đêm ấy, ở buổi tiệc nhìn thấy người đó bằng xương bằng thịt, thì tôi đã biết anh chỉ là có khuôn mặt giống người đó...!Chỉ giống có tám phần...! Hiện tại người đó đã trở về rồi...!sẽ còn chổ đứng cho anh nữa sao?...! Thế thân thì chỉ mãi là thế thân mà thôi
Diệp Thanh Tâm dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Triết Hạn, thấy anh rơi vào trầm tư suy nghĩ, cậu ta nhẹ nhếch lên khoé miệng
Khoảng lặng qua đi, đột nhiên giọng cười truyền đến
_Hahaha...! Tôi thật sự rất thích sự thông minh của cậu...!Haha...!Nếu hôm nay người nghe những lời này đang rất yêu Cung Tuấn thì chắc chắn hiện tại bị cậu chọc cho đau khổ mà bỏ đi rồi...!
Triết Hạn cười lớn nhìn khuôn mặt đang cứng lại của Diệp Thanh Tâm
_Phải...! Tôi là thế thân, nhưng thế thân thì đã sao chứ...!Chẳng phải tốt hơn không có gì sao...!Tôi chính là dùng khuôn mặt này để có thể ngủ với Cung Tuấn...!Còn cậu...!thì có cái gì để so với tôi...
_Anh...
Diệp Thanh Tâm tức giận nhìn Triết Hạn
_Trước khi cậu xuất hiện, cũng đã có không ít người giống như cậu bò lên được giường Cung Tuấn.


Cậu chẳng qua cũng chỉ là một trong số họ mà thôi...! Đã nhận được thứ mình xứng đáng thì nên biết đủ là gì
_Nhưng chẳng phải anh đang lo sợ sao...!Nếu đúng là anh tự tin như vậy thì sao suốt ba ngày qua phải quấn lấy tôi...!Nếu như tôi trong mắt anh chỉ là một người tình bị thất sủng...!Thì anh phải mất công hẹn tôi đến đây để làm gì
Diệp Thanh Tâm nhìn anh kiêu ngạo.

Sự thông minh của cậu ta thật sự rất hợp ý với Triết Hạn.

Triết Hạn đứng dậy khỏi ghế bước đến chỗ Diệp Thanh Tâm đang ngồi.

Cậu ta cũng đề phòng nhìn anh, nhưng vì đang ngồi trên ghế nên không cách nào có thể lùi lại được
Khi Triết Hạn bước đến trước mặt cậu ta thì liền cuối người xuống nhìn cậu ta thật gần.

Mũi của cả hai gần như sắp chạm vào nhau
_Tôi đã bỏ nhiều tâm sức như vậy...!đương nhiên phải có lý do chứ...
Triết Hạn đưa tay giữ chặt cằm của đối phương
_Gần đây, Cung Tuấn đang giận tôi...!Nên...!Tôi muốn lợi dụng cậu một chút...
_Ưmmm...
Anh vừa nói xong liền cường hôn Diệp Thanh Tâm.

Đối phương tức giận đẩy anh ra nhưng sức lực lại không đủ chỉ có thể đánh mạnh lên tay Triết Hạn
Đột nhiên một bàn tay giật mạnh cậu ta ra khỏi ghế, ném thẳng cả người cậu ta xuống đất.

Diệp Thanh Tâm vẫn chưa thoát khỏi choáng váng vì nụ hôn và cú ngã thì một giọng nói như vọng về địa ngục vang lên
_Hai người hôm nay đều sẽ chết dưới tay tôi...