"...Chị cũng phải đặt em ở vị trí thứ nhất."Tô Mặc Ngôn lo lắng các nàng có em bé, tâm tư Úc Dao dành cho nàng sẽ vơi đi một nửa, trước kia có dâu tây và Điềm Đồng, đã mơ hồ có cảm giác này. Chỉ mèo con đã nguy hiểm đến bậy, đừng nói gì đến một baby.
Úc Dao cười cười cúi đầu tiếp tục thái thịt, không nói gì, nhìn thế nào đều thấy Tô Mặc Ngôn yêu thích trẻ con, cả ngày hôm nay vây quanh Tiểu Hoa, lúc này cứ như đứa trẻ không chịu lớn. Úc Dao suy nghĩ, các nàng muốn có em bé không phải là điều không thể.
Cứ như vậy, việc mang thai chính thức được đưa vào chương trình hội nghị. Ba mẹ Úc từ khi biết các nàng có ý nghĩ đó, biểu thị đồng ý nhiệt liệt, nói là tương lai các nàng lớn tuổi, có con cái làm bạn bên người sẽ tốt hơn nhiều.
Tết năm ấy Tô Mặc Ngôn theo Úc Dao về thành phố F, mẹ Úc bắt đầu thúc giục.
Đêm giao thừa, một bàn thức ăn nóng hổi, người một nhà vây quanh ăn bữa cơm đoàn viên.
"Ăn nhiều một chút, đứa nào cũng gầy." Mẹ Úc gắp thức ăn thả vào chén Tô Mặc Ngôn và Úc Dao.
"Cám ơn mẹ."
Sau khi hai người kết hôn, bà có thêm một người con gái, mẹ Úc rất thích Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn không giống Úc Dao sâu sắc kiệm lời, miệng mồm rất ngọt, gần gũi hơn Úc Dao: "Dao Dao, có phải con không chăm sóc Ngôn Ngôn đúng không, có bận rộn đến đâu, cũng phải chú ý nghỉ ngơi."
Giọng điệu này của mẹ Úc, thật không biết ai mới là con gái ruột.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn một chút, gắp cho nàng một miếng sườn, thấp giọng: "Em nghe chưa, bình thường phải ăn nhiều một chút, đừng để mẹ nói chị không chăm sóc tốt cho em."
"Em gần no rồi, đừng gắp cho em, em không ăn hết..."
Ba mẹ Úc chưa từng thấy Úc Dao lải nhải như vậy, quả nhiên đối với vợ là phá lệ quan tâm, nhìn tình cảm của các nàng thật tốt, ba mẹ Úc đều cảm thấy vui mừng, thầm nghĩ Ngôn Ngôn thật có bãn lãnh, có thể dỗ con gái bọn họ vui đến mặt mày hớn hở.
Cơm nước xong xuôi, bốn người ngồi trên sa lon ăn trái cây. Tô Mặc Ngôn ngồi cạnh Úc Dao, kết hôn gần hai năm, nàng ngày càng quen thuộc không khí trong gia đình, nói đúng hơn, đã trở thành người một nhà. Trước kia Tô Mặc Ngôn chưa từng dám nghĩ qua, sẽ có một ngày như thế này, Úc Dao không chỉ cho nàng tình yêu, còn có đầy đủ tình thân trân quý.
"Ngôn Ngôn, hai đứa chuẩn bị đến đâu rồi?"
Tô Mặc Ngôn ăn trái cây, có chút không kịp phản ứng: "Chuẩn bị...Cái gì a?"
Mẹ Úc luôn nhớ đến chuyện này, bà đã đến cái tuổi muốn làm bà ngoại, mỗi lần cùng đám bạn già đánh mạt chược, nhìn người ta con cháu quây quần không cần phải nói có biết bao ngưỡng mộ.
"Chuẩn bị sinh em bé a, mấy tháng trước chẳng phải hai đứa nhắc tới chuyện này sao?" Mẹ Úc lặng lẽ đưa chân đá đá ba Úc.
Ba Úc hiểu ý, lên tiếng phụ hoạ: "Đúng đúng nên tính đi thôi."
"Ba mẹ đều muốn có cháu bồng rồi." Mẹ Úc tiến hành liên hoàn hối thúc, hôm nay không thể không nhận được một câu trả lời chính xác: "Dao Dao, hai đứa tính thế nào?"
Tô Mặc Ngôn và Úc Dao liếc mắt nhìn nhau, mặc dù các nàng xác thực muốn có em bé, nhưng cụ thể vào lúc nào, thật sự chưa cân nhắc tỉ mỉ. Đêm nay mẹ Úc lên tiếng hỏi, thành công khiến các nàng nghiêm túc suy ngẫm.
"Mẹ, bọn con còn chưa có dự định cụ thể..." Tô Mặc Ngôn giải thích yếu ớt.
Úc Dao cũng nói: "Ân, công việc quá bận."
Mẹ Úc nghe đến đây không vui, bà còn nghĩ sang năm sẽ được bế cháu: "Công việc có thể làm xong sao? Mẹ thấy con là đang kiếm cớ, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, kéo thêm mấy năm thật sự hơi trễ..."
"Mẹ, con và Mặc Ngôn sẽ tự biết tính toán, ba mẹ không cần lo lắng."
Mẹ Úc nói tới nói lui, Úc Dao lại hết lần này tới lần khác rũ bỏ đánh sang hướng khác.
Cuối cùng ba Úc kéo kéo tay mẹ Úc, đưa ra tổng kết: "Bà a, bớt lo một chút, phải tôn trọng suy nghĩ của các con."
Mười giờ tối, Tô Mặc Ngôn tắm xong mặc áo ngủ của Úc Dao tựa đầu giường chơi điện thoại, cửa phòng tắm mở, truyền đến âm thanh máy sấy, Tô Mặc Ngôn để di động xuống, nhẹ chân nhẹ tay rời giường.
Úc Dao đứng trước gương, nghiêng đầu sấy tóc, nhìn qua gương thấy Tô Mặc Ngôn đi vào, nàng vòng lấy eo ôm cô, cọ cọ lên mặt: "Sao chị tắm lâu vậy?"
Mỗi lần nói câu này, Úc Dao biết trong lòng Tô Mặc Ngôn thầm oán: Em không đợi nổi.
Các nàng đã qua thời kỳ tân hôn nóng rực, nhưng Tô Mặc Ngôn dính người không hề thay đổi, cuộc sống của hai người cứ việc bình thản, nhưng cũng không thiếu một chút mật ngọt.
Úc Dao xoay người một cái, Tô Mặc Ngôn liền đè ép cô, đưa tay kéo cổ áo tắm.
Lỏng lỏng lẻo lẻo, lộ ra một mảnh ánh sáng xuân sắc.
Úc Dao liếc nhìn Tô Mặc Ngôn, biết có người lại không muốn quy củ.
Quả nhiên một giây sau, Tô Mặc Ngôn vùi đầu vào ngực cô từ từ hôn tới, làn da bóng loáng tỉ mỉ tinh tế, mang theo hương sữa tắm thơm ngát, ngửi không đủ, hôn cũng không đủ.
Hô hấp tăng tốc, hoà với nhiệt khí trong phòng tắm, không khí phảng phất như lửa đốt.
Úc Dao nhẹ nhàng vu.ốt ve làn tóc, mềm mại sáng bóng, có chút lộn xộn, cô nâng mặt Tô Mặc Ngôn, cánh môi khẽ chạm cánh môi, biết đối phương mẫn cảm ở nơi nào, nhanh chóng lôi kéo cảm xúc, ở phương diện này, hai người đã sớm ăn ý vô biên.
Tô Mặc Ngôn ôm lấy cổ Úc Dao, cười hôn cô, môi lưỡi vẫn luôn ngọt như vậy, có rất nhiều việc làm cùng Úc Dao bao nhiêu lần cũng không chán, ngược lại, càng ngày càng mê đắm.
Khoảng cách từ phòng tắm đến giường không tính là xa, nhưng các nàng di chuyển thật lâu.
Tô Mặc Ngôn đè Úc Dao ngã nhào xuống giường, nàng hôn Úc Dao, để mặc Úc Dao cởi bỏ áo ngủ của mình. Bên trong gian phòng, một chút cảm giác mùa đông cũng không có, chỉ có thân thể không ngừng nóng lên.
"Lúc nào chúng ta sinh em bé..." Khoảng cách giữa những nụ hôn, Úc Dao nâng mặt Tô Mặc Ngôn hỏi.
"Em không phải em bé của chị sao?" Tô Mặc Ngôn nghe một đằng trả lời một nẻo, Úc Dao có cần phải thảo luận vấn đề này ngay lúc này không, vợ chồng gần gũi, một điểm tình thú cũng không có.
Úc Dao nhịn cười không được, vuốt theo sườn má Tô Mặc Ngôn: "Chị hỏi nghiêm túc."
"Không biết, bây giờ chỉ muốn chị..." Tô Mặc Ngôn than nhẹ một câu, cười không đứng đắn, ngay sau đó ngăn chặn môi, cưỡng hôn, chỉ là không đầy một lát, Úc Dao cũng từ từ ôm eo Tô Mặc Ngôn, từ cưỡng hôn hoá thành hai người hôn sâu.
Tất cả lời nói đều bị chôn vùi trong môi lưỡi nhơn nhớt.
Một trận ngọt ngào dây dưa qua đi, Úc Dao ôn nhu vuốt tóc Tô Mặc Ngôn: "Chúng ta lên kế hoạch trong năm nay đi."
"Năm nay?!" Tô Mặc Ngôn nghe xong ngồi phắt dậy: "Có phải sớm quá không, chúng ta vừa kết hôn không bao lâu..."
"Em không thích có con sao?" Úc Dao có chút ngoài ý muốn, cô còn tưởng Tô Mặc Ngôn sẽ rất hớn hở.
"Thích chứ, nhưng mà..." Tô Mặc Ngôn thật sự rất thích trẻ con, nếu là Bảo Bảo của nàng và Úc Dao, thì càng không phải nói, nhưng hiện tại chưa phải lúc, Tô Mặc Ngôn luôn cảm thấy thế giới của hai người còn không đủ, có em bé rồi, khẳng định có nhiều thay đổi.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, nhíu nhíu mày, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ ghen với em bé sao? Mặc dù Tô Mặc Ngôn thân thiết ân cần với Tiểu Hoa, nhưng dù sao cũng giống một đứa trẻ không chịu lớn chơi với một đứa trẻ thực thụ, Úc Dao không tưởng tượng ra, Tô Mặc Ngôn làm mẹ, sẽ là bộ dạng gì.
"Nhưng mà cái gì?" Úc Dao nhỏ giọng hỏi, ý tứ trêu ghẹo: "Cho dù có Bảo Bảo, vị trí của em cũng sẽ không thay đổi."
Tô Mặc Ngôn tiến lên trước trùng điệp hôn Úc Dao, cuối cùng còn cắn m.ôi dưới: "Đó là đương nhiên."
"Vậy em còn do dự cái gì?"
"Có Bảo Bảo rồi, chúng ta sẽ bất tiện a."
"Bất tiện?"
Tô Mặc Ngôn dựa trên vai Úc Dao, ngay thẳng nói: "Chị nghĩ thử xem, đến lúc đó ngay cả leo lên giường chúng ta cũng phải lặng lẽ, sao có thể giống như bây giờ...Thoải mái như vậy."
"..." Úc Dao chưa từng thấy ai có thể nói chuyện không tiết tháo mà nghiêm túc đến thế. Bất quá, hiện tại xác thực các nàng rất tuỳ ý, phòng khách, phòng ăn, phòng tắm...Khắp nơi đều có hồi ức.
Tô Mặc Ngôn là cân nhắc những chuyên này, nhưng điều Úc Dao cân nhắc lại là tuổi tác, nếu muốn có em bé, các nàng nên sớm lên kế hoạch.
"Năm nay chúng ta có em bé đi." Úc Dao kiên trì, cô không thể không cân nhắc đến những yếu tố này: "Chị sợ tuổi tác lớn chút nữa, đến lúc đó không thích hợp."
"Không thích hợp?" Tô Mặc Ngôn ngốc nghếch lúc này mới hiểu ý tứ Úc Dao, cười: "Bảo Bảo đương nhiên là để em sinh, Ma Ma lớn ngồi chờ là được rồi."
"Không được." Úc Dao rất kiên định.
"Tại sao?" Tô Mặc Ngôn nói muốn có em bé, chứ không nói muốn Úc Dao mang thai...
Úc Dao nhìn vào mắt Tô Mặc Ngôn, nhẹ nhàng nói: "Quá đau."
Cô biết Tô Mặc Ngôn sợ đau hớn bất kỳ ai, trên tay có một vết thương nhỏ, cũng khóc đến dàn dụa nước mắt.
Chỉ mấy chữ trả lời vào trọng tâm, Úc Dao không nói câu nhu tình, nhưng Tô Mặc Ngôn cảm động đến sống mũi chua chua, nàng nhìn thẳng Úc Dao, thì thầm: "Làm như chị không sợ đau...
- -----------------------------