Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 97: Chính văn hoàn




Kết quả là, Tô Mặc Ngôn chủ động cầu hôn trước.

Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm Úc Dao, tràn đầy chờ mong cái gật đầu, vừa mới nói ra một câu "Chúng ta kết hôn đi", có loại cảm giác mọi thứ đi đến hồi kết.

Chỉ chờ một câu đồng ý từ phía cô.

Úc Dao nhìn nhìn chiếc nhẫn kim cương trầm mặc hai giây, Tô Mặc Ngôn đặc biệt gian nan, tưởng như trôi qua hàng thế kỷ. Nàng nghĩ, chẳng lẽ mình cầu hôn quá đột ngột rồi sao? Rõ ràng đã nói năm nay sẽ kết hôn, tại sao Úc Dao vẫn còn chưa đồng ý? Úc Dao như vậy, Tô Mặc Ngôn bất an.

Nội tâm nàng trập trùng sóng lớn.

Trước khi được Tô Mặc Ngôn chủ động, Úc Dao từng nghĩ qua rất nhiều kịch bản cầu hôn, nào ngờ tình hình lại thành ra thế này.

Tô Mặc Ngôn bình phục tâm tình.

"Em biết hai chúng ta chênh lệch rất lớn..." Tính cách, tuổi tác, năng lực kinh tế, lối tư duy. Tô Mặc Ngôn rất rõ, nàng và Úc Dao tuyệt đối không "Môn đăng hộ đối". nói xong, lại nắm chặt tay Úc Dao, mỗi một câu nói ra đều chân tâm: "Em rất muốn cho chị cảm giác an toàn, lại không biết làm cách nào để chị tín nhiệm một trăm phần trăm..."

"Mặc Ngôn..." Úc Dao cảm nhận lòng bàn tay nóng rực nắm lấy tay mình, thậm chí còn đang đổ mồ hôi.

Úc Dao muốn hỏi cô, đã nghĩ kỹ hay chưa.

"Chị nghe em nói hết đã." Tô Mặc Ngôn đánh gãy lời Úc Dao, đặt tay cô lên vị trí trái tim, nói tiếp: "Em muốn nói cho chị biết, chị ở chỗ này của em. Bất kể là chuyện gì, vấn đề nào, đều không ngăn được tình yêu của em dành cho chị, em muốn dùng cả đời này chứng minh cho chị thấy."

Tô Mặc Ngôn bình tĩnh nghiêm túc nói, lòng bàn tay chạm ở trước ngực, hình như có thể cảm nhận được từng nhịp tim nhảy lên, mà lòng cô cũng bị nàng lấp kín cảm động.

"Đồ ngốc..." Rốt cuộc Úc Dao cũng lên tiếng, cô đặt tay lên má Tô Mặc Ngôn. Nhìn vào mắt nàng, hỏi: "Em...Muốn đi Tokyo sao?"

Lúc này Tô Mặc Ngôn mới hiểu được, hoá ra Úc Dao đã sớm biết về offer từ Tokyo, khó trách do dự như vậy. Cũng chính vì nàng sợ Úc Dao sẽ nghĩ nhiều, cho nên mới không nói chuyện này, ngầm quyết định âm thầm từ chối là được: "Chị biết rồi?"

Úc Dao gật đầu: "Ân."

"Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên em muốn đi." Tô Mặc Ngôn cố ý nói cho Úc Dao nghe, quả nhiên thần sắc Úc tổng có chút ảm đạm, đúng là mẫu người ngoài lạnh trong nóng điển hình. Thấy thế, nàng vội giải thích: "Chỉ thoáng nghĩ qua mà thôi, em đã từ chối rồi."

"Vì sao?"

"Không phải chị biết rất rõ sao, còn hỏi em?" Tô Mặc Ngôn nói như thế, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Bởi vì cơ hội còn rất nhiều, nhưng chị là duy nhất."

Tô Mặc Ngôn quả quyết lựa chọn, các nàng đã từng chia xa một lần, nàng không muốn tiếp tục nếm loại tư vị kia, không thể đến Tokyo làm việc mình thích dĩ nhiên có phần đáng tiếc, nhưng nàng không hối hận.

Mỗi một chữ Tô Mặc Ngôn nói ra, đều đi thẳng vào n.ơi mềm mại nhất trong lòng. Nhưng chị là duy nhất. Úc Dao không ngăn được nụ cười, cười vì cảm động vì vui mừng, cuối cùng gỡ được tảng đá lớn đè trong lòng.

"Em phát hiện chị luôn thích đuổi em đi, hai năm trước là đuổi em đến Osaka, bây giờ lại muốn ném đến Tokyo?" Có đôi khi Tô Mặc Ngôn hi vọng Úc tổng đừng dùng trí thông minh để phỏng đoán suy nghĩ của nàng, rõ ràng là vấn đề rất đơn giản, cũng khiến cái đầu thông minh kia nghĩ đến phức tạp.

Úc Dao cúi người ôm Tô Mặc Ngôn, ôm đặc biệt gấp, cô hít một hơi thật sâu, thừa thận suy nghĩ chân thật nhất: "Chị không nỡ."

Nếu Tô Mặc Ngôn thật sự muốn đi Tokyo, Úc Dao không biết mình sẽ làm thế nào, những ngày qua chỉ cần nghĩ đến vấn đề này, tâm liền loạn như ma.

"Em đâu có đi." Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao, vừa bực mình vừa buồn cười, có thể nghe Úc Dao nói không nỡ rời xa mình, trong lòng thấm ngọt. Những ngày này Úc Dao đối với nàng nhiệt tình như vậy, cũng bởi vì luyến tiếc sao?

Tô Mặc Ngôn dời thân thể chui vào trong ngực Úc Dao, để cô ôm nàng thêm chặt, nàng có thể hiểu được Úc Dao đã rối như thế nào: "Chị ăn em sạch sẽ rồi, em còn có thể đi đâu?"

Nụ cười ngọt ngào trên mặt càng sâu, Úc Dao nâng mặt Tô Mặc Ngôn: "Vậy phải ở cạnh chị suốt đời."

Bởi vì thật sự quan trọng, cho nên mới lo được lo mất.

Bây giờ nhìn Úc Dao cười, Tô Mặc Ngôn động tâm tựa như lần đầu các nàng gặp gỡ, nhịn không được, nói: "Chị mới là yêu tinh."

Từng bước từng bước, Tô Mặc Ngôn cảm thấy mình đã sớm bị Úc Dao ăn đến cạn kiệt, bắt đầu từ hai năm trước, bị Úc tổng câu tới mất hồn mất vía.

"Hôm nay là sinh nhật, em nói gì cũng đúng." Úc Dao cưng chiều hôn một cái lên mi tâm, nụ cười chưa từng dừng lại.

"Nếu em quyết tâm muốn đi Tokyo thì sao?" Tô Mặc Ngôn đột nhiên hỏi: "Chị sẽ giữ em chứ?"

Lâm vào yên tĩnh.

Vấn đề này có chút dư thừa, Tô Mặc Ngôn rõ ràng, dựa vào tính cách Úc Dao nhất định sẽ để nàng đi, có đôi khi Tô Mặc Ngôn hi vọng Úc Dao có thể ích kỷ một chút, đừng dùng phương thức "Thành toàn" này để yêu nàng.

Giữ lại hay không? Đó là vấn đề lưỡng nan, trong công việc Úc Dao xử lý thành thạo điêu luyện, nhưng vấn đề này lại không cách nào cho ra đáp án. Úc Dao nghĩ, cô sẽ không giữ Tô Mặc Ngôn, nhưng cô sẽ chờ.

Tô Mặc Ngôn nhắc tới loại giả thiết vô vị này, giày vò một phen cũng tốt, để Úc Dao hiểu thêm về vị trí của nàng trong lòng cô, càng hiểu thấu tâm ý của đối phương.

"Từ khi có chị bên cạnh, rốt cuộc em không còn muốn sống cuộc đời đơn độc nữa." Tô Mặc Ngôn mộc mộc thổ lộ, đêm nay, đem từng lời muốn nói giãi bày cho Úc Dao nghe.

Câu nói này, vừa đúng là điều Úc Dao đang nghĩ, bây giờ giữa các nàng phảng phất có một sợi giây, buộc hai người ngày càng chặt.

Úc Dao tới gần Tô Mặc Ngôn, từ từ cọ cọ chóp mũi nàng, khoé miệng cả hai giương lên nụ cười hạnh phúc, chầm chậm nhắm mắt, Úc Dao từng tấc từng tấc hôn môi Tô Mặc Ngôn, ôn nhu bao hàm tất cả quyến luyến.

Tô Mặc Ngôn thích dính vào Úc Dao, những ngày đầu bên nhau, nàng còn lo Úc Dao sẽ không thích, mười phần chống cự, dù sao Úc tổng lúc nào cũng bày ra bộ dáng "Bất cận nhân tình". nhưng từ từ, Tô Mặc Ngôn phát hiện Úc Dao càng ngày càng nóng như lửa, thậm chí từ bị động biến thành chủ động. Có khi Tô Mặc Ngôn chỉ đơn giản muốn ôm, kết quả thường xuyên bị Úc Dao nâng mặt, hôn đến không thở nổi.

Chuồn chuồn lướt nước là không thể thoải mãn, Úc Dao thích hôn sâu. Từ khi nhìn thấu bản tính Úc tổng, Tô Mặc Ngôn càng không cần kiêng nể gì nữa, không cần xấu hổ không cần thẹn.

"Em rất dễ thoả mãn...Ưm..." Tô Mặc Ngôn tham lam hôn Úc Dao, dính thế nào vĩnh viễn không thấy đủ, lời nói đứt quãng: "Sau này chị chỉ cần...Mỗi ngày giống như vậy...Tốt với em là được rồi..."

"Ân...." Úc Dao hạ mi nhìn Tô Mặc Ngôn, mỗi một cái nhăn mày đều ôm lấy lòng cô, Tô Mặc Ngôn để cho Úc Dao nếm được tư vị động tâm chân chính. Khoé môi nở nụ cười, Úc Dao nhịn không được nhắm mắt m.út mạnh, lưu luyến xúc cảm thơm ngọt mềm mại quen thuộc.

Úc Dao không thể tưởng tượng ra, một lần nữa buông tay Tô Mặc Ngôn thì sẽ thế nào? Cô đã gần ba mươi lăm tuổi, không còn tinh lực giày vò, chỉ muốn bên cạnh người mình yêu, đăng ký kết hôn, bình bình đạm đạm sống từng ngày. Muốn mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy Tô Mặc Ngôn rúc vào cổ mình nũng nịu, Úc Dao sẽ mắng yêu nàng trẻ con, nhưng trong lòng ngọt ngào vui vẻ.

Phần môi tinh tế vu.ốt ve m.út vào, càng ngày càng dùng nhiều sức. Trước kia Úc Dao không phải như vậy, cũng không thích hôn đến thế, nhưng chỉ cần bên cạnh Tô Mặc Ngôn, sẽ không cách nào kìm được, dáng vẻ kiêu ngạo hay băng lãnh cái gì cũng không cần.

Tâm và thân, chỉ có cảm giác đối với nàng.

Tô Mặc Ngôn không từ chối được Úc Dao chủ động, mỗi lần đều ngoan ngoãn phối hợp, muốn bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu nhiệt tình. Nàng hơi hơi hé mắt, trán và chóp mũi cọ trên mặt Úc dao, phảng phất đoán được tâm tình người kia: "Chị biết lúc em ở Osaka có bao nhiêu khó khăn không? Bây giờ dù là n.ơi nào cũng không muốn đi, chỉ muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy chị, có phải em rất không có tiền đồ không..."

Úc Dao cười lắc đầu, hai năm trước còn có thể ra vẻ thoải mái để Tô Mặc Ngôn rời đi, hiện tại khó mà làm được như thế.

"Cho nên." Một trận hôn sâu, Tô Mặc Ngôn nhìn thẳng vào mắt Úc Dao, hổn hển hỏi: "Chị có đồng ý, gả cho em không..."

Tô Mặc Ngôn phát hiện, cầu hôn Úc tổng cần thật nhiều dũng khí, cô ưu tú như vậy, hoàn mỹ biết bao, người theo đuổi đếm không hết, thứ nàng có thể cho cô, chung quy chỉ là quãng đời còn lại và tình yêu.

Hoàn cảnh cầu hôn thì có thể tưởng tượng, nhưng vị ngọt khi được người mình yêu cầu hôn thì chỉ khi trải qua mới có thể cảm nhận rõ ràng. Tâm tình Úc Dao lúc này chính là như thế, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve cánh môi bị mình hôn đến sưng đỏ, giờ khắc này hạ quyết tâm: "Chị đồng ý."

Cầu hôn thành công.

Phương thức cầu hôn không lãng mạn, nàng biết Úc Dao thích bình bình đạm đạm, mà hiện tại nàng cũng yêu cảm xúc đơn giản sâu sắc, chỉ có hai người các nàng, hình thức không quan trọng, quan trọng là, trao cho nhau lời hứa chân thật.

"Chị đeo nhẫn của em..." Tô Mặc Ngôn cúi đầu luồn chiếc nhẫn vào ngón tay Úc Dao, trong miệng còn nói: "Thì là người của em."

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn hạ mi, khoé miệng cười ngây ngô, tâm đều bị ngọt hoá, cô cũng cười: "Không phải là của em từ lâu rồi sao?"

"Đúng, chị chính là của em." Tô Mặc Ngôn nâng bàn tay đeo nhẫn cầu hôn lên, cúi đầu hôn lên ngón tay thon dài. Trong lòng ngập tràn thoả mãn.

"Chị chuẩn bị quà sinh nhật cho em." Úc Dao quay người, từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ trước.

"Chị..." Nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Úc Dao, Tô Mặc Ngôn bừng tỉnh, nàng không ngờ Úc Dao dự định cầu hôn mình vào đúng ngày sinh nhật. Úc Dao còn chưa nói gì, Tô Mặc Ngôn đã ngã nhào vào lòng cô, cười cười ôm chặt: "Em đồng ý!!"

Bởi vì quán tính, hai người đồng loạt ngã xuống giường, Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao, ép dưới thân mình, nàng nói "Em đồng ý!"

Còn chưa kịp hỏi, cứ như vậy mà thành, Úc Dao chặn ngang ôm Tô Mặc Ngôn, câu môi cười, cười Tô Mặc Ngôn hùng hùng hổ hổ ngốc nghếch, đáy lòng hạnh phúc không thôi.

"Em đồng ý..." Quả nhiên ở trước mặt Úc Dao, Tô Mặc Ngôn vẫn không cách nào thận trọng. Tô tiểu thư cũng ý thức được mình quá vội vàng, nói đến lần thứ ba "Em đồng ý" mới nhận ra, nàng quấn lấy Úc Dao: "Chị còn chưa hỏi em."

"Còn muốn chị nói?"

"Muốn!"

Ôm nàng cười cười trong chốc lát, Úc Dao nhìn vào mắt nàng: "Đồ ngốc, gả cho chị đi." Thâm tình lấp đầy sóng mắt.

Thời khắc Tô Mặc Ngôn chờ mong bấy lâu rốt cuộc đã tới, người nàng yêu nhất, rốt cuộc muốn sống cùng với nàng cả đời.

"Lão bà lão bà lão bà..." Tô Mặc Ngôn ép trên thân Úc Dao, một bên hôn một bên gọi.

"Ân." Úc Dao ôn nhu hôn lên tóc nàng, mỉm cười nói: "Vợ của chị sao lại ngốc như vậy."

Đây là lần đầu tiên Úc Dao gọi nàng là "Vợ", trên giường, Tô Mặc Ngôn ôm chặt Úc Dao, cười tủm tỉm, đêm nay đại khái vui đến mất ngủ.

Một lần cầu hôn, hai chiếc nhẫn kim cương, khác ở carat, nhưng mang theo tình yêu giống nhau.

Năm Tô Mặc Ngôn hai mươi sáu tuổi, nàng nhận được một món quà đặc biệt, chính là giấy hôn thú của nàng và Úc Dao.

Tô Mặc Ngôn đăng tải ba tấm hình lên dòng thời gian, một tấm là giấy đăng ký kết hôn, một là các nàng ở bên bờ biển ngắm mặt trời mọc, dưới ánh nắng sớm hai người hôn nhau, tấm còn lại là các nàng ngồi bên bờ biển ngắn hoàng hôn, vai kề vai tựa chung một điểm. Nội dung trạng thái viết [ Món quà sinh nhật em thích nhất, yêu chị ]

Vừa đăng tải, nhận được hàng trăm lời chúc phúc.

Mà một bên khác, nữ nhân không mấy khi dùng mạng xã hội cũng update ba tấm hình, còn rất kiêu ngạo viết một câu [ Bảo bối, chị yêu em ].

Nổ, toàn bộ công ty nổ tung.

Úc tổng bình thường không có động thái, vừa đăng tải liền động trời, không ít người còn tưởng Úc tổng bị hack tài khoản, nhất là câu "Bảo bối, chị yêu em", tất cả mọi người không cách nào hình dung Úc tổng cao lãnh nói những lời này.

Tô Mặc Ngôn nhìn dòng tin của Úc Dao, công khai khẳng định chủ quyền thật tốt, nàng không nhịn được hỏi Úc Dao, không ngại cười trên nỗi đau của người khác: "Đăng hình như vậy, chị không sợ mất hình tượng a?"

Úc Dao lườm Tô Mặc Ngôn một chút, lần trước nàng "Giúp" cô ấn một dấu hôn trên cổ, trong công ty một truyền mười mười truyền trăm, thiên hạ mắc sức thêu dệt, đó mới gọi là "Mất hình tượng".

Hôn lễ được định ngày vào năm sau, như vậy mới có thời gian chuẩn bị thật kỹ.

Tô Mặc Ngôn nói nàng muốn tổ chức hôn lễ vào mùa hè, rất nhiều hồi ức tốt đẹp đều rơi vào mùa này, mười tuổi, lần đầu các nàng gặp nhau, nàng bước qua tuổi hai mươi bốn về nước gặp lại Úc Dao, cũng vào mùa hè; nàng và Úc Dao đăng ký hôn thú, cũng là mùa hè.

Nhưng Tô Mặc Ngôn tin rằng, từ nay về sau, một năm bốn mùa, nàng đều sẽ cảm thấy mỹ hảo ấm áp.

***

Lại là giao thừa một năm, Tô Mặc Ngôn theo Úc Dao về quê, nói đến đây, đã hai năm liền nàng cùng Úc Dao về nhà đón giao thừa.

"Ba mẹ, tụi con về rồi."

Tô Mặc Ngôn mang theo quà cho ba mẹ Úc, theo thói quen mở miệng: "Bác trai bác gái..."

"Đứa trẻ này, còn không chịu đổi cách xưng hô." Mẹ Úc lên tiếng đánh gãy lời Tô Mặc Ngôn.

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn nhắc nhở: "Nên đổi cách gọi."

Tô Mặc Ngôn: "Ba...Mẹ..." Nàng vốn muốn nói mang theo quà cho hai người, nhưng gọi ra hai chữ này, vậy mà nước mắt tuôn, thuận theo khoé mắt rơi xuống.

Hai danh xưng này đối với Tô Mặc Ngôn mà nói, quá mẫn cảm.

Ba Úc tiến lên giúp Tô Mặc Ngôn cầm đồ vật trong tay, mẹ Úc thay nàng lau nước mắt: "Ngốc, đừng khóc...Sau này có chuyện gì, đều có thể nói với ba mẹ. Ngôn Ngôn, con phải tâm sự với mẹ thật nhiều biết chưa, tính cách Dao Dao thế nào con cũng biết, nửa câu cũng không kể với mẹ."

"Ân! Mẹ, con nhớ rồi..." Tô Mặc Ngôn nín khóc mỉm cười, mọt tiếng "Mẹ" thật ngọt ngào, ngay cả khi Úc Dao dẫn nàng về với thân phận bạn bè, ba mẹ Úc vẫn luôn đối đãi với nàng như con gái trong nhà. Hơi ấm của gia đình, Tô Mặc Ngôn hai mươi sáu tuổi, mới thật sự cảm nhận được.

"Ai u, khóc như vậy thật khiến mẹ đau lòng." Mẹ Úc tranh thủ ôm Tô Mặc Ngôn một cái, trước đó từng nghe về hoàn cảnh của Tô Mặc Ngôn, về sau, ba mẹ Úc không còn nhắc tới những chuyện này với nàng nữa.

Úc Dao ôm vai Tô Mặc Ngôn, cẩn thận giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu nói: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi, không phải nói muốn về nhà, ăn đồ ăn mẹ nấu sao."

"Ân..." Tô Mặc Ngôn hít hít mũi, hai chữ "Về nhà" ấm đến trái tim.

Ba Úc vui vẻ: "Đã thích ăn đồ ăn ở nhà như vậy, nên về nhà thường xuyên mới được."

"Đúng vậy a, nhìn hai đứa toàn da bọc xương, nhất định không ăn uống đàng hoàng, lớn như vậy rồi cũng không khiến mẹ bớt lo."

Nói chuyện này chuyện kia, người nhà đồng lòng quan tâm, cho tới bây giờ Tô Mặc Ngôn chưa từng trải qua những trải nghiệm này, càng là những chuyện vụt vặt thường ngày, càng khiến lòng người ấm ấm nóng nóng.

Trên bàn ăn, Tô Mặc Ngôn trên đầu ba mẹ Úc lấm tấm hoa râm, nhưng vẫn ân ân ái ái, mặc dù thỉnh thoảng sẽ cãi nhau, nhưng Tô Mặc Ngôn thật muốn, sau này nàng và Úc Dao cũng có thể như vậy.

Bên nhau đến khi đầu bạc, cùng người kia già đi, chẳng phải rất hạnh phúc sao?

Bước vào cuộc sống hôn nhân, tình yêu sẽ từ từ xen lẫn tình thân, cho dù đến lúc đó không còn kích động lãng mạn, thậm chí sẽ tràn ngập lông gà vỏ tỏi, nhưng Tô Mặc Ngôn ước mơ, cùng Úc Dao đi một con đường như vậy, cùng nhau trải qua năm tháng, bất chợt nhìn lại cũng có thể bắt gặp những thứ tươi đẹp đã từng, hoặc là một phen ngọt ngào xúc động.

Mỗi tối đi ngủ, Tô Mặc Ngôn hướng vào ngực Úc Dao vùi đầu, Úc Dao ôm nàng, tĩnh lặng chìm vào giấc ngủ.

Úc Dao nhìn viền mắt Tô Mặc Ngôn ửng đỏ, nghiêng đầu qua khẽ hôn lên khoé mắt, ôn nhu vu.ốt dọc lưng nàng: "Ở đây là nhà của em."

Tô Mặc Ngôn nũng nịu: "Chị lại muốn chọc em khóc sao."

"Nhà" trước kia, là một mực chắp vá từng mảnh, Úc Dao muốn lấp đầy khoảng trống này trong nàng: "Ngoan, ngủ đi."

"Ân." Tô Mặc Ngôn đem đầu cọ trong ngực Úc Dao, ôm cô, bây giờ n.ơi nào có Úc Dao thì n.ơi đó chính là nhà.

Mùa xuân qua đi, Tô Mặc Ngôn dẫn Úc Dao đến mộ thăm hỏi mẹ nàng, nàng nói với mẹ, nàng đã gặp được người nàng yêu và người đó cũng yêu nàng, chịu gả cho nàng, có gia đình nhỏ.

Bầu trời có chút mờ mịt, Úc Dao nhìn tấm ảnh đen trắng, một nữ nhân rất xinh đẹp, Tô Mặc Ngôn cực kỳ giống mẹ. Gió thổi hơi lạnh, Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn sưởi ấm, thầm nghĩ: Con sẽ thay mẹ chăm sóc Mặc Ngôn.

***

Hôn lễ của Tô Mặc Ngôn và Úc Dao tổ chức vào tháng sáu.

Đầu hạ, cạnh bờ biển.

Năm nay, Tô Mặc Ngôn hai mươi bảy tuổi, Úc Dao vừa vặn ba mươi lăm tuổi.

Hôn lễ chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết.

Thời điểm Tô Ứng Huy nhận được thiệp mời, tâm tình hết sức phức tạp, nữ nhân hắn từng nhìn trúng, kết quả bị chính cháu gái của mình câu đi, hơn nữa còn kết hôn...Tô Ứng Huy vốn không muốn tham dự, nhưng cuối cùng vẫn đi, càng nghĩ, hắn chỉ có một người cháu gái ruột.

Khách khứa không nhiều, nhưng hôn lễ được chuẩn bị rất kỹ càng. Tô Mặc Ngôn nói cả đời này nàng chỉ cưới một lần, rất nhiều chi tiết là tự nàng thiết kế.

Đúng như Bạc An Kỳ nói, chuẩn bị cho hôn lễ thật sự mệt mỏi. Nhưng ngay lúc này, Tô Mặc Ngôn mặc trên người bộ áo cưới tinh khôi, nhìn Úc Dao cũng mặc váy cưới hướng mình đi tới, mọi thứ đều rất đáng giá.

Úc Dao mặc váy cưới thật đẹp, dưới ánh đèn mộng ảo hoa lệ, trên đầu cài lụa trắng, khí chất trang nhã cao quý, Tô Mặc Ngôn nhìn đến ngây người, hôn lễ này, so với giấc mộng thì càng mỹ hảo.

Ở trong mắt Úc Dao lúc này, Tô Mặc Ngôn cũng đẹp đến không gì sánh được, ba năm, khí chất trưởng thành lên rất nhiều, người ta nói nữ nhân khoác trên mình chiếc váy cưới là khoảnh khắc đẹp nhất đời người, quả không sai.

Cuộc sống có nốt thăng trầm, mà hôn lễ chính là nốt thăng.

Cùng nhau tuyên thệ, trao nhẫn cưới cho người kia, nụ hôn ngọt ngào, tất cả hình ảnh đều được lưu lại, cất giữ trân quý.

Nhận được tin vui, Tuyết Tử cố ý bay từ Osaka tới, toàn bộ hành trình lẫn ảnh chụp cô dâu đều do Tuyết Tử phụ trách, Tuyết Tử nói cô thích nhất là chụp ảnh cho các nàng, bởi vì trong ảnh đều là tình yêu đong đầy.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Úc Dao nghỉ phép một tháng ròng, cái gì cũng không cân nhắc, hai người dùng cả tuần trăng mặt để lữ hành, cũng coi như thoả mãn nguyện vọng của Tô Mặc Ngôn.

Một tháng này, là khoảng thời gian Úc Dao buông lỏng nhất từ trước đến nay, cô cùng Tô Mặc Ngôn đi khắp trời cao biển rộng, phảng phất cảm nhận được cách mà nàng từng sống.

Địa điểm cuối cùng, các nàng đến Osaka, một ngày trước khi tuần trăng mật kết thúc, các nàng tay trong tay đi trên con đường xa lạ, Tô Mặc Ngôn nói: "Em lữ hành suốt sáu năm, nhưng chưa bao giờ vui vẻ như một tháng này, chị biết tại sao không?"

Úc Dao nghiêm mặt trả lời: "Bởi vì có chị ở bên cạnh em."

"Lão Úc." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn Úc Dao: "Em phát hiện da mặt vợ em ngày càng dày."

Úc Dao nhíu mày hỏi Tô Mặc Ngôn: "Chẳng lẽ vợ em nói không đúng sao?"

Tô Mặc Ngôn cấp tốc mổ lên môi Úc Dao một cái, cười cợt nhả, nói: "Đáp án chính xác."

Bởi vì có Úc Dao bên cạnh, ý nghĩa của lữ hành cũng thay đổi, trước kia nàng chạy trốn chính mình, mà bây giờ là hưởng thụ cuộc sống.

Trong nước, studio của Tô Mặc Ngôn dần đi vào quỹ đạo, nàng có kinh nghiệm làm việc ở Nhật một năm, tác phẩm lại dành được giải thưởng trong cuộc thi lớn, cộng thêm quyển sách du lịch phát hành bán chạy trong nước, có chút danh tiếng, công việc thuận lợi, từng bước từng bước đi trên con đường của mình.

Tự mình lập nghiệp, cũng không nhẹ nhõm hơn sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về, nhưng chí ít được làm điều mình thích, mà Úc Dao luôn dõi theo và ủng hộ nàng.

***

Tuần trăng mật kết thúc, hai người trở lại Ninh Thành.

Ngày hôm sau, buổi tối cuối thuần.

Vừa kết thúc chuyến du lịch dài ngày, Tô Mặc Ngôn cực kỳ mệt mỏi, ngủ một giấc đến trưa còn không chịu dậy, dâu tây và Điềm Đồng đi vào phòng kêu ầm ĩ, nhảy lên giường đạp qua đạp lại.

"Ân ~~" Tô Mặc Ngôn nhíu mày rúc đầu vào trong chăn, dụi dụi vào ngực Úc Dao, dễ chịu thoải mái.

"Tô Mặc Ngôn."

"Em buồn ngủ..."

"Đừng ngủ nữa." Úc Dao kéo chăn mền ra, vu.ốt vu.ốt mặt, đánh thức nàng: "Hôm nay chị dẫn em đến một n.ơi."

Tô Mặc Ngôn miễn cưỡng ngẩng đầu, tóc rối loạn: "Đi đâu?"

"Đi thì biết."

Chị lại câu mồi em..." Tô Mặc Ngôn tiếp tục dụi vào ngực Úc Dao cọ cọ.

Không chỉ cọ ngực, tay còn sờ loạn, Úc Dao nhéo mũi nàng: "Nghe lời, dậy thôi, ngủ mười mấy tiếng rồi còn chưa đủ."

Lề mề một hồi, Tô Mặc Ngôn mặt dày vô sỉ kéo tay Úc Dao đưa lên người mình sờ: "Vợ thay quần áo cho em..."

"Bao lớn rồi còn..." Úc Dao nói, vẫn từ từ cởi áo ngủ Tô Mặc Ngôn, c.ởi quần áo ra, quả nhiên Tô tiểu thư không đơn giản như thế...

Hơn năm giờ chiều, Úc Dao lái xe đi đến địa điểm, trước mắt là một căn biệt thự hai tầng, còn có bể bơi cùng khu vườn nhỏ.

Không khí trong lành, hoàng hôn, ráng chiều lộng lẫy, từng luồng gió mát thổi qua, bể bơi nhàn nhạt gợn sóng.

"Chỗ này là..."

"Qùa tân hôn, một nhà bốn người cần không gian rộng hơn một chút." Úc Dao nắm tay Tô Mặc Ngôn: "Theo chị."

Lên sân thượng lầu hai.

Tất cả đều theo phong cách Tô Mặc Ngôn yêu thích, nàng nhớ trước kia đã từng đề cập với Úc Dao một lần, nàng muốn ở cạnh người mình thích, nuôi hai con mèo, sống trong một căn nhà có khu vườn nhỏ.

Rất nhiều chuyện nàng chỉ thuận miệng đề cập một chút, Úc Dao liền yên lặng ghi vào lòng, điểm này, luôn khiến Tô Mặc Ngôn cảm động rất lâu.

"Thích không?" Úc Dao ôm lấy Tô Mặc Ngôn từ sau lưng, cô tình cờ nhìn thấy căn nhà này, cảm thấy Tô Mặc Ngôn nhất định sẽ thích, trực tiếp mua.

"Thích a." Gió chiều thổi mát mẻ, mang theo hương hoa thấm vào ruột gan, khiến tâm trạng người ta thật tốt.

"Thích là tốt rồi." Úc Dao kề má bên má Tô Mặc Ngôn, n.ơi này không chỉ là cuộc sống Tô Mặc Ngôn yêu thích, mà cũng là những gì Úc Dao hướng tới. Cô nắm tay Tô Mặc Ngôn phủ trong lòng bàn tay mình: "Ngày mai chúng ta chuyển tới đi, hai tiểu gia hoả nhất định cũng sẽ thích, n.ơi này đủ để hai đứa nháo loạn."

"Ân." Tô Mặc Ngôn quay đầu lại, ánh mặt trời vàng chói đáp trên mặt Úc Dao, chiếu rõ ngũ quan xinh đẹp, nhìn mà mê mẩn.

Úc Dao tựa như ánh nắng mùa đông, sưởi ấm cuộc đời nàng, trao cho nàng cuộc sống mà mình hằng ao ước.

"Sao vậy?"

Tô Mặc Ngôn khẽ cười: "Em yêu chị."

Ở trong lòng Úc Dao, Tô Mặc Ngôn cũng giống như ánh nắng, là nắng hè gay gắt, xua tan hết thảy u ám trong đời.

***

Tô Mặc Ngôn bên cạnh Úc Dao, giữa hai người chưa từng oanh oanh liệt liệt.

Mấy chục năm sau, đôi bàn tay đã in hằn nếp nhăn, các nàng cùng nhau mở album ảnh, có thật nhiều hồi ức yên bình tươi đẹp.

Nắm tay tới già, đến khi đầu bạc. Năm tháng trôi qua bình bình đạm đạm, bất tri bất giác, sống trọn một đời.

[ Chính văn hoàn]

- ------------------------------