"Biết chưa?"
Trong rất nhiều chuyện, Úc Dao vĩnh viễn làm nhiều hơn nói.
"Ân --" Tô Mặc Ngôn không chịu được lại khẽ hừ một tiếng, khí thế vừa rồi không còn sót lại chút gì, đúng là không thể tuỳ tiện trêu đùa Úc tổng, hiện tại nàng nằm trên người Úc Dao, muốn bao nhiêu mềm có bấy nhiêu mềm.
Úc Dao cười, rút tay ra, tạm thời tha cho nàng.
Mỗi lần Úc Dao cười đều cạn như vậy, nhưng vẫn có thể khiến Tô Mặc Ngôn thần hồn điên đảo.
Hai má từ từ đỏ ửng, nàng nhìn qua đôi mắt Úc Dao, nhẹ giọng thì thầm: "Úc Dao, chị khi dễ em..."
Úc Dao vẫn cười, đưa tay đẩy mấy lọn tóc ngăn trở khuôn mặt, nhẹ nhàng vuốt, nhìn trong ánh mắt của đối phương ngập tràn quyến luyến, ở bên cạnh nàng, mới là thoải mái nhất.
Mặt đối mặt ngọt ngào giống như nụ hôn, Tô Mặc Ngôn có thể ngây ra nhìn Úc Dao rất lâu, ai bảo Úc tổng bận rộn như vậy, không tìm ra thời gian dành cho bảo bối của mình. Trên ghế sa lon, Tô Mặc Ngôn gắt gao ôm eo người yêu: "Lúc ở nước ngoài, có muốn em không?"
"Em nói xem?" Úc Dao kê đầu lên gối tựa, hai tay cũng ôm thân thể nhỏ gầy, trên eo nàng vuốt lên vuốt xuống, cô mới đi công tác mấy ngày, cảm thấy trong khoảng thời gian này nàng gầy đi không ít.
"Chị không nói làm sao em biết?" Tô Mặc Ngôn nhíu nhíu mày, có chút hăng hái nhìn chằm chằm Úc Dao.
Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn xoay người nửa vòng, hai người mặt đối mặt nằm nghiêng trên sa lon, Úc Dao xê dịch đầu, hướng tới gần Tô Mặc Ngôn, chóp mũi cọ cọ: "Không phải lúc gọi điện thoại đã nói rồi sao?"
"Có phải mỗi ngày đều nghĩ tới không?" Bữa tối các nàng uống không ít rượu đỏ, Tô Mặc Ngôn nói tới nói lui chữ nghĩa dính vào nhau, Úc Dao dành trọn một buổi tối cho nàng, quá hiếm có.
Cũng chỉ khi ở cạnh Tô Mặc Ngôn, Úc Dao mới cho phép bản thân uống nhiều hơn mấy ngụm rượu, Tô Mặc Ngôn ngà ngà say thì còn quấn người hơn lúc bình thường, thuộc tính mặt dày mày dạn phát huy đến cực hạn, cũng may đêm nay Úc Dao gác lại hết thảy công việc ra sau lưng, có đủ thời gian hao mòn cùng nàng.
"Đúng không?" Tô Mặc Ngôn tiếp tục quấn lấy Úc Dao hỏi, kết hợp cả tay lẫn chân.
Úc Dao cười nâng mặt Tô Mặc Ngôn: "Lớn chừng nào rồi, còn nháo."
"Lớn bao nhiêu cũng là bảo bối của chị..."
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng trước mắt, Úc Dao không đáp, thuận thế hôn lên môi nàng, nhắm mắt lại tinh tế khám phá. Lần trước vừa xuất ngoại là một tuần liền, hôm qua lại bận bịu tham dự hội nghị đấu thầu, tăng ca đến nửa đêm mới về nhà. Đích thị là càng ngày càng để Tô Mặc Ngôn "Vắng vẻ", mặc dù nàng luôn nói không vấn đề gì, nhưng Úc Dao hiểu rõ tâm tư của nàng hơn ai hết.
Trên ghế sa lon, em tới vợ lui, hôn đến động tì.nh.
Tô Mặc Ngôn vừa cười vừa hôn Úc Dao, không thèm chèn ép tiếng than nhẹ nỉ non nơi cổ họng, Úc Dao nghe âm thanh nàng phát ra, không kìm được cảm xúc.
Hôn sâu, hôn cạn, th.ở dốc giao thoa.
"Tắm trước đã." Úc Dao lại hôn cánh môi Tô Mặc Ngôn một chút.
"Ân." Tô Mặc Ngôn ôm lấy cổ Úc Dao không thả, lề mà lề mề, từ phòng khách lếch đến nhà tắm, cuối cùng ép Úc Dao vào bồn tắm, tiếp tục sự tì.nh.
Úc Dao đưa tay lên với lấy vòi nước, nước ấm ào ào chảy ra, không đầy một lát hơi nước mông lung ngập tràn, từng kiện quần áo rơi trên đất...
Trong bồn tắm, Úc Dao nhấc tay Tô Mặc Ngôn lên giúp nàng tắm rửa: "Gần đây em có tâm sự phải không?"
Bởi vì chuyện xảy ra ở tờ tạp chí, cảm xúc của Tô Mặc Ngôn xác thực có phần sa sút, nhưng cũng không tính là tâm sự trập trùng, nàng cười nhẹ dựa vào trong ngực Úc Dao, nghĩ nghĩ, quay đâu nói: "Có lẽ là quá lâu không được ăn chị, thể xác lẫn tinh thần đều không được vui."
"..." Úc Dao nhíu mày nhéo lên lưng Tô Mặc Ngôn một cái: "Chị nói chuyện nghiêm túc."
Tô Mặc Ngôn quay người, nhấc tay dưới vòi sen, rất nhanh bàn tay không quy củ đã bò đến giữa h.ai chân, ngón tay trong nước cực kỳ không an phận: "Em cũng nói chuyện nghiêm túc a."
Úc Dao nhắm mắt lại, về sau với tay cầm lấy khăn tắm ở một bên...
Trên giường, hai thân thể quấn lấy nhau, tr.ần truồng trong đêm đông lại ấm áp, chung quang lan toả mùi thơm của sữa tắm. Cười khẽ, lặng lẽ vượt qua hàng phòng ngự, cuối cùng khó chống lại mà th.ở dốc cùng thăng trầm.
Trằn trọc qua đi, đều mệt mỏi.
Tô Mặc Ngôn dán trên thân thể ấm nóng, da thịt trắng nõn pha tạp dấu hôn, Tô Mặc Ngôn chui đầu vào cần cổ dọc xuống bầu ng.ực cọ cọ, ngửi mùi hương thơm mát, an tâm dễ chịu.
Úc Dao v.uốt ve gáy Tô Mặc Ngôn, yên lặng hưởng thụ. Thời điểm ở nước ngoài, không có Tô Mặc Ngôn nằm bên gối, trong lòng luôn cảm thấy thiếu thốn, trống vắng không vui.
Đêm nay, cuối cùng có thể ngủ trọn một giấc.
"Hôm nay em từ chức rồi." Tô Mặc Ngôn dựa vai Úc Dao, nhắm mắt nói, không có ý định kể ra đầu đuôi sự tì.nh, chẳng qua vân đạm phong khinh dùng một câu từ chức nói qua.
Tô Mặc Ngôn đột nhiên nghỉ việc, Úc Dao cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy công việc này không khiến nàng vui vẻ, cô vuốt lưng Tô Mặc Ngôn, nhìn gương mặt thanh tú hồng hào: "Vì sao?"
"Là vì..." Tô Mặc Ngôn vểnh vểnh môi, giống như cũ từ từ nhắm mắt, dán lấy Úc Dao càng ôm càng chặt: "Cảm thấy không hợp."
Lúc trước Úc Dao cũng từng nói với Tô Mặc Ngôn, dựa vào tính cách của nàng, không hợp làm công việc văn phòng, nàng có ý nghĩ của mình, cũng không chịu được người khác ra lệnh hối thúc, mỗi ngày cố định từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, sớm muộn sẽ có ngày phát chán.
Đột nhiên an tĩnh.
"Sao chị không nói gì?" Lúc này Tô Mặc Ngôn mới mở mắt, nghi hoặc nhìn Úc Dao, bình thường nàng chỉ nỉ non với Úc Dao một ít việc nhỏ, Úc tổng liền cẩn thận giáo dụ.c một phen, hiện tại nàng trực tiếp từ chức, Úc Dao ngược lại không nói một lời.
Thật lâu, Úc Dao nói ra một câu: "Chuyện từ chứ, sao không nói trước với chị?"
"Em..." Tô Mặc Ngôn không biết bắt đầu từ đâu.
"Được rồi." Úc Dao trấn an nàng: "Không phù hợp thì nghỉ."
"Ân, em sẽ tìm công việc khác a." Tô Mặc Ngôn ủ rũ đánh tới, lại nhắm mắt.
Úc Dao không bối rối, thời điểm Tô Mặc Ngôn nhắm mắt, cô chầm chậm quan sát vẻ mặt của nàng, nửa ngày, lại nhẹ giọng hỏi: "Em muốn đi du lịch không?"
Tô Mặc Ngôn không cân nhắc nhiều như vậy, theo bản năng đáp: "đương nhiên là muốn a."
"Mặc Ngôn..."
"Ân." Tô Mặc Ngôn hôn lên đầu vai Úc Dao: "Chuyện gì?"
Thần sắc Úc Dao có mấy phần cô đơn: "...Có phải cảm thấy như vậy quá khó chịu không?"
Lần này Tô Mặc Ngôn không trả lời ngay, nàng mở to hai mắt nhìn úc Dao, cảm thấy có gì đó không ổn: "Là ý gì?"
Úc Dao dừng một chút: "Cảm thấy ổn định như vậy rất..."
Giống như Lam Nhiễm, thử sống cuộc sống ổn định, nhưng vẫn không cách nào thích ứng.
Đối phương còn chưa nói hết, Tô Mặc Ngôn liền đoán được cô muốn nói cái gì, trực tiếp ghé sát đầu nhiệt liệt hôn lên môi cô, còn hờn dỗi cắn một cái. Tô Mặc Ngôn biết ngày đó Úc Dao cự tuyệt nàng là bởi vì nàng không cho cô cảm giác an toàn, chỉ là nàng không nghĩ tới, hiện tại Úc Dao vẫn còn có suy nghĩ này.
Nói là không tin tưởng, có lẽ dùng sợ vuột mất càng thích hợp hơn. Để có được cảm giác an toàn chân thực bên cạnh Tô Mặc Ngôn, không phải chuyện dễ dàng. Kinh nghiệm của nàng, tính cách của nàng, tuổi của nàng, Úc Dao luôn cảm thấy có quá nhiều khả năng...Cho nên hiện tại càng thêm mẫn cảm.
Tô Mặc Ngôn buông môi Úc Dao, nâng lấy mặt cô: "Úc Dao, em nói cho chị biết, dù xảy ra chuyện gì đi nữa em cũng sẽ không đi, muốn ỷ lại bên cạnh chị, hay là chị ghét bỏ em, không cần em nữa?"
Úc Dao trầm mặc, hôn khoé môi Tô Mặc Ngôn một chút, sau đó kéo nàng qua cẩn thận ôm lấy: "Nói ngốc."
"Chị có biết không, em thật sự rất ghét lữ hành một mình?" Tô Mặc Ngôn kéo tay Úc Dao mười ngón nắm chặt: "Bây giờ vất vả lắm mới tìm được chị, sau này nếu như muốn đi, cũng phải đi cùng nhau."
Tô Mặc Ngôn chưa từng nói với Úc Dao những lời này, Úc Dao nghe xong, hôn chóp mũi nàng: "Đồng ý."
Nghiêm túc chưa tới ba giây, Tô Mặc Ngôn lại bày ra nụ cười hoạt bát, chu chu môi lên dùng sức hôn một cái: "Ân, đóng dấu có hiệu lực."
"Trẻ con." Úc Dao nói như vậy, nhưng lại ghé lên thái dương hôn nàng mấy lần.
"Đúng rồi, mấy ngày trước An Kỳ và Trình tổng đăng ký kết hôn, hình như hiện tại đang chuẩn bị cho hôn lễ." Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu theo Úc Dao rót vào tai: "Đoán chừng phải mất ba, bốn tháng, nói là đầu tháng tư sẽ cử hành hôn lễ, mấy ngày tới..."
Úc Dao cười: "Sang năm chúng ta kết hôn đi."
"Em còn phải chụp ảnh cưới cho các nàng..." Tô Mặc Ngôn đang nói đột nhiên thắng gấp, hỏi Úc Dao: "Chị vừa mới nói cái gì cơ?"