Tô Mặc Ngôn vừa mở mắt, đập vào mắt là gương mặt Úc Dao.
Nàng dừng lại hai giây, cùng lúc đó, lòng bàn tay vẫn còn vuốt lên vuốt xuống bên eo Úc tổng, một chút mỡ thừa cũng không có. Khó trách cảm giác không đúng, Tô Mặc Ngôn nhớ rõ Minh Mạn không có eo.
Một cái chớp mắt, Úc Dao không kịp chuẩn bị bị Tô Mặc Ngôn kéo ngã xuống giường, ôm. Khoảng cách không tới năm centimet, các nàng bốn mắt nhìn nhau.
Úc Dao mở to hai mắt, đẩy Tô Mặc Ngôn ra xa: "Sắp tám giờ rồi."
"Ừm..." Lúc này Tô Mặc Ngôn mới nhớ đêm qua nàng ngủ lại nhà Úc tổng, nàng trở mình, nằm ngửa trên giường, dùng mu bàn tay miễn cưỡng xoa xoa con mắt: "Tôi dậy ngay đây..."
Sửa sang lại đầu tóc, Úc Dao đi tới cửa, cô nghiêng đầu dư quang thoáng nhìn, Tô Mặc Ngôn vẫn dang tay dang chân nằm giữa giường.
Ngủ tiếp hay thức? Cũng chỉ có thể là Tô Mặc Ngôn, Úc Dao khẽ cười, đi khỏi phòng ngủ.
*
Giữa tháng bảy, Tô Mặc Ngôn an nhiên vô sự vượt qua tuần thứ hai ở công ty.
Minh Mạn bất ngờ, Tô Ứng Trung rất bất ngờ, mà Úc Dao cũng quá bất ngờ.
Tô Mặc Ngôn không phải kiểu người không có lòng háo thắng, hoặc là không có mục tiêu, hoặc là một khi có mục tiêu thì sẽ dốc toàn lực ứng phó. Nàng chỉ tin vào bản thân, không quá quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng khi Úc Dao xem thường, giáo huấn nàng, nàng nổi giận, muốn lập tức chứng minh bản thân.
Kỳ thực, Úc Dao vẫn luôn xem thường nàng.
Đáy lòng Tô Mặc Ngôn cười lạnh, vì lí do gì mà nàng quan tâm đến việc Úc Dao nghĩ gì về mình như vậy? Chẳng lẽ đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nàng hết lần này đến lần khác chịu khuất phục trước Úc tổng?
Thứ sáu, một buổi chiều buồn ngủ.
Tô Mặc Ngôn chống cằm xem thông báo nội bộ.
- - [ Thông báo] Ba giờ chiều, địa điểm: bên trong hội trường, toàn thể nhân viên bộ phận telesale tham gia hội nghị tổng kết, không được vắng mặt.
- - 1
- - 1
...
Ba ngày có cuộc họp, năm ngày có hội nghị.
Tô Mặc Ngôn ghét cái chế độ hội nghị này của công ty đến tận xương tuỷ, trong lòng thầm khẳng định, đây tuyệt đối là thủ đoạn gi,ết chế,t hiệu suất làm việc hiệu quả. Mà sau khi nhận thông báo, trong văn phòng vang lên một trận thổn thức: "Chuẩn bị một chút..."
Bộ phận telesale phân ba tổ, tổ một, tổ hai, tổ ba.
Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao xếp vào đứng đầu một trong ba tổ, mỗi ngày ngoại trừ gọi điện thoại thì vẫn là gọi điện thoại, Tô Mặc Ngôn sớm đã chán ngán. Dựa vào ước định ban đầu, chỉ cần xếp loại hiệu suất tuần nàng có thể đứng đầu, Úc Dao sẽ "Đón nàng về".
Ba giờ chiều, tầng 35, bên trong phòng họp.
Tô Mặc Ngôn tìm một chỗ ở phía sau ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thân.
Nội dung hội nghị thường thường nói nhảm từ bài này sang bài khác, nhàm chán cực độ, nàng cảm thấy không nghe cũng được.
Hội nghị bộ phận, theo lý thuyết Úc Dao sẽ không tham dự, nhưng thỉnh thoảng ngẫu nhiên sẽ đến nghe.
Úc Dao bước vào phòng họp, liếc mắt tìm thân ảnh Tô Mặc Ngôn, nàng vểnh tai bắt chéo chân, đang ngủ, vào công ty nửa tháng về mặt này không chút thay đổi.
Úc tổng thong dong đi đến bên người Tô Mặc Ngôn, dừng bước, đưa tay lên má nàng, không mạnh không nhẹ nhéo một cái, cũng không gây sự chú ý cho người khác.
Tô Mặc Ngôn bị nhéo tỉnh ngủ, nàng sờ sờ mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng lưng mảnh mai già dặn của Úc tổng. Ngoại trừ Úc Dao, còn ai dám nhéo nàng.
Úc Dao đến tham dự gây nên một trận xao động. Tuy có nhân viên lén lút sau lưng gọi cô là nữ ma đầu, nhưng bất quá cũng chỉ là mấy người rảnh rỗi sinh tật, so sánh thì, người xem cô là nữ thần càng nhiều hơn.
Lúc trước Minh béo khoa trương như vậy, đơn giản là muốn hù doạ nàng. Trải qua chuyện lần trước, hình tượng nữ ma đầu trong lòng Tô Mặc Ngôn triệt để đổ sập, bất luận về sau trước mặt nàng Úc Dao cường thế cỡ nào, nàng cũng chỉ nhớ tới...Một nữ nhân ngay cả tiếng mèo kêu cũng bị doạ sợ, có thể hung hãn được chỗ nào??
Tô Mặc Ngôn luôn tự vấn lòng mình, không bàn công việc thì, Úc tổng thật ra có chút đáng yêu.
Ba giờ một phút, hội nghị bắt đầu.
Quản lý bộ phận telesale đang nói lời mở đầu.
Tô Mặc Ngôn hơi không kiên nhẫn, chân trái đỡ đùi phải, đùi phải đỡ chân trái, tiến hành đổi tư thế, thoáng ngước mắt nhìn, phát hiện Úc tổng ngồi ở đằng xa đối diện, đang nhìn nàng chằm chằm.
Úc Dao đến dự hội nghị, hay là đến để giám thị nàng a? Tô Mặc Ngôn chống cằm, buồn bực ngán ngẩm chuyển qua nghịch cây bút trong tay.
Mười phút sau, đi đến khâu tổng kết công trạng tuần.
Ngoài dự liệu của nhân viên, kết quả công trạng nổi bật nhất tuần này, đứng đầu ba tổ lại là Tô Mặc Ngôn, một nhân viên mới đi làm chưa tới nửa tháng.
Nhân viên trong công ty không lạ lẫm với gương mặt này, nhưng lại hiếm ai biết tên của nàng. Tô Mặc Ngôn thích độc lai độc vãng, ngoại trừ Úc Dao, cơ hồ không giao lưu với người khác, trong mắt đồng sự ở công ty, họ gán cho nàng hai chữ "Cao ngạo".
Tô Mặc Ngôn vẫn nâng má như cũ, ném cho Úc Dao một nụ cười sáng rỡ, lúc trước Úc Dao để nàng làm tổ trưởng, hiện tại nàng tự mình chiếm lấy vị trí thứ nhất trong toàn bộ phận, có thể đợi Úc tổng đón về a?
Biểu tình trên mặt Úc Dao vẫn là vạn năm không đổi, không có gợn sóng quá lớn trập trùng.
"Mời Đồng sự Tiểu Tô phát biểu vài lời ~"
Dựa theo lệ cũ, người đứng đầu hàng tuần cần phát biểu vài câu cảm nghĩ của bản thân.
Tô Mặc Ngôn không hài lòng với loại hình thức này, nhưng vẫn đứng lên, có điều mặt chỉ hướng về Úc Dao, nàng dùng mười phần âm lượng, nói: "Úc tổng, chớ xem thường tôi."
Trong mắt người khác, Tô Mặc Ngôn thật ngông cuồng, còn không hiểu tại sao dám lật bài phó tổng ngay trong hội nghị, ngôn ngữ sắc bén.
Nếu như không để ý tới từ ngữ, nói chung nội dung Tô Mặc Ngôn muốn truyền đạt chỉ là nàng không phải không có năng lực, chỉ là nàng không muốn làm.
Úc Dao yên lặng nhìn Tô Mặc Ngôn, không trả lại bất kỳ chữ nào.
Tô tiểu thư còn muốn phản kháng sao, mặc kệ nàng làm cái gì cũng có cảm giác đang giận dỗi, Úc Dao rất muốn biết bên trong cái đầu thông minh kia, Tô Mặc Ngôn còn ẩn giấu điều gì?
Quản lý bộ phận thấy bầu không khí không đúng, ra mặt hoà hoãn: "Tiểu tô, hãy trao đổi với mọi người một ít kinh nghiệm trong công việc ~"
Tô Mặc Ngôn xem xét quản lý một chút, lúc đầu không muốn nói, thế nhưng nghĩ nghĩ một lúc, lại trả về năm chữ: "Xem như là thiên phú đi."
Đám người: "..."
Hội nghị kết thúc, những người khác tản ra.
Úc Dao không đi, Tô Mặc Ngôn cũng lưu lại, đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn hai người các nàng.
Tô Mặc Ngôn đứng dậy, sau đó đi tới trước mặt Úc Dao: "Úc tổng, có thể đón tôi về chưa?"
Úc Dao nâng ly giấy, uống một hớp nước, nhớ lại ước định trước đó, cố ý hỏi: "Cam tâm làm trợ lý cho tôi?"
"Tô Ứng Trung giao tôi cho cô, đương nhiên là muốn tôi theo cô." Tô Mặc Ngôn sợ nhất là sống cuộc đời vô vị, nhưng trong mắt nàng, Úc Dao được xem là người tương đối thú vị, nàng nguyện ý liên hệ với Úc Dao.
"Công việc phải hoàn toàn nghe theo tôi, làm được không?"
Mỗi ngày 200 cuộc điện thoại đều gọi đủ, Tô Mặc Ngôn hỏi ngược lại: "Tôi còn chưa đủ ngoan sao?"
So với ba ngày đầu vừa tới, khoảng thời gian này Tô Mặc Ngôn xác thực là rất "Ngoan", Úc Dao cổ vũ: "Biểu hiện tuần này không tệ."
"Vậy có thể nhận thưởng hay không?" Tô Mặc Ngôn phát hiện nàng và Úc Dao bông đùa xen lẫn trò chuyện rất thuận đường.
Úc Dao không nghĩ tới Tô Mặc Ngôn sẽ nói như vậy, bình thường lúc đi làm Tô Mặc Ngôn thường trầm mặc ít nói. Úc Dao có chút không hiểu, Tô Mặc Ngôn chỉ nói nhiều với cô, đối với những đồng nghiệp khác, đều không quá ba câu.
"Cô muốn thưởng gì?" Úc Dao hỏi.
Tô Mặc Ngôn suy nghĩ, thứ duy nhất nàng nghĩ ra, chính là: "Muốn cô...Nấu cho tôi một bữa."
Vẫn là ngữ khí nói đùa, lần trước ăn bát mì Úc tổng nấu, hương vị thật sự không tồi, Tô Mặc Ngôn ghi nhớ điều này. Sau này nàng cũng tới lui nhiều tiệm mì, nhưng không chỗ nào ngon bằng tô mì của Úc tổng.
Úc Dao càng không ngờ tới Tô Mặc Ngôn sẽ đưa ra yêu cầu này: "Có thể."
Chỉ đùa một chút, cọ một bữa cơm, Tô Mặc Ngôn cảm thấy không lỗ.
Úc Dao đứng dậy đi, Tô Mặc Ngôn theo sau.
*
Cuối tuần, Tô Mặc Ngôn hẹn Minh Mạn dạo phố.
Chạy tới cửa hàng liều mạng một phen, đeo hết túi lớn túi nhỏ trên tay chuẩn bị sẵn sàng rời đi thì nghe nhân viên cửa hàng nói.
"Mỹ nữ, thẻ này số dư không đủ."
"...Thẻ này ngừng giao dịch."
"...Giao dịch thất bại."
"..."
Tô Mặc Ngôn rút ra mười mấy tấm thẻ, không một cái có thể sử dụng, nàng đỡ trán, rốt cuộc triệt để hiểu rõ tình cảnh lúc này của mình.
Nhân viên thu ngân liếc mắt, hiển nhiên mất kiên nhẫn.
Không có tiền, lựa chọn một đống đồ cuối cùng không thể mua.
"Ba cậu ác như vậy a?" Minh Mạn cảm thán.
Nhân viên cửa hàng liếc mắt nhìn, nhỏ giọng thì thầm: "Không có tiền còn làm bộ giàu có..."
Âm thanh không lớn, nhưng Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn đều nghe rõ mồn một.
Minh Mạn nuốt không trôi cục tức này, nắm tay thành nắm đấm: "Cô nói cái gì? Những thứ này chúng tôi lấy hết, tính tiền."
"Mạn Mạn, được rồi." Tô Mặc Ngôn thấp giọng nhắc nhở.
Được rồi? Minh Mạn líu lưỡi, đây thật sự là Tô Mặc Ngôn cô quen biết từ nhỏ sao? Tô Mặc Ngôn cô quen không thể chịu được nửa điểm uỷ khuất.
"Đi thôi." Tô Mặc Ngôn kéo Minh Mạn rời đi.
"Ngôn Ngôn, cậu sao vậy?! Loại người này nên giáo huấn một chút!"
"Không đáng tức giận." Tô Mặc Ngôn cười cười, so với uỷ khuất nàng nhận ở bộ phận telesale, chuyện này quả thật không đáng là gì. Đúng là nên cảm ơn Úc tổng, từ sau khi gặp cô, sức chịu đựng của nàng liền thăng hạng.
Mình Mạn nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn, thấm thía nói: "Chó con, cậu thay đổi rồi --"
Tô Mặc Ngôn vò vò hai má Minh Mạn một trận.
Đầu óc Minh Mạn choáng váng, vẫn không cam lòng, nói: "Nữ ma đầu quả thật là nữ ma đầu, cậu đấu không lại cô ta..."
Tô Mặc Ngôn mới theo Úc Dao nửa tháng, Minh Mạn cũng bắt đầu cảm thấy nàng có chút xa lạ.
"Ba cậu không cho cậu tiền, làm sao để sinh hoạt?" Minh Mạn dựa vào tiền lương mình kiếm được cũng không đủ dùng, cô vẫn cần tiền phụ cấp mỗi tháng từ ba.
"Trông cậy vài tiền lương a." Tiền lương nhân viên thực tập mỗi tháng chỉ có 5 ngàn, so với cuộc sống trước kia phải kém xa vạn dặm, dùng tiền lương một tháng cũng không đủ mua một đôi giày.
"Coi như trải nghiệm cuộc sống nha." Minh Mạn vỗ vỗ vai Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy có lẽ bản thân sẽ quen thuộc với cuộc sống như vậy, cho dù không chút nào giống trước kia.
Đề tài này quá nặng nề, Minh Mạn đổi chủ đề: "Tối nay cậu muốn ăn gì? Tiểu tỷ tỷ đây mời khách ~~"
"Thôi, để An mời, từ khi về nước mình cũng chưa gặp cậu ấy được mấy lần."
"Vâng vâng vâng, mình cũng không biết cậu ấy bận cái gì nữa đây."
Tô Mặc Ngôn, Minh Mạn, Bạc An Kỳ, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Ba người đều bằng tuổi, nhưng lại xưng hô một Tô, hai Minh, ba mỏng Tam nhi, về sau không còn gọi như vậy, bởi vì An Kỳ e ngại cái danh hiệu "Tam nhi" là điềm xấu.
Ba người hẹn nhau ở một nhà hàng, Bạc An kỳ nói tối nay mới gặp được, bởi vì buổi chiều có lịch chụp hình. Nàng là người mẫu tạo chí, bắt đầu vào nghề từ hồi Đại học.
Bảy giờ, Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn đang xem menu, đột nhiên Minh Mạn đứng lên, nhìn ra cửa lớn hô một tiếng: "Tam nhi."
"Cậu muốn ăn đòn hả." Tô Mặc Ngôn biết Bạc An Kỳ ghét nhất biệt danh này.
Một thân ảnh cao gầy đi tới, ngồi xuống ghế, ấm ức nói: "Các cậu gọi món đi."
"Chuyện gì?" Tô Mặc Ngôn nhìn Bạc An kỳ, giữa ba người các nàng, Tam nhi là người lắm lời nhất, một khi nàng yên tĩnh, tuyệt đối là có chuyện lớn.
Bạc An Kỳ chống khuỷu tay lên bàn, ôm đầu, nửa ngày không nói.
"Cậu phát ngốc rồi sao?" Minh Mạn chọc chọc trán Bạch An Kỳ.
Bạch An Kỳ ngăn tay Minh Mạn: "Mình...Mình nói với các cậu mội chuyện."
"Nói."
Giữa các nàng, hầu như không tồn tại bí mật gì.
Bạc An kỳ nhíu nhíu mày: "Chính là...Chuyện..."
"Nói nhanh nhanh a!" Minh Mạn gấp gáp.
Bạc An Kỳ hạ giọng, có chút không nói nên lời, cuối cùng mở miệng, Minh Mạn và Tô Mặc Ngôn rơi vào im lặng: "Tối hôm qua mình ngủ với nữ nhân..."
Nhớ lại tình hình đêm qua, Bạc An Kỳ vẫn mơ mơ hồ hồ, nàng đi chơi cùng mấy đồng sự tạp chí, uống quá nhiều rượu, ban đêm thuê phòng khách sạn, như lọt vào sương mù, cùng nữ nhân lăn lộn trên giường.
"Cậu cũng không biết là ai sao? Cậu cùng với cô ấy..." Tô Mặc Ngôn đổ mồ hôi.
"Uống quá chén, đêm qua lại không bật đèn, làm sao mình biết được, sáng sớm tỉnh dậy đã không thấy tăm hơi."
Đang lúc Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn chuẩn bị an ủi, mỏng tiểu thư lại bổ sung một câu: "Còn rất thoải mái..."
"..."
"Đúng rồi, cô ấy làm rơi một tấm danh thiếp." Bạc An Kỳ lấy từ trong ví ra một tờ danh thiếp đưa cho Tô Mặc Ngôn: "Không biết người này có phải là cô ấy không..."
Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm tấm danh thiếp năm giây, có chút hoài nghi về cuộc đời.
Úc Dao, nàng không nhìn lầm, là danh thiếp của Úc Dao.
"Không có khả năng! Không thể là cô ấy." Tô Mặc Ngôn trả lại danh thiếp cho Bạc An Kỳ, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt không dính khỏi lửa trần gian của Úc tổng: "Vừa nhìn cô ta đã biết là thẳng."
Bạc An Kỳ trăm miệng một lời: "Cậu biết cô ấy?!"
- -------------------------