"Em chẳng qua chỉ là muốn nhìn chị mặc bikini..."
Úc tổng dùng biểu lộ lạnh nhạt yên lặng nhìn Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn vĩnh viễn biết cách khiến cô không cách nào tiếp lời, lúc trước Úc Dao chưa hiểu rõ về nàng, hiện tại, bản tính thuộc về Tô Mặc Ngôn Úc Dao đều nắm rõ.
Nghĩ thế nào thì lớn mật nói ra miệng thế ấy, là phong cách nhất quán của Tô Mặc Ngôn.
Khi đó Tô Mặc Ngôn hiếu kỳ ôm ý định này, Úc Dao cả ngày bày ra bộ dáng cao lãnh cấm dục, mà mặt còn lại Úc Dao ẩn giấu thì hoàn toàn đối lập.
Úc Dao đứng cạnh bể bơi, nhìn xuống mặt nước yên tĩnh có thể thấy đáy, quay đầu hỏi Tô Mặc Ngôn: "Thứ chị có em cũng có, có gì đáng xem?"
"Thật sao?" Tô Mặc Ngô bước chân thong thả đi đến trước mặt Úc Dao, biểu tình như có điều suy nghĩ, sau đó chặn ngang Úc Dao ôm lấy, nhíu mày ra vẻ thâm trầm hỏi: "Em có chị cũng có, vậy sao lúc đi ngủ, chị lại muốn c.ởi quần áo của em? Còn sờ soạ.ng khắp nơi?"
Hỏi xong, Tô Mặc Ngôn nhìn qua Úc Dao, nụ cười yêu nghiệt treo trên môi.
Xem như đây là ý nghĩ không đứng đắn thú vị đi, khi chỉ có hai người bọn họ, Tô Mặc Ngôn thích bàn với Úc Dao về phương diện này, không cần mặt mũi đùa giỡn cán bộ kỳ cựu một phen. Nhưng không thể không nói, lúc các nàng trên giường, biểu hiện của Úc tổng có đủ nhiệt tình.
Tô Mặc Ngôn thật sự không biết xấu hổ cũng không biết thẹn, Úc Dao trợn mắt nhìn nàng: "Nếu không muốn học, coi như xong ở đây."
"Muốn học." Tô Mặc Ngôn dính trên người Úc Dao: "Lão sư xinh đẹp như vậy, đương nhiên em muốn học."
"Không đứng đắn." Úc Dao kéo tay nàng ra: "Thay quần áo."
Tô Mặc Ngôn nâng mặt Úc Dao, dùng sức hôn một cái: "Mặc đồ em tặng."
Mặc dù Tô Mặc Ngôn không biết bơi, nhưng bikini thì mặc không biết bao nhiêu lần.
Trời sinh tư thái hơn người, chẳng ai phát hiện ra, trong nhân sinh của Tô tiểu thư chưa từng có khái niệm về hai chữ "Khiêm tốn".
Lúc Tô Mặc Ngôn và Úc Dao lẫn trong dòng người, cho đến giờ phút này cũng chưa từng thiếu sự chú ý, một người trương dương vũ mị, một người trong trẻo lạnh lùng ôn nhu, cùng khiến người ta cảm thấy kinh diễm. Cho nên, hai con người khác biệt từ khí chất đến tính cách, chỉ vì một lần gặp gỡ, liền bị thu hút bởi đối phương.
Trước khi các nàng hiểu nhau, Tô Mặc Ngôn lẫn Úc Dao đều không phải hình mẫu lỹ tưởng trong mắt người kia, đột ngột như có luồng từ trường kỳ diệu, kéo hai người buộc lại một chỗ. Có đôi khi, kích động chưa chắc đã là một chuyện xấu, tựa như Úc dao, luôn giam mình bên trong rập khuôn tiêu chuẩn, dần dà, quên mất thứ mình thật sự muốn.
Tô Mặc Ngôn thay xong áo tắm, Úc Dao vẫn chưa đi ra. Nàng đi đến cái ghế bên cạnh hồ bơi nằm xuống, gối đầu lên cánh tay nhìn trời đêm, dễ chịu hài lòng, bất tri bất giác nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy giây sau, nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, Tô Mặc Ngôn mở mắt quay đầu, một đôi chân dài giẫm trên nền gạch đi tới, có điều trên người vẫn choàng khăn tắm.
Tô Mặc Ngôn đổi tư thế nằm nghiêng, ngẩng đầu hướng Úc Dao cười.
Cười đến chọc lòng người.
Úc Dao hạ thấp ánh mắt, không thể không dời lực chú ý quét qua người Tô Mặc Ngôn, nàng thật sự rất hợp với đồ tắm, cần cổ, cánh tay, vòng eo đến đôi chân, đường cong ưu mỹ. Đúng như Tô Mặc Ngôn nói, nàng gầy, nhưng nơi nào nên có thịt đều không thiếu, hơn nữa bầu ng.ực rất đẹp mắt.
"Đứng dậy đi." Úc Dao nắm khăn tắm trên người ném qua một bên.
Bởi vì quen nhìn Úc dao ăn mặc quy củ, đột nhiên thay đổi phong cách, giống như bất ngờ lớn, hai mắt Tô Mặc Ngôn toả sáng, ánh mắt dừng trên người Úc Dao một khắc không dời.
Mặc dù vẫn là khí chất lạnh lùng, nhưng so với tưởng tượng của Tô Mặc Ngôn, càng...Gợi cảm.
Lúc đầu không quá để ý, bây giờ bị Tô Mặc Ngôn nhìn như vậy, Úc Dao cảm thấy có chỗ không đúng.
"Dậy đi." Úc Dao hướng Tô Mặc Ngôn nói một câu.
"Ân..." Tô Mặc Ngôn nũng nịu hừ hừ, duỗi tay đưa về phía Úc Dao, muốn cô kéo mình đứng dậy.
Úc Dao bất đắc dĩ, thời điểm xoay người chuẩn bị kéo Tô Mặc Ngôn đứng dậy, Tô Mặc Ngôn cười cười ôm lấy eo cô kéo xuống. Úc Dao không kịp phòng bị, Tô Mặc Ngôn đã ôm chặt, nhấc chân gác trên đùi mình.
Tô Mặc Ngôn không thành thật đến vậy, lúc trước nàng muốn theo Úc Dao học bơi, một mặt nuôi suy tính không thuần khiết thưởng thức Úc tổng, một phương diện khác, là dự định câu dẫn Úc Dao. Khi đó, vì để tiếp cận Úc Dao, Tô Mặc Ngôn nguyện ý hao tổn tâm tư.
Úc Dao đổi tư thế thoải mái, mặt đối mặt ở khoảng cách gần, để cho Tô Mặc Ngôn quấn lấy: "Còn muốn học không?"
Tô Mặc Ngôn vịn eo Úc Dao, thấp giọng thì thào: "Đương nhiên muốn học."
"Còn không...Ưm..."
Tô Mặc Ngôn hôn tới.
Trên ghế nằm, hai thâ.n thể trắ.ng nõn thon dài ôm nhau cùng một chỗ.
Bờ môi dán lấy bờ môi, ngọt ngào nhơn nhớt hôn sâu.
Úc Dao khó khăn gỡ bàn tay không an phận trêu chọc trước ngực mình, than nhẹ: "Muốn học thì phải nghiêm túc."
"Dạy em bơi đi." Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao đứng dậy, từ sau lưng nhốt chặt eo cô, không quên hôn lên cổ một cái: "...Dù sao đêm nay còn rất dài."
Đã thật lâu các nàng không có thời gian thoải mái phóng túng như vậy, quên đi tất cả công việc lẫn áp lực, thời gian này chỉ thuộc về hai người, rất hưởng thụ. Bên cạnh Tô Mặc Ngôn lâu, Úc Dao cũng bị nàng ảnh hưởng, Tô Mặc Ngôn dễ dàng câu lên cảm xúc của cô, câu một số phương diện nhiệt tình đỉnh điểm.
Úc Dao thích bơi, bơi lội là phương thức vận động giảm stress rất hảo.
Nước bắn tung toé, nhìn Úc Dao bơi, tư thái ưu nhã, Tô Mặc Ngôn cảm thán trong lòng, đây chính là mỹ nhân ngư năm đó a, hiện tại có thể thoả sức nhìn rõ.
"Xuống đây." Úc Dao bơi tới bên cạnh Tô Mặc Ngôn, dừng lại.
Tô Mặc Ngôn cẩn thận từng li từng tí bước đến, ngồi xuống, sau đó thử đem chân ngâm trong nước, nhưng không dám xuống. Một nữ nhân ngay cả trò chơi cực hạn đều đã thử qua, lại sợ nước, thực sự là cá mắc cạn.
Úc Dao đi đến trước mặt Tô Mặc Ngôn, trên người ướt sũng: "Sợ nước như vậy, không học cũng được."
"Em muốn thử." Tô Mặc Ngôn khẽ cắn môi, giẫm lên cầu thang, từ từ xuống nước."
Úc Dao giữ chặt tay nàng: "Chậm thôi."
Dù bể bơi không sâu, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn rùng mình một cái. Úc Dao dẫn nàng đi xuống khoát khoát nước lên người một lát, dần thích ứng với lực nổi, nàng phát hiện, cũng không đáng sợ đến vậy.
"Chị cười cái gì?" Tô Mặc Ngôn bắt gặp Úc Dao cong khoé miệng cười cười.
"Có chị ở đây, đừng sợ." Úc Dao cười nàng, có đôi khi Tô Mặc Ngôn thật giống đứa trẻ, trước kia Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn hùng khí đứng chặn trước mặt cô, bảo vệ cô, cảm thấy an toàn, cảm thấy nữ nhân này không sợ trời không sợ đất, nhưng trong nháy mắt, Tô Mặc Ngôn vì một chút gập gềnh sóng nước mà mang vẻ mặt dựa dẫm.
Có câu nói này của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn to gan một chút, không tránh khỏi vận mệnh sặc nước.
"A..." Một thoáng mất cân bằng, Úc Dao chưa kịp nắm vững vàng, Tô Mặc Ngôn mất trọng tâm, cả người trôi vào nước, một chút luống cuống, hít vào một hơi, nước hồ rót thẳng vào mũi. Rất nhanh, Tô Mặc Ngôn lại cảm nhận được nỗi sợ khi ấy, lúc nàng chìm xuống biển, cho rằng mình mãi mãi sẽ không lên bờ được nữa, muốn kêu cứu cũng không thể kêu, cảm thấy thân thể ngày càng nặng, dần chìm xuống.
Cũng may một đôi tay kịp thời giữ nàng lại, ôm nàng, kéo nàng từ bờ vực sinh tử trở về.
Là Úc Dao cứu nàng.
Về sau, Tô Mặc Ngôn biết Úc Dao là người cứu mình năm đó, không thể nói hết có bao nhiêu kích động. Mà điều ngoài ý muốn, chính là hảo cảm dành cho Úc dao, sẽ từ từ biến thành yêu thích.
Úc Dao kéo Tô Mặc Ngôn lên ôm nàng: "Không sao không sao."
"Khụ khụ khục..." Tô Mặc Ngôn nghiễm nhiên thành sợi chỉ ướt sũng, nàng ôm lấy Úc Dao như nắm cọng cỏ cứu mạng, mười năm lăm trước cũng là như vậy.
"Em không học được." Tô Mặc Ngôn nhắm mắt vừa ho vừa lắc đầu.
Úc Dao vừa đau lòng vừa buồn cười, giúp nàng lau nước trên mi mắt: "Học bơi đương nhiên phải sặc nước."
Hiện tại lồng ng.ực Tô Mặc Ngôn vẫn còn phập phồng cực độ, nhớ lại khoảnh khắc sặc nước, nàng gắt gao ôm Úc Dao, chỉ cần ôm cô, liền cảm thấy an tâm.
Nỗi sợ vẫn còn đó, đụng vào nước lập tức ỉu xìu, có lẽ cơn ác mộng lúc nhỏ đã trở thành bóng ma tâm lý không cách nào xua đi. Úc Dao ôm sát Tô Mặc Ngôn, ôn nhu hôn lên gương mặt nàng, an ủi nàng.
Cảm giác rất đặc biệt, lần đầu gặp nhau thuở niên thiếu, mười mấy năm sau gặp lại, bây giờ cùng bước đi.
Tô Mặc Ngôn vẫn luôn nói các nàng là nhân duyên do ông trời sắp đặt, Úc Dao cũng cảm thấy như vậy.
Sau này, Úc Dao sẽ từ từ dạy Tô Mặc Ngôn tập bơi.
Quãng đời còn lại rất dài, hai người có đủ thời gian.
Tuyết Tử chụp cho các nàng hai bộ ảnh chân dung.
Ngay tại bờ biển các nàng gặp nhau mười lăm năm trước, đón bình minh. Cộng thêm trước đó Tuyết Tử ngẫu nhiên chụp các nàng ngắm hoàng hôn, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều thích nhất là hai tấm hình này.
Từ bình minh đến hoàng hôn, chúng ta yêu nhau.
Tô Mặc Ngôn kéo tay Úc Dao, hai người đi trên bờ cát giẫm ra một chuỗi dấu chân thật dài, nhìn qua mặt biển, Tô Mặc Ngôn đột nhiên nói một câu: "Bao giờ chụp hình cưới, chúng ta tới đây chụp a?"
Nói xong, Tô Mặc Ngôn đặc biệt trầm mặc. Còn chưa cầu hôn, đã nghĩ tới ảnh cưới, gần đây nàng quá ngưỡng mộ Bạc An Kỳ và Trình Ngữ Tễ.
Úc Dao quay đầu nhìn sườn gò má Tô Mặc Ngôn, phía sau là ánh mặt trời lấp ló, cô cười cười, nói: "Quyết định vậy đi."
"Được." Tô Mặc Ngôn cười đến khoé miệng muốn ngoác tới mang tai: "Chụp thật nhiều, chờ đến khi chúng ta già sẽ cùng nhau xem."
***
Tạm biệt Tuyết Tử, kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc.
Đêm chủ nhật, Tô Mặc Ngôn cùng Úc Dao trở về Ninh Thành.
Kỳ nghỉ qua đi, lại là khối lượng công việc nặng nề.
So với trước kỳ nghỉ Úc Dao càng bận rộn hơn, nhất là gần cuối năm, công ty phát triển thêm mấy hạng mục hợp tác với nước ngoài, mấy tháng gần đây, xuất ngoại công tác trở thành chuyện thường ngày. Tô Mặc Ngôn ôm hai con mèo ú, thời gian vườn không nhà trống càng ngày càng nhiều.
Rất nhanh đã đến lễ Giáng Sinh.
Buổi tối tan làm về nhà, trên đường Tô Mặc Ngôn nhìn thấy có người cầu hôn, trước kia bắt gặp cảnh tượng này cũng không có gì đặc biệt, bây giờ lại vô cùng hâm mộ. Nàng bọc áo khoác lên người, không nhịn được gọi cho Úc Dao.
"Chị bận không?"
"Vừa xong việc."
Nói dông dài vài câu, Tô Mặc Ngôn lại nói: "Buổi tối đi ngủ lạnh quá."
Úc Dao dừng một chút, hiểu ý cười: "Chị cũng nhớ em."
Tô Mặc Ngôn cười khúc khích, quên hết gió bấc cuốn lên lạnh lẽo. Qua mấy ngày nữa chính là ngày kỷ niệm các nàng quen nhau, không biết Úc tổng còn nhớ hay không...