Nghe được giọng của Úc Dao, trong nháy mắt, Tô Mặc Ngôn rơi vào mộng.
Thần sắc trên mặt không thay đổi, nói cách khác, nàng không kịp suy nghĩ, nàng nghe nhầm? Trò đùa! Đủ loại ý niệm đồng loạt dâng lên.
Nhưng chỉ một, hai giây sau liền có thể làm rõ suy nghĩ.
Liên Y gọi cho người yêu cũ, mà người nghe, là Úc Dao.
"Uy?"
Trong lòng thấp thỏm, Liên Y nghe được âm thanh Úc Dao, một mảng hỗn độn. Đầu não nóng lên, nàng đứng trước mặt Tô Mặc Ngôn, trực tiếp gọi điện thoại cho Úc Dao.
Hôm đó, Liên Y đã đồng ý với cô, rằng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của hai người. Dù ngoài miệng nói buông xuống, nhưng sâu trong lòng vẫn là không cam tâm, muốn mượn trò chơi, mượn lý do uống say, p.hát tiết cảm xúc tích tụ trong lòng.
Từng câu từng chữ của Tô Mặc Ngôn, khiến tâm Liên Y dậy sóng, loại tâm tình này, đại khái không ai có thể hiểu được.
Trong phòng hát, chưa từng yên tĩnh như thế.
Liên Y thả chậm hô hấp, nói ra bốn chữ: "Mình rất nhớ cậu."
Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng tất cả đều nghe ra trong giọng nói của Liên Y hoàn toàn nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến bầu không khí thay đổi.
Liên Y thâm tình, chầm chậm nói rõ từng chữ với Úc Dao: "Mình rất nhớ cậu".
Chuyện này là thế nào?
Tô Mặc Ngôn quay đầu sang chỗ khác, lồng ng.ực nặng nề, cảm thấy gần như nổ tung.
Nói xong, Liên Y không giải thích đây chỉ là trò chơi, nàng lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của người kia.
Tô Mặc Ngôn cũng như thế, nàng cúi đầu trầm mặc, trong lòng rất loạn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn dỏng tai nghe âm thanh từ di động.
Ngắn ngủi mấy giây, lượng thông tin đánh vào đại não quá nhiều.
Đầu bên kia điện thoại, Úc Dao nhận cuộc gọi từ người mang theo men say.
Khoảng thời gian yên lặng ngắn ngủi qua đi.
"Sau này đừng gọi cho tôi nữa."
Thanh âm băng lãnh, không chút quyến luyến, đây chính là câu trả lời của Úc Dao.
Người có mặt, ngoại trừ Liên Y và Tô Mặc Ngôn, đều cảm thấy ngại ngùng.
"Cậu đừng khẩn trương, mình chỉ nói đùa." Liên Y cười méo mó, dùng ngữ điệu giống như buông lỏng, cố gắng kiếm cớ bảo toàn lòng tự tôn: "Mình chơi thua, bị phạt..."
"Cứ như vậy đi, sau này chuyện công việc, cô trực tiếp trao đổi với trợ lý của tôi là được."
Đến cuối cùng, ngay cả một bậc thang Úc Dao cũng không muốn cho nàng xuống. Liên Y cười đến gượng ép, càng cười càng chật vật, vừa rồi, nàng mặc kệ lời hứa không làm phiền, tự hạ thấp bản thân, nói "Mình rất nhớ cậu", trái lại, Úc Dao không thèm hoà hoãn dù chỉ một câu.
Trong mắt Úc Dao, không phải vấn đề tình cảm, mà là vấn đề nguyên tắc.
Đã nhiều năm như vậy, gặp lại, Úc Dao lại thêm một lần thất vọng về nàng. Hiện tại, xem ra ngày đó các nàng chia tay là chuyện sớm muộn, bởi vì càng hiểu rõ, càng phát hiện đối phương không phải kiểu người mình thích.
Trong phòng hát, những người khác bắt đầu đánh trống lảng nói về chuyện khác, làm dịu khó xử. Kỳ thực, như thế càng khiến bầu không khí lúng túng hơn, Liên Y và Tô Mặc Ngôn hiểu rõ.
Tô Mặc Ngôn uống một hơi hết ba ly rượu, trong lòng không vui, lúc trước nàng hỏi Úc Dao về quan hệ của hai người, Úc Dao hời hợt một câu, quan hệ hợp tác, về sau Liên Y nhắm vào nàng, Úc Dao vẫn giấu diếm không đề cập đến.
Càng giận hơn chính là, Úc Dao đã từng hẹn hò với nữ nhân, mà nàng một mực ngốc nghếch nghĩ là...
Nếu không phải đêm nay, Tô Mặc Ngôn cũng không biết phía sau Úc Dao còn có bao nhiêu chuyện mà nàng không rõ.
Nghĩ đến những việc này, Tô Mặc Ngôn ôm một bụng nén giận, một bụng uỷ khuất, rượu trôi qua yết hầu không nếm ra hương vị. Nàng chưa bao giờ giận Úc Dao đến vậy, dù cho trước đó thổ lộ bị cô cự tuyệt, cũng chưa từng.
Đi khỏi phòng, Tô Mặc Ngôn hít thở bầu không khí, vừa lúc Liên Y từ toilet bước ra.
Tình huống lúc này, tình địch gặp nhau, bốn mắt nóng đỏ.
"Thật xin lỗi, chỉ là trò đùa mà thôi, cô chớ để ý." Liên Y đứng trước mặt Tô Mặc Ngôn dõng dạc nói.
"A --" Tô Mặc Ngôn cười lạnh, bây giờ mới nói đừng để ý? đối với loại người này, Tô Mặc Ngôn khịt mũi coi thường. Mặc kệ trong lòng sắp nổ tung, nhưng khí thế yếu, ngoài miệng không thể thua: "Chuyện xảy ra từ tám năm trước, tôi cần gì phải để ý? Ai mà chẳng có lúc nhìn lầm..."
Một câu nói rất nhẹ, nhưng vừa đủ những nội dung cần thiết.
"Cô..."
Tô Mặc Ngôn không phải người dễ bắt nạt, vừa vặn có cơ hội ph.át tiết. Chuyện đêm nay, rõ ràng là Liên Y cố ý, biết rõ quan hệ giữa nàng và Úc Dao, còn lấy cớ "Có chơi có chịu", khăng khăng gọi cuộc điện thoại kia. Nếu nàng biểu hiện nóng giận, chẳng phải giúp nữ nhân này đạt được ý muốn sao.
Lúc này, Tô Mặc Ngôn nhận cuộc gọi từ Úc Dao. Đứng trước mặt Liên Y, bốc máy: "Vợ à, em muốn về nhà, chị qua đây đón em đi..."
Nếu như bình thường, Tô Mặc Ngôn khẳng định sẽ nói để em tự về, Úc Dao bận rộn suốt một ngày, nàng không muốn cô có thêm chuyện để làm.
Úc Dao dừng một chút, Tô Mặc Ngôn rất ít khi chủ động yêu cầu: "...Chị tới liền, đừng uống nhiều quá?"
"Ân."
Cúp máy, thấy Liên Y xoay người muốn đi, Tô Mặc Ngôn lên tiếng giữ lại: "Liên Y tiểu thư, chị ấy sẽ ở lại một chút, cô không ngại chứ?"
Liên Y dừng bước, bị Tô Mặc Ngôn chọc giận đến không nói được.
"Tôi chỉ lo cô sẽ xấu hổ." Tô Mặc Ngôn vừa cười vừa bổ sung.
Liên Y hít một hơi, không nói một lời, trực tiếp hướng vào toilet...
Tô Mặc Ngôn trở lại phòng hát, trong lòng ngập tràn oán khí, một ly nối tiếp một ly uống rượu giải sầu.
Đêm nay, Liên Y và Tô Mặc Ngôn đều uống không ít, bất quá lúc rời đi, Liên Y đã có chút say.
Hai mươi phút sau, Úc Dao lái xe đến chỗ cần đến, chờ trong xe chốc lát, thấy Tô Mặc Ngôn đi ra, cô mới xuống xe.
Úc Dao nghĩ thế nào cũng không ngờ được, Tô Mặc Ngôn và Liên Y ở cùng một chỗ...
Cho nên đêm nay, các nàng dự chung một bữa tiệc?
Tô Mặc Ngôn đi ra, đầu óc choáng váng, trước mắt trập trùng, nhìn thấy Úc Dao ở đằng xa chờ nàng.
Úc Dao đứng tại chỗ không nhúc nhích, gió thổi làn tóc bay loạn.
Úc Dao thấy Tô Mặc Ngôn ngây ngốc nhìn mình, một bộ mặt ủ mày chau, hiển nhiên là uống quá nhiều, cô bước đến, quả nhiên, cả người nồng nặc mùi rượu. Mà dư quang quét qua, Liên Y vịn vai một người, đứng bên đường khom người phun ra.
Nhìn thấy Úc Dao, Liên Y đứng thẳng lên, xoay người đưa lưng về phía cô.
"Mặc Ngôn, bạn của cô tới rồi? Đi đường cẩn thận...Chúng tôi đi trước." Triệu chủ biên thấy Tô Mặc Ngôn có bạn đến đón mới yên lòng, bắt một chiếc taxi, đỡ Liên Y đi lên.
"Chị đã dặn uống ít một chút, lại không nghe lời." Gương mặt đỏ rừng rực, Úc Dao muốn xoay lưng cõng nàng.
Tô Mặc Ngôn không bỏ lỡ, ánh mắt Úc Dao dừng trên người Liên Y hai giây, trong lòng chua chát, dời sông lấp biển. Tô Mặc Ngôn lui thân thể về sau nửa bước, né tránh Úc dao, nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng chất vấn: "Chị yêu thương cô ta?!"
Lúc nãy là cố nén cảm xúc, nhìn thấy Úc Dao rồi, Tô Mặc Ngôn nhịn không được.
Úc Dao từng có bạn gái, còn giữ liên lạc với nàng...Tô Mặc Ngôn suy nghĩ miên man, đầu não lạnh lẽo không cách nào an tĩnh, Úc Dao đã chấp nhận nàng, vị trí kia trong lòng chỉ được phép chứa một mình Tô Mặc Ngôn.
Tất cả cảm xúc đều lộ rõ trên mặt, Úc Dao nhớ lại cuộc gọi nửa giờ trước, có lẽ Tô Mặc Ngôn cũng có mặt...
"Mặc Ngôn..." Úc Dao muốn nắm tay nàng.
Úc Dao bước đến một bước, Tô Mặc Ngôn liền lùi về sau một bước, không cho cô chạm vào, uỷ khuất, nói: "Chị từng hẹn hò với cô ấy...Tại sao phải gạt em? Tại sao không nói với em?"
Chuyện này, vốn nên giải thích rõ ràng với Tô Mặc Ngôn, có điều sau này rất nhiều cơ hội lại không nói ra được, càng về sau, Úc Dao cũng không cố ý nhắc tới.
Úc Dao chăm chú nhìn vào mắt nàng: "Đều là chuyện đã qua."
Tô Mặc Ngôn vốn tin tưởng Úc Dao, nhưng bây giờ mọi chuyện bày ra trước mắt, nàng không thể không suy nghĩ.
"Vậy tại sao còn giữ liên lạc? Chị còn gạt em, nói hai người chỉ là hợp tác làm việc..." Tô Mặc Ngôn sớm cảm thấy Liên Y đối với Úc Dao có chút không đúng, nàng càng nói càng khó chịu, gắt gao cắn m.ôi dưới: "...Trong lòng chị, có phải còn nhớ cô ta hay không?!"
"Không được nghĩ lung tung." Úc Dao tiến đến ôm lấy Tô Mặc Ngôn, nhẹ vỗ về tóc nàng, ôn nhu nói: "Lên xe trước, chúng ta từ từ nói chuyện."
Bị Úc Dao ôm lấy, Tô Mặc Ngôn mới tỉnh táo đôi chút, chí ít thái độ của Úc Dao trong cuộc điện thoại vừa rồi, không khiến nàng thất vọng. Nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn không buông tha, nàng đẩy Úc Dao, đáy lòng vỡ nát, oán trách: "Rõ ràng là chị đuối lý, còn nói em suy nghĩ lung tung..."
Úc Dao sửa sang mấy cọng tóc, sờ sờ gò má nàng, cô không biết cách dỗ dành người khác, nhưng rất chân thành: "Chuyện này là chị không đúng, lên xe trước, bên ngoài gió lớn."
Tô Mặc Ngôn thuận theo Úc dao lên xe, ngồi ở ghế phụ, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, để Úc Dao nói chuyện với bóng lưng.
"Mặc Ngôn." Úc Dao nghiêng người sang muốn dỗ dành nàng, Tô Mặc Ngôn muộn thanh muộn khí hất cùi chỏ về sau, bộ dạng này, so với dâu tây và Điềm Đồng giận dỗi, giống nhau như đúc.
"Chị và Liên Y là bạn học cao trung, hẹn hò từ năm lớp mười hai, lên đại học đều tới Ninh Thành. Về sau tốt nghiệp đại học, cô ấy...Tranh thủ cơ hội xuất ngoại, chị ở lại trường học lên nghiên cứu sinh, cảm thấy không phù hợp nên chia tay. Hai năm trước cô ấy từng liên lạc nói muốn quay lại, nhưng chị từ chối, từ đó không còn liên hệ." Úc Dao tâm bình khí hoà nói, lúc này nên đối mặt, cô chỉ nói ra sự thật: "Mãi đến năm nay...Em còn nhớ hạng mục Cửu Dã Thụ tiên sinh tham dự không? Lúc Trình Ngữ Tễ giới thiệu đội kiến trúc, Liên Y cũng nằm trong số đó, sau đó vì chuyện công việc nên bắt buộc phải lui tới."
Tô Mặc Ngôn một mực đưa lưng về phía Úc Dao, nhưng mỗi một chữ, đều thu vào lòng. Nàng không phải giận Úc Dao từng có một đoạn ký ức như vậy, cũng không để bụng cô từng đi qua thế nào, mà là giận Úc Dao nhiều lần giấu diếm không nói.
Kỳ thực đề tài này, nhắc tới thế nào cũng rất mẫn cảm. Nhưng biết từ Úc Dao và từ Liên Y, là hai loại cảm giác khác nhau.
Úc Dao nói nhiều như vậy, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn không thể xuôi. Hai phút sau, Tô Mặc Ngôn thư thản đôi chút, khẩu thị tâm phi, nói: "Ai muốn nghe chuyện giữa chị và cô ta..."
Tiểu thư bướng bỉnh rốt cuộc cũng chịu nói chuyện, Úc Dao buông lỏng thần kinh, cô kéo tay Tô Mặc Ngôn, nắm chặt trong tay mình: "Hôm nay chị đã nói rõ, sau này công việc cứ trực tiếp trao đổi với quản lý. Không cần liên lạc nữa."
Trong điện thoại, đích thị Úc Dao đã nói như vậy. Tô Mặc Ngôn để cô nắm tay, không tiếp tục tránh né, nhưng cũng không xoay người. Bởi vì uất ức trong lòng chưa tiêu. Coi như người yêu cũ là chuyện quá khứ, nhưng Úc Dao từng hẹn hò với nữ nhân, không muốn giải thích với nàng sao?
Nàng ngốc nghếch xem Úc Dao cũng như mình, sợ cô không đón nhận được nữ nhân, cho nên mới đem hết đau khổ buồn bực giấu trong lòng, loại tư vị khó chịu đó, Úc Dao để nàng nếm đủ.
"Không tin chị?" Úc dao hướng tới Tô Mặc Ngôn, vịn thân thể nàng, mặt đối mặt, giúp nàng vén tóc ra sau tai.
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao không nói một lời, khoé miệng kéo xuống.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn suy nghĩ hồi lâu, bình thường nói chuyện làm ăn cũng không rối đến vậy. Cô nâng má Tô Mặc Ngôn, bỏ hết kiêu ngạo dỗ dành: "Chị biết sai rồi, em đừng giận nữa có được không?"
- ---------------------------