"Có phải con đang có đối tượng không?" Ánh mắt mẹ Úc tràn đầy thăm dò.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chờ đợi một câu trả lời.
Bà quá hiểu tính cách của đứa con gái này, nếu là bạn bè thân mật, nào sẽ gọi hai chữ tình yêu a? bà là mẹ ruột của cô, cũng không tưởng tượng ra được con gái mình sẽ nói chuyện với người khác bằng cách đó.
Úc Dao ngồi trước bàn trang điểm, tẩy trang xong càng nhiều thêm mấy phần ôn nhu. Cô quay đầu nhìn lại, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối không chút thay đổi, mang theo nụ cười như có như không.
Bầu không khí này? Biểu cảm này? Mẹ Úc không hiểu.
"Sao đột nhiên mẹ lại hỏi như vậy?" Úc Dao không thừa nhận cũng không phủ nhận, trực tiếp hỏi lại, bộ dạng rõ ràng là núi thái sơn có đổ sập trước mắt cũng không phải chuyện lớn.
Mẹ Úc nhìn Úc Dao, cũng không biết đứa con gái này giống ai, ba Úc cũng không phải người giảo hoạt như thế, ngoài mặt hết sức thờ ơ, nhưng thật ra tâm tư cực kỳ cẩn thận, những việc nên rõ ràng thì nhất quyết không hồ đồ.
Bất quá nếu nàng không giảo hoạt, liệu sự nghiệp có thể thăng tiến như hiện tại?
Cho tới bây giờ, Úc tổng luôn là "Con nhà người ta" trong truyền thuyết, mẹ Úc rất vui mừng, từ lúc cô vừa ra đời, tiếng khóc đã dễ nghe hơn đứa trẻ nhà người khác. Về sau, từ việc học đến công việc đều được đặt lên hàng đầu...Phương diện kia không mấy khi được đề cập, người làm gia trưởng như họ căn bản không cần lo lắng...
Mãi đến khi Úc Dao ba mươi tuổi vẫn chưa có dự định kết hôn, ba mẹ Úc mới bắt đầu khẩn trương...
"Nếu đã có người phù hợp, sáng mai dẫn về cho ba mẹ gặp một chút." Mẹ Úc sửa sang giường, tuy nói chuyện, nhưng tâm tư còn quanh quẩn trong cuộc điện thoại từ Nhật Bản và thanh âm của cô gái trẻ tuổi kia...
Phỏng đoán của bà phải chăng quá hoang đường?
Đúng là những năm này, Úc Dao không vừa ý bất kỳ nam nhân nào, mặc kệ bà giới thiệu bao nhiêu người, kết quả cũng là không hợp. Thêm vào đó năm Úc Dao học lớp mười hai, mẹ Úc bị chủ nhiệm lớp mời đến trường học, nói là con gái bà yêu sớm, hơn nữa còn qua lại với con gái, lúc này mẹ Úc đi theo chủ nhiệm lớp giải thích rõ ràng, vỗ ngực cam đoan tuyệt đối không có khả năng, chẳng qua chỉ là hiểu lầm.
Vì chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học, cho nên từ đó về sau mẹ Úc cũng không nhắc lại. Bởi vì cảm thấy con gái của mình là một người hiểu chuyện, sao có thể làm ra những chuyện kia?
Mà sau đó, Úc Dao dựa vào thành tích ưu việt thi đậu vào trường đại học thuộc hàng top, tất cả mọi chuyện giường như sóng êm gió lặng, theo thời gian dần dần phai nhạt, mẹ Úc cũng không để trong lòng.
Cho tới bây giờ, những chuyện xưa cũ, một lần nữa ào ạt dâng lên. Con gái của bà là mỹ nhân băng sơn trong mắt nam nhân, lại thân thiết với một nữ nhân trẻ tuổi, bà có thể không nghĩ ngợi thêm sao?
Có một đứa con gái ưu tú, mẹ Úc luôn đặt chuyện hôn nhân đại sự của cô lên trên hết, chỉ cần một điểm gió thổi cỏ lay, bà đều thu vào trong mắt.
"Có người phù hợp con sẽ dẫn về." Úc Dao nói xong quay đầu, ngồi trước gương cầm máy sấy thổi tóc, gương mặt Tô Mặc Ngôn xẹt ngang trong đầu.
Phòng ngủ an tĩnh, bị âm thanh của máy sấy làm cho nhiễu loạn.
Trong lúc Úc Dao sấy tóc, mẹ Úc đã thay xong chăn ga, bà làm bộ hờ hững trả lời: "Cô gái kia là người Trung Quốc, tạm thời sinh sống ở Nhật Bản?"
Mẹ Úc nghe ra được, cô gái kia nói tiếng phổ thông cực kỳ chuẩn, âm thanh cũng dễ nghe: "...Quan hệ giữa con và cô ấy rất tốt a?"
Úc Dao đứng dậy, hôm nay luôn cảm thấy trong lời nói của mẹ có hàm ý, thuận theo tự nhiên gật đầu: "Trước kia từng làm việc với nhau."
Mẹ Úc còn muốn hỏi thêm gì đó, đúng lúc ba Úc gọi với vào nói bà nghe điện thoại. Úc Dao thúc giục mẹ mau ra ngoài, có lẽ là người họ hàng nào đó gọi điện tán gẫu, nói không chừng sẽ kéo dài suốt một, hai giờ đồng hồ.
Đóng cửa lại, rốt cuộc có thể thanh tĩnh một lát.
Lí do Lam Nhiễm không muốn về quê ăn tết, cũng chính vì không muốn đối mặt với việc gia trưởng thúc giục cưới hỏi, cũng may Lam Nhiễm không đơn độc, thời khắc mấu chốt. Chị nàng có thể đứng ở hàng phòng ngự, giúp nàng chia sẻ hoả lực.
Ngồi máy bay mấy tiếng liền, ít nhiều có chút mệt mỏi. Úc Dao tựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên, thông báo ngoài màn hình đều là tin nhắn từ Tô Mặc Ngôn, thật ra ngoài nàng cũng không còn ai dám làm loạn như vậy. Bình thường Úc tổng ghét nhất là nhận mấy tin nhắn không có trọng điểm.
Nhìn từng dòng tin nhắn, Úc Dao cúi đầu cười cười.
Ngày thường đi làm, Tô Mặc Ngôn biết cô bận rộn, sẽ không dùng tin nhắn oanh tạc di động, hiện giờ Úc Dao nghỉ ngơi, Tô Mặc Ngôn liền chớp lấy cơ hội.
Úc Dao cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại lại thích Tô Mặc Ngôn luyên thuyên với cô những chuyện nhỏ nhặt, cảm giác được người yêu nghĩ về mình, có ai mà không thích?
Úc Dao bấm gọi, mới đổ nửa hồi chuông, đối phương đã nghe máy.
Cùng lúc đó, Tô Mặc Ngôn ở Osaka một bên chơi với mèo, một bên ép điện thoại lên tai, dựa theo kế hoạch hiện tại, giữa tháng sau là nàng có thể về nước.
"Em về Osaka rồi?" Úc Dao kéo chăn qua đắp lên đùi.
"Vừa về đến nhà không lâu, dâu tây cứ quấn lấy em." Nghe được giọng của Úc Dao, Tô Mặc Ngôn tự động nở nụ cười. Mỗi ngày nàng tiếp rất nhiều cuộc điện thoại, có thể nói tuy úc tổng nói không nhiều, nhưng các nàng lại có thể trò chuyện rất lâu: "Lúc nãy em gọi điện thoại, là mẹ chị nghe máy a..."
Úc Dao nghĩ nghĩ, tựa hồ hiểu ra gì đó, hỏi: "Em đã nói gì?"
"Nói...Con chào bác."
Úc Dao ngẩng đầu nhìn đèn treo, hiển nhiên không tin lời Tô Mặc Ngôn nói, nhíu mày hỏi lại: "Chỉ như vậy?"
"Khục..." Tô Mặc Ngôn hắng giọng, dừng một hồi, sau đó thành thật khai báo, ngữ điệu có chút hư nhược: "Còn gọi một tiếng tình yêu, em tưởng người nghe máy là chị."
Bình thường lúc nũng nịu Tô Mặc Ngôn thích gọi cô như vậy, Úc Dao vừa nghe, liền hình dung ra ngữ khí lúc đó, cũng khó trách vì sao đột nhiên mẹ Úc lại hỏi như thế, chỉ là Úc Dao không ngờ tới, mẹ sẽ chủ động nghĩ đến phương diện này.
"Chị giận em?" Thấy Úc Dao trầm mặc, Tô Mặc Ngôn bất an.
Nói đến chuyện này, kỳ thực Tô Mặc Ngôn chưa từng cân nhắc đến việc gia đình Úc Dao sẽ không chấp nhận mình, nàng chỉ một lòng muốn bên cạnh Úc Dao, lúc này nhận ra có rất nhiều vấn đề ở hiện thực mà nàng chưa có chút dự định nào.
Một cuộc điện thoại, đột nhiên khiến Tô Mặc Ngôn cảm thấy bản thân nàng nên suy nghĩ kỹ đến những vấn đề sau này.
"Em sai rồi, chị đừng giận..." Vốn dĩ muốn Tô Mặc Ngôn cúi đầu là chuyện khó hơn lên trời, nhưng đối với Úc Dao, nàng luôn chủ động nhận sai rất nhanh, là ông trời đã định, Úc Dao có thể trị được Tô Mặc Ngôn.
Mới im lặng một hồi, đã khẩn trương như vậy. Úc Dao nghĩ, chẳng lẽ trong lòng Tô Mặc Ngôn, tính cách của cô chỉ kém cỏi như thế? Úc Dao tựa ở đầu giường, chậm rãi trò chuyện: "Giận em cái gì?"
"Em..." Tô Mặc Ngôn không biết trả lời thế nào.
"Không cần mặt mũi, sẽ thành thói quen." Úc Dao khách quan phê bình, ngữ khí nhẹ nhàng từ tốn, mang theo cưng chiều.
Tô Mặc Ngôn nghe, cắn môi cười cười: "Chị đã nói em không cần mặt mũi, vậy lần sau em sẽ trực tiếp nói với bác gái, em là vợ của Úc Dao."
Vừa nói xong câu này, hai đầu điện thoại rơi vào trầm tĩnh. Em là vợ của Úc Dao...Trong nháy mắt, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều nghĩ đến việc kết hôn.
Tương lai sau này các nàng sẽ kết hôn sao? Tô Mặc Ngôn suy nghĩ trong lòng, cảm thấy đây là việc rất gần mà lại rất xa.
Năm nay Úc Dao ba mươi ba tuổi, nàng hai mươi lăm tuổi, mặc dù thời gian các nàng bên nhau không dài, nhưng không dễ dàng có được a. nếu Úc Dao nguyện ý, Tô Mặc Ngôn nghĩ, nàng sẽ không do dự, trong suốt khoảng thời gian ở nước ngoài, nàng chưa từng muốn an ổn lưu lại một chỗ như lúc này.
Bất tri bất giác, đã qua mười giờ, ở Osaka là mười một giờ.
"Mấy ngày nay vất vả, em nghỉ ngơi sớm một chút." Úc Dao thấy Tô Mặc Ngôn quay chụp ở Hokkaido, ngày cũng như đêm, nàng tựa hồ gầy đi không ít.
Tô Mặc Ngôn quấn lấy Úc Dao nũng nịu vài câu, mới lưu luyến chúc ngủ ngon, cúp điện thoại.
*
Úc Dao chỉ ở lại thành phố F nghỉ ngơi vài ngày, lớn nhỏ tụ họp không ngừng, nói là nghỉ ngơi, thật ra còn mệt hơn ngày thường đến công ty.
Đêm trước khi về Ninh Thành, Úc Dao gặp lại bạn học cũ thời cấp ba, vừa vặn họp mặt bạn học ở thành phố F, Úc Dao không từ chối, có rất nhiều người cô đã không gặp từ lâu.
Lần gần nhất Úc Dao tham gia họp lớp là từ mười năm trước, khi đó mọi người vừa ra trường không lâu, bước vào giai đoạn đầu xây dựng sự nghiệp, mõi người đều hăng hái, còn mang theo chút ngây ngô.
Thoáng chớp mắt, đã mười năm.
"Cậu là Úc Dao a?!"
Úc Dao giẫm giày cao gót đi vào phòng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mười năm không gặp, hơn mười người có mặt liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Lúc trước, Úc Dao là học bá nổi tiếng, hơn nữa còn là học bá trong Nữ Thần, Nữ Thần trong học bá, năm ba cao trung, cơ hồ không ai không biết cô.
"Nữ Thần đúng là Nữ Thần a, không thay đổi chút nào."
Úc Dao cười nhạt, lên tiếng chào hỏi, ngồi xuống rồi, không nhận ra một số người, lúc trước đều là những gương mặt ngây ngô, bây giờ tất cả đã trưởng thành thậm chí phát tướng ôm bụng bia, trên bàn ăn mọi người mời rượu lẫn nhau, trao đổi danh thiếp, giống như một cuộc giao dịch trá hình.
Trường hợp thế này, Úc Dao từng tham gia quá nhiều, đột nhiên có chút hối hận vì hôm nay đã tới.
Trong lúc mọi người vui vẻ trò chuyện, hai nữ nhân nắm tay nhau bước vào, một trong số đó cắt tóc ngắn, tràn đầy phấn khởi, nói: "Mọi người nhìn xem mình dẫn ai đến, nhân vật nổi tiếng a ~"
Úc Dao ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, biểu tình trên mặt không chút thay đổi, nhưng bất giác nắm chặt ly rượu trong tay.
"Lớp mười hai tụ hội thế này, mình cũng tới góp...Vui." Thanh âm Liên Y trong trẻo, ánh mắt rơi trên người Úc Dao, ngừng rất lâu, nàng không nhìn lầm, chính là Úc Dao.
Đã nhiều năm như vậy, Úc Dao vẫn giữ phong thái lạnh lùng trong trẻo ngàn năm không đổi.
"Úc Dao, cậu không quên cậu ấy chứ?" Nữ nhân tóc ngắn kéo Liên Y đến trước mặt Úc Dao: "Bạn học Liên Y, ngày đó, hai người còn dính phải "Lời đồn" còn nhớ không?"
Mặc dù Liên Y học ở lớp hai, nhưng bạn học lớp một đều biết nàng, cứ mỗi giờ ra chơi nàng đều chạy đến lớp một, để Úc Dao giúp nàng giải đề, lúc đó nàng nổi tiếng là nữ sinh da mặt dày.
"Úc Dao...Đã lâu không gặp." Liên Y thầm tính, đã mười năm qua đi, hôm nay dùng bữa ở đây, trùng hợp gặp bạn học tụ hội, càng không ngờ sẽ gặp được Úc Dao.
"Đã lâu không gặp." Úc Dao vẫn nhớ ngày đó, đúng là rất lâu rồi.
"Cậu vẫn giống như trước...Lâu như vậy mới gặp lại, uống cùng mình một ly." Liên Y cầm ly rượu, cụng vào ly Úc Dao, sau đó uống cạn: "Mình còn dự tiệc ở phòng bên cạnh, đi trước."
"Ân." Úc Dao đặt ly rượu xuống.
"Liên Y thay đổi nhiều thật đấy, nếu lúc nãy cậu ấy không chủ động gọi mình, có lẽ mình cũng không nhận ra." Sau khi Liên Y đi, nữ nhân tóc ngắn nói chuyện với Úc Dao.
"Mình cũng suýt không nhận ra." Úc Dao đáp lời qua loa.
"Mình còn tưởng các cậu vẫn còn giữ liên lạc, lúc đó quan hệ của hai người tốt bao nhiêu a..."
"Thật ngại quá, mình ra ngoài nghe điện thoại..." Úc Dao lấy di động ra, mỗi ngày một lần, là tiểu yêu tinh ân cần thăm hỏi.
Dựa vào lý do này, Úc Dao muốn ra ngoài hít thở không khí.
"Úc tổng, khuê nữ nói nhớ chị."
"Khuê nữ?" Tô Mặc Ngôn luôn biết cách khiến Úc Dao không hiểu ra làm sao.
Nàng ngồi xổm xuống, đưa di động đến bên cạnh Điềm Đồng.
"Meo ~~" Úc Dao nghe thấy tiếng mèo con kêu to, rất đáng yêu, Tô Mặc Ngôn hoàn toàn xem hai con mèo nhỏ là con gái ruột, chiếu cố hết mực.
"...Chụp hoa anh đào xong em sẽ về nước, dẫn khuê nữ mũm mĩm về dính lấy chị." Tô Mặc Ngôn ngồi trên thảm, dâu tây đi tới đi lui cọ qua cọ lại, nàng đưa tay nhẹ gãi gãi cái cằm, tiểu gia hoả an tĩnh, hai mắt híp híp.
Úc Dao cười, nhớ tới Tô Mặc Ngôn, tự nhiên cảm thấy nàng còn dính người hơn mèo con.
Liên Y từ trong phòng bước ra, vừa vặn nhìn thấy Úc Dao đứng ở cuối hành lang cách nàng không xa, khi thì cúi đầu, khi thì ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên môi luôn thường trực nụ cười ôn nhu.
Bộ dạng này của Úc Dao, thật lạ lẫm...