Lại là một đêm giáng sinh.
Trên con đường quen thuộc dành cho người đi bộ, Úc Dao gặp lại Tô Mặc Ngôn.
*
Mùa đông ở Ninh Thành lạnh hơn Osaka.
Tô Mặc Ngôn đánh giá thấp nhiệt độ tháng mười hai, trên người chỉ mặc một cái áo khoác ngắn.
Một trận gió lạnh ùa tới, cả người lạnh đến run rẩy.
Sống mũi ngứa ngứa, Tô Mặc Ngôn hắt hơi hai cái, vốn cảm thấy muốn cảm mạo, bây giờ có vẻ càng nghiêm trọng hơn.
Tô Mặc Ngôn nhìn bốn phía.
Cách đó không xa là một cửa hàng lớn, khẳng định có bán quần áo giữ ấm.
Vừa lúc Tô Mặc Ngôn chuẩn bị hướng về phía cửa hàng...
Đám người phía trước đột nhiên rối loạn tưng bừng.
"Dừng lại..."
"Đừng chạy --"
Một nam tử mặc áo khoác đen trực tiếp lao về phía nàng.
Tô Mặc Ngôn mang giày cao gót, trọng tâm bất ổn.
Phía sau có người đuổi theo, hô to: "Cướp --"
Tình huống khẩn cấp, Tô Mặc Ngôn lập tức hiểu được đang xảy ra chuyện gì, theo bản năng đưa tay bắt lấy nam tử kia.
Hắn phản ứng nhanh, trực tiếp tránh được, tiếp tục chạy đi.
Ngày thường Tô Mặc Ngôn không ưa nhất là những tên này, nàng lữ hành ròng rã sáu năm, đi qua nhiều thành phố, chuyện kỳ quái gì mà chưa từng gặp? Trong lúc lữ hành đã từng gặp kẻ trộm, bắt người xấu không phải lần đầu tiên.
Mười tám tuổi nàng đã tập đi giày cao gót, đối với nàng, đi giày cao gót cũng không khác gì giẫm trên giày đế bằng.
Tô Mặc Ngôn đuổi theo, đoán chừng hắn chạy một đoạn, thể lực không đủ, sẽ nhanh chóng đuối sức.
"Còn muốn chạy đi đâu --" Không bao lâu, Tô Mặc Ngôn đuổi kịp.
Nam tử thấy nàng tiến đến, nữ nhân cao cao gầy gầy, không chút dè chừng, bước tới muốn động thủ.
Tô Mặc Ngôn tay chân nhanh nhạy, vài đường cơ bản đã vật ngã hắn xuống đất, không tiêu hao bao nhiêu sức lực.
Người đi đường vây quanh tứ phía, xôn xao không ngớt.
"Oa, chị ấy thật xinh đẹp --"
"Lợi hại a --"
"..."
Còn có người lấy di động ra bắt đầu chụp ảnh, quay video.
"Gặp phải tôi coi như số anh xui." Tô Mặc Ngôn lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người, nắm lấy cái túi hàng hiệu trong tay hắn.
thật đúng là xúi quẩy mới bị một nữ nhân vật ngã, nam tử thấy Tô Mặc Ngôn cúi người, trực tiếp ném túi về phía nàng, đẩy mạnh, nhanh chân chạy mất.
Không chút phòng bị, một tấm thân gầy nhỏ, làm sao chịu được lực đẩy như thế.
Nàng lảo đảo, thân thể bất ổn, gót giày trượt xuống mặt băng trên đất.
Tô Mặc Ngôn trực tiếp té xuống đất, lúc muốn đỡ người bò dây, phát hiện khuỷu tay không linh hoạt, rất đau. Tô Mặc Ngôn cắn môi, có lẽ đã tổn thương đến xương.
"Ây..."
Úc Dao theo sau, nhìn thấy tình huống vừa rồi bị doạ cho kinh sợ.
Cô bước tới phía nữ nhân nằm trên đất, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi đưa cô đến bệnh viện."
Không thể tưởng tượng được, hai người sẽ gặp lại nhau trong tình huống này.
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, khuôn mặt Úc Dao chiếm cứ đôi mắt của nàng.
Tựa như nằm mơ, một năm qua nàng luôn tìm cách quên đi nữ nhân này, lúc này lại xuất hiện rõ ràng trước mắt.
Một năm, Úc Dao không hề thay đổi.
Úc Dao cũng cảm thấy mình đang nằm mơ, nữ nhân giúp cô dành lại túi, lại là Tô Mặc Ngôn, không phải...Nàng đang ở Nhật Bản sao?
Tuyết vẫn đang rơi, xen vào mái tóc, từ từ nhiễm trắng.
Các nàng nhìn nhau, thời gian trôi qua thật lâu, không ai nói ra câu nào.
Là Tô Mặc Ngôn, Úc Dao nhìn nàng không dời mắt.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Úc Dao xác định người này thật sự là Tô Mặc Ngôn.
"Mặc Ngôn..." Một năm qua đi, Úc Dao một lần nữa gọi tên nàng, sống mũi Tô Mặc Ngôn có mấy phần chua chua.
Tô Mặc Ngôn cũng nhìn thẳng vào mặt Úc Dao, nhất thời quên đi đau đớn.
Nàng từng nhiều lần tưởng tượng ra tình cảnh gặp lại cô.
Hẳn là mỉm cười, nói một tiếng: "Đã lâu không gặp".
Bây giờ, gặp lại không chút chuẩn bị, Tô Mặc Ngôn nhìn cô, chỉ cảm thấy...
Rất nhớ.
"Mặc Ngôn..." Úc Dao lại gọi nàng, phảng phất không tin vào mắt mình.
"Túi của chị." Tô Mặc Ngôn quay đầu sang chỗ khác, đưa túi cho Úc Dao.
Úc Dao vẫn đỡ nàng, đưa tay giữ cánh tay trái.
"A......" Tô Mặc Ngôn nhíu chặt lông mày, khẽ than một tiếng.
"Sao vậy? Bị thương ở đâu rồi? Cánh tay sao? Có phải rất đau không?" Úc Dao hỏi liên tục, khẩn trương và lo lắng. Cô vội rút tay trở về, không dám động lung tung, Úc Dao biết Tô Mặc Ngôn sợ đau hơn bất kỳ ai: "Đứng dậy đi, tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
Tô Mặc Ngôn thoáng thẩn thờ, Úc Dao quan tâm nàng như vậy, giữa các nàng, tựa như trở về một năm trước.
Úc Dao căng thẳng nhíu mày, nhìn thấy Tô Mặc Ngôn xuất thần nhìn mình.
Ánh mắt hai người giao nhau, nội tâm Úc Dao bắt đầu tâm viên ý mã.
Một năm trôi qua, giờ khắc này như chưa từng thay đổi, Tô Mặc Ngôn ở trong tầm mắt của cô, cảm xúc lại một lần nữa bị nàng dẫn dắt.
Tuyết, lặng lẽ rơi xuống.
"Không sao." Tô Mặc Ngôn lãnh đạm.
"Tôi đưa em đến bệnh viện..." Úc Dao cẩn thận dìu nàng.
"Không cần." Tô Mặc Ngôn đứng lên, cười nhẹ.
Nàng đã về nước cũng không báo cho Úc Dao biết, bởi vì nàng cảm thấy, tốt nhất là không nên gặp mặt.
"Mặc Ngôn." Úc Dao không hiểu, vì sao Tô Mặc Ngôn trốn tránh cô. Thật khó mà tin được, là Tô Mặc Ngôn thay đổi, cho nên chán ghét cô, cho nên mới không liên lạc?
"Em nói không cần." Tô Mặc Ngôn đẩy tay Úc Dao ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người, mỉm cười lịch sự: "Tạm biệt."
Có trời mới thấu, lúc nói những lời này, đẩy tay Úc Dao ra, trong lòng nàng có bao nhiêu khó chịu.
Úc Dao bị bỏ lại như vậy, nháy mắt trong tay trở nên vắng vẻ.
Lúc này Úc Dao đi tới giữ chặt tay Tô Mặc Ngôn, không cho nàng đi: "Sao tôi có thể mặc kệ em, tôi có trách nhiệm..."
Tô Mặc Ngôn nhìn úc Dao, nghe lời này, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa chua vừa chát.
Úc Dao, vì sao còn xuất hiện trước mặt em, vì sao còn muốn quan tâm em, cứ xem như bạn bè bình thường, vô tình gặp gỡ, chào hỏi, đường ai nấy đi, sẽ không liên lạc lại, như vậy, không tốt sao?
"Đừng bướng, chúng ta đến bệnh viện." Úc Dao nhìn ra cánh tay trái của nàng bị thương, giữ lấy tay phải, kéo nàng đi.
Không thể kháng cự, huống hồ, lúc này khuỷu tay thật sự vô cùng đau đớn. Bởi vì quá đau, trên trán Tô Mặc Ngôn che kín một tầng mồ hôi.
Nàng để mặc cho Úc Dao kéo mình đi.
Năm ngoái, cũng vào ngày tuyết đầu mùa, các nàng tay trong tay.
Mà ngày hôm nay, tuyết rơi đây trời, có điều hoàn cảnh đã khác.
Nước mắt cơ hồ đảo quanh viền mắt, Tô Mặc Ngôn ngửa đầu, ép ngược vào trong.
Bây giờ nàng đang bận suy nghĩ, hiện tại Úc Dao sống thế nào? Dự định lên kế hoạch kết hôn sao?
Một năm trước, Úc Dao vội vã xem mắt, năm nay cô ba mươi tuổi, chắc hẳn rất vội kết hôn.
"Lên xe." Úc Dao mở cửa.
Tô Mặc Ngôn ngồi lên cái ghế phụ quen thuộc, trước kia, nàng từng đi nhờ xe Úc Dao rất nhiều lần.
Úc Dao kéo tay nàng, cảm thấy tay nàng lạnh cóng muốn đông thành đá, vào xe, cố ý bật sưởi.
Nhiệt độ trong xe từ từ lên cao, thân thể cũng dần ấm lại.
Úc Dao lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Hai người rơi vào trầm mặc chừng năm phút.
"Về nước khi nào?" Úc Dao mở lời trước.
"Vừa mới về, chưa bao lâu."
Qua một năm, Tô Mặc Ngôn lạ lẫm đến nỗi Úc Dao không nhận ra, còn nhớ lúc trước, Tô Mặc Ngôn thích cười cười nói nói không hết chuyện, kể cả cô không trêu đùa đáp trả, thì nàng cũng không mỏi mệt.
"Lần này trở về...Là dự định phát triển trong nước sao?" Úc Dao chăm chú lái xe, mắt nhìn ra phía trước, chạy theo bản đồ hướng dẫn.
"Quay về giải quyết một ít việc, cuối tuần sẽ đi." Tô Mặc Ngôn vẫn dùng ngữ khí không mặn không nhạt đáp lời.
"Ân." Úc Dao cảm thấy cũng phải thôi, cuộc sống bên ngoài phong phú nhiều màu sắc, làm sao nàng có thể vây mình trong một thành phố, Tô Mặc Ngôn đã nói, nàng không thích ở mãi một nơi.
Hai người đều rất biết cách giả bộ.
Xem như đây là cuộc gặp gỡ người bạn cũ, không có gì quá đặc biệt, chẳng qua là...Thật trùng hợp.
Đăng ký, chụp X quang, Úc Dao luôn theo sát Tô Mặc Ngôn.
"Chị về đi." Tô Mặc Ngôn nói chuyện, nhưng ánh mắt một mực tránh né, tựa như trên mặt Úc Dao có cái gì, khiến nàng không nhìn nổi. Tô Mặc Ngôn rất sợ, sợ nội tâm khó khăn lắm mới an ổn, lại bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Úc Dao không có ý định rời đi: "Một mình em sao được."
"Bạn em sẽ tới ngay thôi."
Tô Mặc Ngôn lấy di động ra, gọi điện thoại cho mấy người Minh Mạn, nhưng tất cả đều đang tắt máy. Lúc này mới nhớ tới, tối nay bọn họ chủ động tắt nguồn, muốn chơi một đêm náo nhiệt.
Đáng chết, lúc cần thì không tìm được ai.
Tô Mặc Ngôn liếc trộm Úc Dao, xấu hổ.
Úc Dao đứng một bên, nhìn Tô Mặc Ngôn gọi bảy, tám cuộc điện thoại, cuối cùng không thông được một cuộc nào.
Kết quả chụp đã có, chỗ khuỷu tay có xương bị gãy, cần bó thạch cao, nằm viện quan sát một tuần.
Bó thạch cao xong, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường bệnh, y tá chuẩn bị truyền dịch cho nàng, đúng lúc này trống bụng kêu ùng ục, bầu không khí một lần nữa rơi vào xấu hổ.
"Chưa ăn gì sao?" Y tá nhìn Tô Mặc Ngôn một chút: "Phải ăn gì đó, rồi mới truyền dịch được."
Mấy ngày nay Tô Mặc Ngôn cảm mạo, không có khẩu vị, thường bỏ bữa.
"Tôi đi mua một ít đồ ăn." Úc Dao nghe thấy, đặt túi ở trên đầu giường, chỉ mang theo một cái ví da: "Em đợi tôi một chút."
"Ai..." Tô Mặc Ngôn muốn nói không cần phiền, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Úc Dao nhanh chóng khuất sau cánh cửa.
Mười phút sau, rốt cuộc Bạc An Kỳ nhận ra Tô Mặc Ngôn mãi không về, lúc này mới bật nguồn di động, gọi cho Tô Mặc Ngôn: "Cậu đi mua thuốc ở Châu Âu sao?"
"Mình đang ở bệnh viện..."
Tô Mặc Ngôn vừa cúp máy, cùng lúc Úc Dao mang theo một túi đồ ăn và ít hoa quả đi vào phòng bệnh.