Ngữ khí mập mờ, tư thế mập mờ, những cử chỉ thân mật này thuộc về tình lữ, trong lòng Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều rõ ràng.
Bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, trong phòng bếp lấp kín ánh đèn vàng, các nàng mặc áo len, dán chặt vào nhau.
Trong chốc lát, Úc Dao nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ, lại giống như xoắn xuýt, hoặc là trộn lẫn hai loại cảm xúc.
"Trước kia em không tin vào số mệnh, nhưng bây giờ em tin..." Tô Mặc Ngôn chậm rãi nói, vẫn duy trì tư thế như cũ, nàng đặt cằm kê lên vai Úc Dao, thoải mái dễ chịu, không nhịn được híp mắt lại.
Tô Mặc Ngôn hi vọng sau này đều có thể như vậy, cho nên, nàng muốn Úc Dao cho mình một đáp án, để nàng có thể an tâm.
"Giống như mười bốn năm qua đi chúng ta còn có thể gặp lại." Tô Mặc Ngôn nói, nắm chặt tay Úc Dao: "Đêm đó, ở cầu vượt trên sông, em đã nói gì...Chị còn nhớ không?"
Tô Mặc Ngôn chầm chậm đâm thủng tầng giấy mỏng cuối cùng. Đêm đó, nàng nói với Úc Dao "Em yêu chị".
Đương nhiên Úc Dao nhớ, cũng chính đêm đó, cô chủ động hôn Tô Mặc Ngôn, là cô chủ động, thậm chí đỡ lấy đầu nàng, để các nàng hôn càng sâu. Một đêm, xúc động như vậy, là bởi vì Úc Dao không cân nhắc đến hậu quả...
Lúc này Tô Mặc Ngôn mới buông Úc Dao ra, trong mắt chỉ có người kia, nói ra điểm mấu chốt.
"Em yêu chị, Úc Dao."
Buồn nôn cũng được, cho là nàng đùa giỡn cũng được, Úc Dao chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, Tô Mặc Ngôn muốn nói ra, tảng đá lớn chặn ở trong lòng, rốt cuộc rơi xuống.
Úc Dao đã sớm hiểu tâm ý của Tô Mặc Ngôn, nhưng nghe nàng nói như vậy, so với dự đoán tâm tình lúc này còn phức tạp hơn nhiều, Úc Dao do dự không quyết.
Trước khi Úc Dao mở miệng, Tô Mặc Ngôn đã tiến tới ôm cô, cười, âm thanh mềm mại: "Em không hồ đồ gây nháo."
Thần sắc trên mặt hoàn toàn nghiêm túc.
Lần trước ở khách sạn, Tô Mặc Ngôn đã muốn hôn lên môi Úc Dao, có điều khoảng thời gian vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, rốt cuộc hôm nay đã có cơ hội.
Tô Mặc Ngôn tới gần, thanh âm rất nhẹ, có chút gợi cảm: "Em muốn hôn chị..."
Nàng không hi vọng Úc Dao có bao nhiêu chủ động, chỉ cần Úc Dao đón nhận tâm ý của nàng, không lui lại là được.
Tô Mặc Ngôn đã tiến tới, từ từ khép mi.
Nhưng mà, Úc Dao né tránh.
Công dã tràng.
Khoảnh khắc Úc Dao xoay mặt sang chỗ khác, tâm Tô Mặc Ngôn đóng băng tại chỗ, nàng không ngờ tới Úc Dao sẽ né tránh, lần trước nàng bộc lộ cõi lòng, hôn lên khoé môi Úc Dao, rõ ràng cô không trốn tránh.
Nhưng lúc này đây, Úc Dao lại tránh.
Tô Mặc Ngôn nhìn thẳng vào mắt Úc Dao, đợi cô giải thích. Úc Dao có thể nhìn thấy nhiệt tình trong mắt nàng bị dập tắt hơn phân nửa.
"Mặc Ngôn, đừng kích động."
Đừng kích động, Úc Dao nói cho Tô Mặc Ngôn nghe, cũng là nói với chính mình.
"Em không kích động." Tô Mặc Ngôn khẳng định, đó là bởi vì khái niệm kích động trong nàng và Úc Dao không giống nhau.
"Chúng ta cần bình tĩnh một chút."
"Em rất tỉnh táo. Úc Dao, em rất tỉnh táo..." Tô Mặc Ngôn nói, sống mũi bắt đầu chua chua, hốc mắt cũng có chút phát nhiệt.
"Em đã cân nhắc kỹ rồi sao? Hai chúng ta không phù hợp để bên nhau." Úc Dao càng nói, đầu óc càng thanh tỉnh, có thể dùng lý trí để nhìn ra vấn đề giữa cô và Tô Mặc Ngôn, mà vấn đề này, không phải một câu: "Tôi yêu em" là có thể giải quyết.
"Còn chưa thử, làm sao có thể nói không hợp?" Tô Mặc Ngôn còn đang giãy giụa, Úc Dao nói như vậy, nội tâm nàng lúc này khó chịu đến chết, không thể nặn ra nổi một nụ cười: "Chúng ta sẽ giống như trước...Úc Dao, chị dám nói chị không thích em sao?"
Ánh mắt cũng có thể gạt người sao? Tại sao Úc Dao không thừa nhận.
"Mặc Ngôn..."
"Em không bốc đồng." Tô Mặc Ngôn thoáng tỉnh táo, hướng Úc Dao cười: "Không cần trả lời em ngay lúc này, em biết chị cần thời gian."
Tô Mặc Ngôn bắt đầu hối hận vì những lời mình đã nói đêm nay, hối hận vì đã đâm thủng tầng giấy mỏng manh, nàng cho rằng thời cơ đã đến, nhưng thật ra, không có cái gọi là thời cơ.
Tô Mặc Ngôn nói xong lời này, để phần kích động ít ỏi còn lại trong lòng Úc Dao không còn một mảnh.
Cô và Tô Mặc Ngôn thật sự không phù hợp.
"Vấn đề không phải thời gian."
"Vậy thì là gì?"
Bây giờ Úc Dao đương nhiên có thể nói ra nỗi băn khoăn của mình, nhưng Tô Mặc Ngôn sẽ hiểu chứ? Nếu như nàng không hiểu, hoặc là nàng nguyện ý vì cô mà thay đổi, loại tình cảm tồn tại theo hình thức ép buộc như vậy, có thể duy trì bao lâu.
Quan niệm sống của cô và Tô Mặc Ngôn quá khác biệt, một cái trên trời, một cái dưới đất. Tô Mặc Ngôn là chim, Úc Dao không muốn biến nàng trở thành con diều, bị cô nắm chặt trong tay, hơn nữa cô cũng sợ, sẽ có một ngày dây diều bị đứt.
Vẫn là câu nói cũ, Úc Dao không dám tuỳ tiện tiến vào một mối quan hệ yêu đương không màng kết quả.
Tóm lại, Tô Mặc Ngôn rất tốt, nhưng không hợp với cô.
Úc Dao trầm mặc, để Tô Mặc Ngôn ở một bên lâm vào dòng suy nghĩ vô tận.
Nàng đang nghĩ hai chữ "Không phù hợp" mà Úc Dao nhắc đến là cái gì.
Nàng vừa cho rằng bản thân bắt đầu hiểu rõ con người Úc Dao, thì Úc Dao lại không ngần ngại ném nàng cách xa vạn dặm.
Có lẽ, đây chính là cái không phù hợp giữa các nàng. Úc Dao cũng không thích nàng nhiều đến vậy, nếu Úc Dao cũng giống nàng, vậy thì có chuyện gì mà không thể dựa vào sửa đổi, rèn luyện để giải quyết?
Thế nhưng ngay cả cơ hội để hiểu vấn đề Úc Dao cũng không cho nàng.
Úc Dao lớn hơn nàng tám tuổi, trưởng thành chững chạc, Tô Mặc Ngôn thử đứng trên góc độ hiện thực suy nghĩ, Úc Dao ưu tú như vậy, mà nàng lại không có gì, chênh lệch quá lớn, xác thực hoàn toàn không phù hợp.
Nửa giờ ngắn ngủi, Tô Mặc Ngôn chất vấn chính mình, tự hỏi bản thân lấy đâu ra dũng khí để thổ lộ với Úc tổng.
"Em hiểu rồi." Tô Mặc Ngôn cắn cắn môi, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn cười: "Em cũng cảm thấy, nên bình tĩnh một chút."
"Đừng suy nghĩ lung tung..."
"Em hiểu rất rõ." Tô Mặc Ngôn cúi đầu trả lại câu nói này, lúc ngẩng đầu lên thì, nước mắt đã xẹt ngang khuôn mặt, tâm bình khí hoà nói: "Chỉ là...Ngay từ đầu đã không có ý định đồng ý, vậy tại sao còn cho em hi vọng, đây là cách người trưởng thành, tỉnh táo làm sao?"
Cho tới bây giờ, tất cả ngọt ngào trước đó đều biến thành đắng chát.
Úc Dao bị Tô Mặc Ngôn chất vấn, không thể phủ nhận sự do dự của cô đã làm Tô Mặc Ngôn tổn thương.
"...Không phải như vậy." Úc Dao không nhịn được đưa tay giúp nàng lau nước mắt, trong lòng đau nhói, không dễ chịu hơn Tô Mặc Ngôn.
Có đôi khi Úc Dao cũng hi vọng mình có thể nghĩ ít một chút, như vậy cuộc sống có lẽ đã bớt mệt mỏi hơn.
"Là em cam tâm tình nguyện, tự mình đa tình." Tô Mặc Ngôn khẽ cắn môi, nhẫn tâm gỡ tay Úc Dao ra.
Càng nói càng loạn, hiện tại cảm xúc lấn át, các nàng đều không đủ tỉnh táo, không nên tiếp tục nói về vấn đề này.
"Em không hiểu chị." Tô Mặc Ngôn để lại bốn chữ này rồi rời đi.
Nàng đi rồi, Úc Dao một mình trong căn phòng trống vắng, dựa vào tường nhìn qua đêm đen, ngoài cửa sổ gió tuyết hỗn độn, cũng giống như nội tâm cuồn cuộn trong lòng.
Một đêm, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều mất ngủ.
Úc Dao nghĩ, bản thân cô có nên kích động một lần, đến cùng có nên để cảm xúc đánh thắng lý trí một lần hay không? Lúc này, trong đầu Úc Dao đều là khuôn mặt Tô Mặc Ngôn, quên không được, cô muốn Tô Mặc Ngôn tỉnh táo, mà thật ra, có thể bản thân cô cũng không hề tỉnh táo.
Biết rõ một khi nói những lời này, có lẽ Tô Mặc Ngôn sẽ rời đi, một khi đã nói, không còn hi vọng nàng sẽ ở lại.
Úc Dao vẫn không có đáp án. Bỏ lỡ Tô Mặc Ngôn, cô sẽ hối hận sao? Lời Tô Mặc Ngôn nói không phải không có lý, chưa thử, làm sao khẳng định không phù hợp...
Hai hướng lựa chọn, đều khiến người ta lo lắng.
Bất quá rất nhanh sau đó, Tô Mặc Ngôn ép Úc Dao phải đưa ra câu trả lời.
"Em sẽ từ chức, ngày mai liền đi."
Trong lòng Úc Dao căng thẳng: "...Vẫn chưa bàn giao công việc."
"Em đã nói chuyện với bộ phận nhân sự, sẽ giải quyết theo quy định của công ty." Cùng lắm là giữ lại một tháng tiền lương, nàng đưa đơn xin nghỉ việc cho Úc Dao: "Úc tổng, chị ký đi."
"Em nghĩ kỹ chưa?" Cầm bút, ngón tay Úc Dao giống như rót chì, bất động.
Tô Mặc Ngôn duy trì mỉm cười: "Ân, nghĩ kỹ."
"Sau này em tính thế nào?"
"Ra ngoài đi đây đi đó một chút, dù sao em cũng không thích hợp ở mãi một chỗ." Tô Mặc Ngôn dừng vài giây, lại nói: "Mấy ngày nữa, em bay qua Nhật Bản..."
Không thích hợp ở mãi một chỗ, đây là lần thứ hai Tô Mặc Ngôn nói câu này, quả nhiên nàng giống Lam Nhiễm, là kiểu người không thể ở yên.
"Đi làm gì?" Úc Dao vẫn nhìn chằm chằm tờ đơn xin nghỉ.
"Em có người bạn ở Osaka làm ở tạp chí du lịch, tạp chí còn thiếu vị trí thợ chụp ảnh, em thích công việc này." Lúc Tô Mặc Ngôn nói, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi Úc Dao.
Chuyến đi Nhật Bản lần này, Tô Mặc Ngôn suy nghĩ rất lâu mới đồng ý, nếu như Úc Dao chịu nói một câu giữ nàng ở lại, nàng nhất định sẽ lập tức huỷ vé máy bay.
Úc Dao trầm ngâm hồi lâu: "Rất được."
"Ký ở chỗ này." Tô Mặc Ngôn tiến lại gần, ngón tay điểm điểm lên chỗ trống.
Ký tên, tức là buông tay Tô Mặc Ngôn, Úc Dao chưa từng cảm thấy viết tên của mình lại khó đến vậy.
"Khi nào em đi."
Tô Mặc Ngôn nhận lấy tờ đơn xin nghỉ việc: "Ba ngày nữa."
"Chúc em công việc thuận lợi."
"Chỉ vậy thôi sao?" Tô Mặc Ngôn có chút không cam lòng.
"Hôm nay là ngày cuối cùng đi làm, cũng không được lơ là công việc." Dứt lời, viền mắt có chút chát chát, Úc Dao đứng dậy, đi ra.
Tô Mặc Ngôn nhìn bóng lưng của cô, mãi đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Một ngày trước chuyến bay, là cuối tuần, việc đi Nhật Bản, ngoại trừ Úc Dao Tô Mặc Ngôn cũng không nói với ai.
Đây là tia chờ mong cuối cùng nàng giữ lại, mở Wechat ra, bấm vào danh sách bạn bè, đổi biệt danh cho Úc Dao thành cán bộ kỳ cựu, nàng cảm thấy cái tên này còn hợp hơn nữ ma đầu.
- - [Tối nay có thể tới nhà chị ăn cơm không]
Cả ngày hôm nay Úc Dao cũng không ra ngoài, nhận được tin nhắn của "Tiểu yêu tinh", đây là biệt danh Úc Dao đặt cho Tô Mặc Ngôn.
- - [Được]
Ngày mai nàng sẽ đi, trong lòng Úc Dao rõ rõ ràng ràng.
Tô Mặc Ngôn gõ cửa.
"Tới đây." Úc Dao lười biết vuốt tóc, kéo cửa ra.
"Ăn chực đương nhiên phải đến sớm."
"Ngày mai...Mấy giờ bay."
Tô Mặc Ngôn vào nhà: "Mười giờ sáng."
"Sắp xếp hành lý xong chưa?"
Úc Dao nhắc đến những chuyện nhỏ nhặt râu ria, Tô Mặc Ngôn đã sớm không nghe rõ cô nói cái gì, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào khoé môi mấp máy, chủ động tìm lấy tay cô: "Úc Dao..."
Úc Dao bình tĩnh như cũ: "Rửa tay ăn cơm."
Đại não Tô Mặc Ngôn bắt đầu nóng lên, dùng sức kéo mạnh một cái, thuận thế ép Úc Dao lên tường, cũng giống như đêm đó, bởi vì khẩn trương nên khí tức bất ổn. Nàng hơi cúi người, ôm Úc Dao, trong giọng nói mang theo thoả hiệp và khẩn cầu: "Em không muốn đi, không nỡ rời xa chị..."
Nói xong, không cho Úc Dao thời gian suy nghĩ, trực tiếp hôn lên môi cô.
"Ân..."
Tô Mặc Ngôn ngậm lấy môi Úc Dao, không nói đạo lý, dùng sức ép tới. Dần dần, nàng cảm thấy thân thể Úc Dao cũng mềm nhũn, từ kháng cự biến thành đáp lại.
Một người chủ động trở thành hai người dây dưa.
Tô Mặc Ngôn hơi hơi hé mắt, Úc Dao khép chặt bờ mi, cô chậm rãi ôm eo nàng, đè nén môi, dịu dàng hôn tới...
Môi lưỡi thâm giao, tâm Tô Mặc Ngôn mềm mại. Cứ như vậy cũng không biết các nàng quấn lấy nhau bao lâu, Tô Mặc Ngôn luyến tiếc Úc Dao, hoàn toàn cảm giác được, Úc Dao cũng luyến tiếc nàng.
"Em không đi." Hôn sâu qua đi, Tô Mặc Ngôn ôm lấy cổ cô, khẩn cầu: "Chúng ta sẽ từ từ tiến tới, có được không?"