Tô Mặc Ngôn chụp lấy tay Úc Dao, lòng bàn tay ấm áp, mà mu bàn tay hơi lạnh. Dừng hai giây, nàng mới lấy khăn giấy từ trong tay cô, đưa lên khoé miệng.
Úc Dao thu tay lại, mấy ngón tay thon dài cầm ly thuỷ tinh, hững hờ uống nước, phóng tầm mắt ra cửa sổ, nhìn người đến người đi.
"Trưa nay Tiểu Hoa muốn ăn cái gì?" Vì muốn Úc Dao nghe hiểu, Tô Mặc Ngôn vừa làm ngôn ngữ tay vừa nói chuyện.
"A di ăn cái gì con ăn cái đó." Tiểu Hoa nói với Tô Mặc Ngôn.
Đứa trẻ này, mặc kệ thế nào vẫn luôn hiểu chuyện như vậy. Tô Mặc Ngôn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tiểu Hoa rất ngoan, a di dẫn con đi ăn, có được không?"
"Dạ..." Tiểu Hoa thử nói chuyện.
Giữa trưa, hai người cố ý đến một nhà hàng trang trí theo phong cách thiếu nhi, tràn ngập thú bông mà trẻ con yêu thích, ngay cả nhân viên phục vụ cũng hoá thân thành nhân vật trong phim hoạt hình.
Tiểu Hoa cầm muỗng trên tay, xúc từng miếng cà ri Omurice cho vào miệng, nhu thuận yên tĩnh.
Úc Dao nhìn cách hai người ăn, có điểm giống, tạo động tĩnh không nhỏ không to, ăn ngon lành.
Lúc trước Tô Mặc Ngôn nói Tiểu Hoa là con gái nàng, Úc Dao còn tưởng thật. Từ đó trở đi, cô biết Tô Mặc Ngôn thường nói chuyện không đứng đắn.
"Em quen biết Tiểu Hoa ba năm rồi?" Đang ăn cơm, Úc Dao đột nhiên hỏi, chuyện này Tô Mặc Ngôn từng đề cập qua, Tô Mặc Ngôn đi du lịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, được bà Tiểu Hoa cứu.
"Ân, ba năm trước, lúc đó Tiểu Hoa còn đi chưa vững, thường xuyên bị ngã." Tô Mặc Ngôn gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, nàng chống cằm nhìn Úc Dao: "Úc tổng, nếu không có Tiểu Hoa, có lẽ em đã chết, chúng ta sẽ không có cơ hội gặp gỡ."
"Đừng nói bậy." Úc Dao nhíu mày, Tô Mặc Ngôn luôn nhắc đến "Chết" quá dễ dàng.
"Có lẽ do em mạnh miệng, nên mới có thể sống đến bây giờ." Tô Mặc Ngôn cười cười, những năm vừa rồi trôi qua rất long đong, nàng lại không tiếc cái mạng này, yêu thích làm mấy chuyện mạo hiểm kịch tính.
Ba năm trước, Tô Mặc Ngôn một mình đi bộ ở khu Nam Sơn, lần đó cận kề cái chết, nàng dẫm lên tảng đá bọc rêu, trượt chân xuống sườn núi, đầu bị thương, nằm trong bụi cỏ, từ từ mất đi tri giác...
Lúc đó Tô Mặc Ngôn cảm thấy chuyện đáng sợ nhất không phải là đối mặt với cái chết, mà ngay cả khi đối mặt với cái chết, nàng cũng không cầu được sống. Coi như nhắm mắt lại, không còn tỉnh dậy, cũng không quan trọng.
Nói ra sợ là Úc Dao cũng không tin, có một khoảng thời gian nàng phải đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng đã từng uống qua vô số thuốc an thần.
"...Là Tiểu Hoa và bà con bé phát hiện ra em, mới may mắn giữ lại được cái mạng này." Sau đó, Tô Mặc Ngôn sống ở nhà Tiểu Hoa ba tháng, cuộc sống ở vùng núi, lại có ý nghĩa hơn bất kỳ chuyến du lịch nào trong những năm qua. Tô Mặc Ngôn gặp nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ có một đứa trẻ và một bà lão thật sự lo lắng cho nàng, quan tâm nàng.
Tiểu Hoa vừa ra đời, mẹ nàng đã không còn, bởi vì đều không còn mẹ, nàng cảm thấy gần gũi, cho nên phá lệ vẫn giữ liên hệ, Tiểu Hoa có thể đến Ninh Thành chữa trị, cũng là Tô Mặc Ngôn chủ động tiến hành.
Những chuyện này, Tô Mặc Ngôn chưa từng kể với Minh Mạn, Úc Dao vừa hỏi, nàng lại kể hết một mạch.
Nghe Tô Mặc Ngôn kể chuyện, Úc Dao thay nàng đổ mồ hôi, còn nàng, lại có thể nhắc đến chuyện sống chết rất tuỳ ý.
Nhìn Tô Mặc Ngôn, Úc Dao phảng phất thấy cái bóng của Lam Nhiễm. Lam Nhiễm nói nàng một mình phiêu bạt đây đó, mới cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa. Tô Mặc Ngôn cũng là như vậy sao?
"Sao chị không ăn?" Tô Mặc Ngôn cảm thấy hình như Úc Dao không ngon miệng.
"Ăn đi." Chỉ ba tháng nữa thôi, Tô Mặc Ngôn sẽ lấy được quyền sỡ hữu căn nhà, sau đó nàng sẽ làm gì? Úc Dao muốn hỏi, cuối cùng không nói ra.
*
Bạc An Kỳ kết thúc chuyến quay phim chụp hình ở ngoại tỉnh, về đến Ninh Thành, việc đầu tiên là đến tìm Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn, Bạc An Kỳ và Minh Mạn, ba người uống rượu với nhau.
Bởi vì cuộc điện thoại mấy ngày trước, mà Bạc An Kỳ tò mò sắp phát điên: "Yêu cầu Tô tiểu thư thành thật khai báo, là cậu coi trọng nữ nhân nào, hay là nữ nhân nào nhìn trúng cậu rồi?"
Ở phương diện này, giác quan thứ sáu của Bạc An Kỳ không hề tầm thường.
"Không thể nào..." Minh Mạn nghe được câu này, trong miệng vẫn còn ngậm đồ ăn, hàm hàm hồ hồ nói, cô mở to hai mắt, há hốc miệng nhìn Tô Mặc Ngôn, chờ nàng chứng thực thông tin. Chẳng lẽ bây giờ trong ba người các nàng, lại có hai cong?
Bốn con mắt dán chặt lên người Tô Mặc Ngôn, nàng vẫn duy trì bình tĩnh, đẩy điếu thuốc trở lại cho Bạc An Kỳ: "Mình bỏ thuốc."
"Cậu bỏ thuốc?!" Bạc An Kỳ cho rằng màng nhĩ của mình có vấn đề, Tô Mặc Ngôn nói bỏ thuốc sao? Quả thật là cây vạn tuế ra hoa: "Cậu bị đả kích gì sao?"
"Sợ chết, muốn sống lâu trăm tuổi." Tô Mặc Ngôn trịnh trọng trả lời.
"Bỏ thuốc là chuyện tốt, cậu cũng đa nghi vừa thôi." Minh Mạn đoạt lấy thuốc lá trong tay Bạc An kỳ.
Ba người các nàng, chỉ Minh Mạn là không hút thuốc lá, cô nói hút thuốc nhìn không thục nữ, mất hình tượng. Mỗi lần hai người hút thuốc trước mặt cô, còn cố ý nhả vòng khói vào mặt, Minh Mạn hận không thể bưng chậu nước dội từ tỉnh đầu các nàng dội xuống.
Bạc An Kỳ đá đá chân Tô Mặc Ngôn, nhướn mày: "Nói xem, cậu gặp chuyện gì?"
Giữa ba người các nàng, chỉ cần một người có tâm sự, nhất định hai người còn lại sẽ phát hiện giấu vết. Không cách nào che giấu, các nàng lớn lên cùng nhau, thậm chí từng mặc chung một cái quần.
Tô Mặc Ngôn lắc lắc ly rượu trong tay, trong đầu nhớ tới khuôn mặt Úc Dao, thoải mái cười, nói: "Người ta không thích mình hút thuốc, liền bỏ."
Chữ "Người ta" vừa thoát ra khỏi miệng, đủ mập mờ, Minh Mạn và Bạc An Kỳ đều ngửi được mùi gian - tình.
Nhìn cách Tô Mặc Ngôn nói câu vừa rồi, hiển nhiên là động tâm, Minh Mạn nghĩ trong lòng, xong rồi, xong thật rồi, anh của cô coi như không còn cơ hội.
Bỏ thuốc không dễ như lời nói, Bạc An Kỳ cũng hút thuốc, nàng hiểu. Một người hút thuốc lá bảy, tám năm, đột nhiên vì một người mà bỏ thuốc, mối quan hệ này không đơn giản.
"Bạn gái hay bạn trai?" Bạc An Kỳ nhíu mày nhìn Tô Mặc Ngôn, từng bước chứng minh phỏng đoán của mình là đúng.
Tô Mặc Ngôn lắc đầu.
"Nữ nhân hay nam nhân?" Bạc An Kỳ đổi danh xưng.
Sau đó Bạc An Kỳ và Minh Mạn nín thở chờ đợi.
Tô Mặc Ngôn yên lặng uống rượu, nàng cũng không có ý định giấu diếm, một lúc lâu mới mở miệng: "...Nữ nhân."
Bạc An Kỳ cười to, vỗ vỗ cái bàn, xoè tay ra hướng về Minh Mạn: "Minh béo, đưa tiền đưa tiền."
Minh Mạn tối sầm mặt mày, có chơi có chịu, móc lấy hầu bao. Bạc An Kỳ nói Tô Mặc Ngôn say mê nữ nhân, đương nhiên cô không tin, cho nên mới đánh cược.
Tô Mặc Ngôn nhìn hai người trước mặt, im lặng.
"Mặc Ngôn, cậu nghiêm túc sao?" Minh Mạn có chút gấp, nói đúng hơn là, cô sốt ruột cho anh trai. Minh Thừa thích Tô Mặc Ngôn nhiều năm như vậy, cam tâm tình nguyện làm người dự bị lặng thầm quan sát, cuối cùng Tô Mặc Ngôn lại thích nữ nhân, nếu hắn biết được, phỏng chừng sẽ sụp đổ.
Hỏi cũng hỏi thừa, Tô Mặc Ngôn đã bao lấy chuyện tình cảm ra chơi đùa.
Nàng thích Úc Dao, rất rõ ràng, không phải loại yêu thích khi còn bé, mà là muốn chiếm hữu. Tô Mặc Ngôn cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, đều là nữ nhân, thế mà ha.m muốn chiếm hữu Úc Dao trong nàng lại lớn như vậy...
Tô Mặc Ngôn nghĩ, nàng không thích nữ nhân, nàng chỉ là yêu thích Úc Dao mà thôi.
Hơn mười giờ đêm, chuông cửa vang lên.
Úc Dao nhìn, là Tô Mặc Ngôn.
"Trễ như vậy rồi mới về?"
Dường như gõ cửa nhà Úc tổng đã trở thành thói quen của Tô Mặc Ngôn, nàng mặt dày cười cười: "Em uống một chút rượu với bạn, đầu choáng váng, thiết nghĩ muốn ăn chực ở nhà Úc tổng một ly nước mật ong."
"Lại đi uống rượu?" Úc Dao làm mặt lạnh.
Hình như Úc Dao không vui, Tô Mặc Ngôn bận bịu giải thích: "Em không uống bao nhiêu, nếu chị không thích em uống rượu, vậy sau này em sẽ không uống nữa, tất cả đều nghe theo chị..."
Lời Tô Mặc Ngôn vừa nói, dường như khiến quan hệ giữa các nàng càng thêm phần mập mờ không rõ.
Úc Dao cũng cảm thấy như vậy...
"Không uống bao nhiêu mà choáng đầu?" Đứng như vậy một lúc, Úc Dao nhượng bộ: "Vào đi."