Tô Mặc Ngôn hôn vào môi cô.
Hô hấp của hai người đan vào một chỗ.
Úc Dao cảm thấy hai tay Tô Mặc Ngôn siết càng ngày càng gấp.
Kích động một lần, không có khả năng xảy ra lần hai.
Úc Dao dúng sức tránh Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn bị cô đẩy ra, lảo đảo về sau mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống.
Chuyện này, nằm trong dự liệu của nàng.
"Em uống nhiều rồi."
Tô Mặc Ngôn đứng đối diện Úc Dao, khoảng cách không quá nửa mét.
Nàng đỡ trán, cảm thấy thân thể lung lay sắp đổ, trong lòng khó chịu, không phải vì cồn: "...Thật xin lỗi..."
Uống quá nhiều, thật là một cái cớ hoàn hảo.
Úc Dao lấy lại cân bằng, nhưng nhịp tim lại không dễ dàng quay về bình thường. Áo ngủ của cô bị Tô Mặc Ngôn vò đến nhăn nhúm, tựa hồ nàng say đến không biết trời đất.
"Tôi đưa em về." Úc Dao tiến lên đỡ nàng.
Tô Mặc Ngôn dựa vào tường, híp híp mắt buồn ngủ, bộ dạng chật vật.
Nhưng Úc Dao không biết, Tô Mặc Ngôn như vậy, là vì cô.
Tô Mặc Ngôn rất giỏi nguỵ trang, diễn bộ dạng say mèm rất đạt.
Sau đêm nay, nàng sẽ cân nhắc đến việc dấn thân vào showbiz.
Úc Dao tìm chìa khoá, giúp nàng mở cửa, Tô Mặc Ngôn dựa trên tường, giống như đống bùn nhão.
Chỗ này của Tô Mặc Ngôn, không giống nơi cho người ở.
Quần áo to to nhỏ nhỏ vung vãi trên ghế sa lon.
Úc Dao đưa tay dọn một chút, để nàng có chỗ nằm xuống.
Tô Mặc Ngôn từ từ nhắm mắt, không nói câu nào trong suốt hành trình.
Úc Dao nhìn nàng, hút thuốc rõ nhiều, uống rượu cũng thế, nàng không biết chăm sóc mình cũng được, chẳng lẽ Minh Thừa không quan tâm nàng sao?
Nghĩ đến đây, Úc Dao cảm thấy mình có chút "Xen vào việc của người khác".
Tô Mặc Ngôn hơi mở mắt, quét ánh nhìn về phía Úc Dao.
Úc Dao xoay người, rót cho nàng một ly nước, sau đó rời đi, cũng không ở lại chiếu cố nàng.
Tô Mặc Ngôn nghe tiếng cánh cửa đóng lại.
Nàng xoay trở thân mình, ngồi trên ghế sa lon, nâng ly nước lên, chậm rãi uống.
Đêm nay nàng chuẩn bị tâm lý đón chờ kỳ tích sao? Ví dụ như Úc Dao sẽ tiếp nhận nàng.
Quả nhiên là kỳ tích khó xuất hiện.
Uống nước xong, Tô Mặc Ngôn thở dài một hơi, lại ngã xuống ghế sa lon, dùng mu bàn tay cản mắt.
Lần trước hai người uống quá nhiều rượu, đi đến chuyện đó, là chuyện ngoài ý muốn. Trải qua đêm nay, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nằm không quá một phút, Tô Mặc Ngôn lại đứng dậy, tìm thấy thuốc lá trong ngăn tủ.
Hai tháng không động vào, kiên trì đến bây giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Hai giờ sáng.
Úc Dao nhận được tin nhắn Wechat của Tô Mặc Ngôn:
[Thật có lỗi]
Mười phút qua đi.
[Chị đừng để trong lòng]
Úc Dao đặt di động xuống, tắt máy, cũng tắt đèn.
Nằm trên giường, trước mắt tối thui như mực.
Ngày hôm sau, Tô Mặc Ngôn tỉnh dậy, chỉ thấy Úc Dao gửi về mấy chữ: [Không có gì].
Gửi vào lúc hơn bảy giờ sáng.
Tô Mặc Ngôn không trả lời, tiếp tục ngủ.
Ngày hôm đó Tô Mặc Ngôn dành cả ngày để ngủ.
Bạc An Kỳ và Minh Mạn thay nhau gọi điện đánh thức nàng, bắt đầu từ bốn giờ chiều, cách mỗi năm phút, Minh Mạn một cuộc, Bạc An Kỳ một cuộc, nhất quyết không để nàng yên tĩnh.
Năm giờ chiều, hai người trực tiếp chạy tới nhà nàng.
Lúc Tô Mặc Ngôn đi ra mở cửa, trên người còn mặc bộ đồ ngủ gợi cảm kín kín hở hở, đầu tóc rối bời, một mặt lười biếng, giống như vừa mới ngủ dậy.
"Giờ mới ngủ dậy?!" Bạc An Kỳ và Minh Mạn đồng thanh.
"Ân...Vào đi..." Tôi hôm qua mất ngủ, hiện tại Tô Mặc Ngôn có chút hoa mắt chóng mặt.
"Tô Mặc Ngôn, tối nay cậu không được vắng mặt." Bạc An Kỳ còn chưa vào nhà, đã vội cảnh cáo.
Bạc An Kỳ là đang nhắc tới buổi họp mặt bạn bè mỗi nửa năm một lần, như thường lệ mọi người đông đủ, chỉ có Tô đại tiểu thư thích du lịch đây đó là thường xuyên vắng mặt.
"Đi, ai nói mình không đi." Tô Mặc Ngôn dùng tay vuốt vuốt tóc, mặt ủ mày chau. Bạc An Kỳ và Minh Mạn đã tìm tới cửa, nàng tránh được một lần không tránh được mười năm.
Hơn nữa, phiền muộn suốt một ngày, nàng cũng nên tìm chỗ giải khuây.
Minh Mạn và Bạc An Kỳ dạo qua phòng khách một vòng.
"Chỗ này bị cậu làm cho...Rất giống ổ chó." Bạc An Kỳ thuận miệng nói.
Vẫn là Minh Mạn biết quan tâm bạn bè, thấy một đống tàn thuốc, hỏi: "Ngôn Ngôn, sao cậu hút nhiều thuốc như vậy? Bớt hút một chút."
Tô Mặc Ngôn đi tới phòng tắm: "Mình đi tắm."
"Mặc Ngôn sao vậy?" Bạc An Kỳ phát hiện tâm tình Tô Mặc Ngôn không giống ngày thường, nàng tự nhốt mình ở trong nhà, tuyệt đối là có chuyện lớn.
"Khả năng là cãi nhau với ba cậu ấy."
Bạc An Kỳ lắc đầu, bọn họ không phải chưa từng thấy nàng xung đột với ba mình, cũng không phải bộ dạng này: "Sao mình cảm thấy giống như thất tình?"
"Làm sao có thể, cậu ấy hẹn hò, chẳng lẽ mình lại không biết?" Minh Mạn cũng rất bất đắc dĩ, nhưng khẳng định không phải thất tình.
"Là tỏ tình thất bại." Bạc An Kỳ tiếp tục phân tích.
"Cậu ấy cần phải chủ động tỏ tình sao?" Từ nhỏ Minh Mạn đã hâm mộ Tô Mặc Ngôn, nếu Tô Mặc Ngôn yêu thích ai, nàng chỉ cần nhìn nhiều hơn một ánh mắt, đối phương liền hấp tấp tiếp cận, nào giống như cô...Minh Mạn ngẫm lại, trong lòng chua xót.
"Cậu nói cũng có lý, cậu ấy cũng đâu phải cậu." Bạc An Kỳ không quên đâm một nhát chí mạng cho Minh Mạn.
"Bạc Tam nhi!"
Tô Mặc Ngôn lau tóc bước ra từ phòng tắm thì, Minh Mạn và Bạc An Kỳ đang hỗn chiến trên sa lon. Nhìn thấy cảnh này, lại nghĩ tới chuyện khi còn bé, không kìm được lòng, nở nụ cười.
Sau một tiếng rưỡi, Tô Mặc Ngôn trang điểm xong, mặc vào một bộ váy ngắn, trước kia nàng từng mặc qua một lần, lúc đó Úc Dao kéo nàng vào phòng làm việc, nhìn chằm chằm nửa ngày, xụ mặt nghiêm túc, nói: "Váy quá ngắn."
Lại nghĩ tới Úc Dao, Tô Mặc Ngôn nhìn vào tấm gương, phát hiện mình đang thất thần.
"Tô Mặc Ngôn, nhanh lên!"
"Tới liền."
Địa điểm là do Bạc An Kỳ chọn, ăn uống tìm Minh Mạn, vui chơi tìm Bạc An Kỳ, hai người này va vào nhau, muốn bao nhiêu phóng túng liền có bấy nhiêu phóng túng.
"Hai cậu vào trước đi." Bạc An Kỳ lái xe đưa Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn tới địa điểm: "Mình đi đón người."
"Còn có ai nữa a?" Minh Mạn lên tiếng hỏi.
"Đón vợ mình a." Bạc An Kỳ không ngại biểu lộ tình cảm thắm thiết.
Bọn họ từng ước định qua, có người yêu nhất định phải dẫn theo, bây giờ nhìn lại, trong ba người, chỉ Bạc Tam Nhi là có người yêu.
Mặc dù cũng là nữ nhân.
Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn đi vào nhà hàng, mọi người hầu như đều tới đông đủ, trong đó Tô Mặc Ngôn, Bạc An Kỳ, Minh Mạn và Minh Thừa là chơi thân nhất.
"Ngôn Ngôn, sao bây giờ em mới đến, kẹt xe sao?" Minh Thừa nhìn thấy Tô Mặc Ngôn đi tới, liền đứng dậy.
Tô Mặc Ngôn vẫn chưa trả lời.
"Em gái yêu dấu của anh cũng tới rồi đây." Minh Béo nhìn Minh gầy chớp chớp đôi mắt.
Minh Thừa sờ sờ đầu Minh Mạn, tranh thủ thời gian dỗ dành em gái, phát hiện còn thiếu một người: "An đâu?"
"Cậu ấy đi đón người yêu." Tô Mặc Ngôn giải thích.
Minh Thừa cười: "Xem ra năm nay chỉ có An dẫn người yêu tới."
Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn đều đang tưởng tượng ra viễn cảnh Bạc An Kỳ giới thiệu người yêu của nàng là nữ nhân.
Mười phút sau, Bạc An Kỳ mang theo bạn gái cao điệu ra trận.
"Giới thiệu một chút, người này là bạn gái của mình, Trình Ngữ Tễ." Bạc An Kỳ kéo kéo Trình Ngữ Tễ tới, mười ngón đan xen, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, nói chuyện rất tự nhiên.
Ngoại trừ Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn, những người còn lại ít nhiều có chút giật mình, nhưng nhìn chung cũng không phải chuyện không thể đón nhận. Tính cách Trình Ngữ Tễ không tệ, rất nhanh đã hoà vào đám đông.
Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn đều cho rằng Bạc An Kỳ chỉ là chơi đùa mà thôi, nhiều nhất là ba ngày, kết quả ba tháng đi qua, ngoài sức tưởng tượng, Bạc An Kỳ nói hai người dự định năm sau sẽ kết hôn.
Tô Mặc Ngôn nghĩ, nếu như Úc Dao là les, hoặc Úc Dao có thể đón nhận nữ nhân, thì quan hệ của các nàng, có thể phát triển tốt đẹp giống như Bạc An Kỳ và Trình Ngữ Tễ hay không.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy, nếu như hết thảy nữ nhân trên thế giới này đều cong vòng, thì Úc tổng cũng sẽ thẳng như đường băng. Úc Dao là người làm việc có kế hoạch rõ ràng, một người có khuôn phép như vậy, phải thế nào mới có thể khiến cô chấp nhận yêu đương với nữ nhân?
Vấn đề này, có lẽ nên hỏi Bạc An Kỳ một chút, hỏi thăm ngày đó nàng bị Trình Ngữ Tễ uốn cong thế nào.
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn lên, Bạc Tam nhi và Trình tổng tình nồng ý mật, không tiện quấy rầy.
"Lại phát ngốc gì vậy?" Minh Thừa cúi thấp đầu.
"Không có gì." Tô Mặc Ngôn lấy lại tinh thần.
"Xuống dưới tìm gì ăn không?"
Bữa tiệc hôm nay theo phong cách phương tây, đều là món âu, mặc dù Tô Mặc Ngôn cả ngày không ăn gì, nhưng cũng không có khẩu vị, chỉ uống mấy ngụm rượu vang.
"Không hợp khẩu vị đúng không?" Minh Thừa để ý thấy Tô Mặc Ngôn không ăn gì: "Anh dẫn em ra ngoài ăn món khác?"
"Em không đói." Tô Mặc Ngôn từ chối nhã nhặn.
Mười giờ tối, bảy, tám người tụ tập ca hát.
Ánh đèn loá mắt kèm theo âm nhạc huyên náo.
Trạng thái ngày hôm nay của Tô Mặc Ngôn vốn không tốt lắm, ở lâu có chút buồn bực, vì vậy mượn lí do đi toilet ra ngoài hít thở không khí.
Tô Mặc Ngôn vừa đi ra, Minh Mạn dùng cùi chỏ đẩy đẩy Minh Thừa, cô hi vọng Minh Thừa và Tô Mặc Ngôn sẽ thành một đôi, Tô Mặc Ngôn trở thành chị dâu của cô, mọi việc trong nhà đều hài hoà, rất tốt.
Thật ra không cần Minh Mạn nhắc nhở, Minh Thừa cũng đã có chủ ý.
Dần về khuya, quán đồ ngọt ở dưới lầu một rất ít người.
"Sao vậy, cậu muốn ăn a?" Trác Bành đứng một bên hỏi Úc Dao.
"Không có." Úc Dao chỉ xem poster kem ly, thất thần một lát: "Cậu lên trước đi, tôi ở ngoài này hít thở không khí một chút, sẽ vào nhanh thôi."
Trùng hợp là hôm nay Úc Dao cũng tham gia họp lớp đại học ở chỗ này.
"Làm sao có thể để cậu một mình được, tôi đứng với cậu."
Cách đó không xa, Minh Thừa và Tô Mặc Ngôn đi tới.
"Anh mua kem ly cho em."
"Được, em muốn dâu tây."
Khoảnh khắc đối diện nhau, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều ngừng bước.
Tô Mặc Ngôn không ngờ sẽ gặp Úc Dao ở chỗ này, Ninh Thành thật nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp người quen.
"Cầm lấy." Minh Thừa đưa kem cho Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn thầm nghĩ, Úc Dao thật sự hẹn hò với Trác Bành sao?
"Úc tiểu thư, trùng hợp như vậy." Minh Thừa lên tiếng chào hỏi.
Úc Dao cười yếu ớt: "Hai người cũng chơi ở chỗ này?"
"Ân..." Tô Mặc Ngôn cũng tận lực nặn ra một nụ cười "Tự nhiên".
Bốn người, tuỳ tiện nói đôi ba câu xã giao rồi chia làm hai hướng rời đi.
"Anh, em muốn ăn mực viên, anh đi mua cho em được không? Em đợi ở đây." Tô Mặc Ngôn biết mặc kệ nàng đưa ra yêu cầu gì, Minh Thừa đều sẽ đáp ứng, từ nhỏ đến lớn luôn như vậy.
"Ân, anh sẽ về ngay." Minh Thừa biết bên cạnh có một cửa hàng bán mực viên, ngày còn đi học, Tô Mặc Ngôn rất thích ăn.
Tô Mặc Ngôn tuỳ tiện mượn lý do, tách Minh thừa ra.
Nàng đi ra hội sở, mười phút sau mới nhắn cho Minh Thừa một tin: [Em có việc ra ngoài một chút, nửa giờ sau sẽ về, không cần lo lắng].
Hội sở nằm trên con đường bên cạnh bờ sông, tháng chín, gió sông thổi rất sảng khoái.
Tô Mặc Ngôn cầm điếu thuốc trên tay, đi dọc theo đường ven sông, dừng bước trước đài quan sát.
Cơn thèm thuốc xuất hiện, có chút nhịn không được, nàng cũng không biết hai tháng qua làm thế nào mà mình không động vào một điếu thuốc.
Úc Dao cũng đi tới, nhùn đài quan sát nằm ở giữa sông.
Cô nhìn thấy Tô Mặc Ngôn lại đang hút thuốc lá.
"Úc tổng." Lúc này Tô Mặc Ngôn cũng nhìn thấy Úc Dao, làm ra bộ dạng thoải mái, vui đùa, nói: "Chị đang theo dõi em đấy à?"
Điếu thuốc trong tay Tô Mặc Ngôn đã tàn hơn nửa, đêm nay nàng ăn mặc rất thoáng, rất thành thục, Úc Dao có chút không kịp thích ứng, mặc dù không thể phủ nhận nàng mặc cái váy này thật sự rất đẹp.
"Một mình thôi sao?" Úc Dao không nhìn thấy Minh Thừa.
"Không phải chị cũng chỉ có một mình a?" Tô Mặc Ngôn cũng không thấy Trác Bành, vẫn không chắc lắm nên lên tiếng dò hỏi.
Úc Dao vẫn nhìn điếu thuốc hút dở trong tay Tô Mặc Ngôn, rốt cuộc không nhịn được, hỏi: "Hắn biết em hút thuốc sao?"
Dù gì Minh Thừa cũng là bác sĩ, sao có thể bỏ mặc không quản Tô Mặc Ngôn hút thuốc, uống rượu.
"Ai? Tô Ứng Huy sao?"
"Bạn trai em."