Bạc An Kỳ cúi đầu nhìn dãy số trong điện thoại, chần chừ hồi lâu cũng không biết nên lưu tên gì, cuối cùng tùy ý để lại chữ "C".
Nàng nằm trên giường lớn khách sạn, vị trí bên cạnh vẫn còn dư âm chưa tiêu tán, bên gối tràn ngập hương vị của người kia, Bạc An Kỳ nhìn trần nhà, tại sao trong đầu cứ hiện lên gương mặt xấu xa đó?
Nếu như họ Trình muốn trêu chọc nàng, nàng thừa nhận, đối phương đã rất thành công, lần trước đi không từ giã, lần này để lại số điện thoại trong phòng tắm, hành động này thành công khơi gợi tò mò trong nàng.
Có chút... Muốn tới gần đối phương.
Bạc An Kỳ lại lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm dãy số đến bất động, không có ý định tiến tới nhưng lại bồn chồn không yên, nàng không hiểu bản thân đang làm cái gì? Muốn cùng cô ta chơi tiếp?
Đối phương để lại số điện thoại, hiển nhiên có ý giữ liên lạc, nhưng Bạc An Kỳ rất khó chịu với thái độ của Trình Ngữ Tễ, tựa hồ chắc chắn nàng sẽ hạ thấp tư thái đi tìm cô.
Hay đây là dạng tâm lý bị đối phương nắm bắt, lúc này Bạc An Kỳ thật sự rất tức giận a.
Các nàng chỉ vô tình va vào nhau rồi chơi trò chơi người lớn, Bạc An Kỳ không muốn chủ động liên lạc, càng không muốn Trình Ngữ Tễ đạt được tâm tư, ra vẻ thành công khi đùa giỡn nàng. Trình Ngữ Tễ chủ động, nàng sẽ không bao giờ liên lạc với cô trước.
Bình tĩnh mà xem xét, cùng Trình tổng trải qua tình một đêm, ngẫu nhiên tìm chút kí.ch thích, thử cảm giác mới lạ nóng bỏng không phải không tốt nhưng Bạc An Kỳ không định cùng một nữ nhân lăn giường lâu dài.
Bạc An Kỳ bỏ điện thoại qua một bên, không thèm để ý tới, nhắm mắt lại, trằn trọc vì trong đầu luôn bị những chi tiết khi nãy lấp đầy, giống hệt chiếu phim.
Mười hai giờ đêm, Bạc An Kỳ thay quần áo, rời khỏi phòng 3902.
Sau đó ba ngày, Bạc An Kỳ không liên lạc với Trình Ngữ Tễ, cứ nghĩ như vậy từ từ sẽ quên chuyện hai đêm đó. Thế nhưng càng cho là thế thì càng dễ dàng nhớ tới.
Trình Ngữ Tễ cũng không chủ động tìm nàng, qua đêm đó, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Bạc An Kỳ hiểu rõ, mặc dù nàng không cho Trình Ngữ Tễ phương thức liên lạc, nhưng nếu cô để tâm tới nàng, muốn liên lạc với nàng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Lần đầu tiên, Bạc An Kỳ cảm thấy trực giác của mình sai bét, một lòng nghĩ Trình Ngữ Tễ muốn tán tỉnh nàng, nhưng kết quả chỉ chọc ghẹo một nửa, mà không có đoạn sau...
Người này muốn làm gì? Tâm Bạc An Kỳ rất phiền, trong lòng tràn ngập các ý nghĩ khác nhau, hiện giờ không biết Trình tổng đang bận bịu dỗ nữ nhân nào trên giường, e là nàng họ gì, cô ta cũng đã quên.
Ý niệm chợt lóe, Bạc An Kỳ thấy nàng thật sự điên rồi!
"Tam nhi, cậu ăn gì?" Ở nhà hàng, Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn ngồi đối diện Bạc An Kỳ, nghiêm túc xem thực đơn.
Minh Mạn ngẩng đầu, hỏi cũng không trả lời, bộ dáng sầu não uất ức, nếu không biết còn tưởng đại tiểu thư này đang thất tình, dưới bàn, Tô Mặc Ngôn nhẹ nhàng đá Bạc An Kỳ một cái: "An Kỳ, muốn ăn gì?"
"Úc..." Bạc An Kỳ hoàn hồn, qua loa đáp lại: "Gì cũng được, mình không ngon miệng."
"Mình thấy gần đây trạng thái của cậu không được tốt..." Khả năng quan sát của Minh Mạn rất chính xác, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng phát giác được.
Bạc An Kỳ mặt ủ mặt chau, phản bác lại: "Trạng thái của mình rất tốt!"
Lần trước Bạc An Kỳ kể với các nàng chuyện bị một nữ nhân ăn sạch sẽ, mang theo dáng vẻ ỉu xìu, khó tránh Minh Mạn không nghĩ tới phương diện này, cô Bát Quái hỏi Bạc An Kỳ: "Ai, Tam nhi, kể tụi mình nghe một chút, cậu và hoa đào kia thế nào rồi?"
"Hoa đào nào?" Bạc An Kỳ nhíu mày giả ngu.
"Thì nữ nhân ngủ cùng cậu hai lần chứ còn ai vào đây." Tô Mặc Ngôn như mây trôi nước chảy bổ sung một câu, nàng cũng hùa theo Minh Mạn chọc ghẹo Bạc An Kỳ, bởi vì thời điểm Bạc An Kỳ kể cho các nàng nghe, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.
"Đó cũng được gọi là hoa đào sao? Mình bị chiếm tiện nghi, các cậu không ai ủi thì thôi đi, còn bày ra dáng vẻ muốn xem náo nhiệt." Bạc An Kỳ rầu rĩ uống nửa ly nước, lại nghĩ linh tinh lẩm bẩm một tiếng: "... Mình và cô ta có thể là gì chứ."
"Nhắc tới mình mới ủy khuất." Tô Mặc Ngôn và Úc Dao dây dưa về vấn đề này, khí thế hung hăng của Úc Dao, nghĩ tới thôi đã thấy xấu hổ. Tô Mặc Ngôn nâng trán: "Thiếu chút nữa mình đã bị nữ ma đầu ăn."
Minh Mạn cười lớn, dùng bả vai cọ xát Tô Mặc ngôn, nhướng nhướng mi: "Ngôn Ngôn, cậu cẩn thận một chút, đừng để nữ ma đầu bế lên giường rồi bị ăn sạch sẽ.
Bạc An Kỳ trợn mắt nhìn Minh Mạn, bạn bè tình thâm mấy chục năm nhưng một khi có cơ hội bỏ đá xuống giường thì không hề nể tình, mỗi một câu nói đều ngấm ngầm hại người, nhưng hôm nay nàng không có tâm tình đấu võ mồm với Minh Mạn.
Trong đầu Tô Mặc Ngôn chợt khóe lên gương mặt cao lãnh xinh đẹp cấm dục của Úc Dao, tiếp nhận lời nói đùa của Minh Mạn: "Nếu thật sự phải lên giường, ai ăn ai còn chưa biết."
Minh Mạn: "Chậc chậc chậc, cậu có thể sao? Dám đánh chủ ý lên nữ ma đầu!"
Tô Mặc Ngôn cùng Minh Mạn tới tới lui lui, trò chuyện vui vẻ, bất thình linh Bạc An Kỳ chen vào: "Hai cậu là thẳng nữ, lại thảo luận chuyện lên giường với nữ nhân, không thấy khôi hài sao?"
"Cậu làm như... À Cũng phải, Tam nhi từng có kinh nghiệm nào như tụi mình." Minh Mạn nháy mắt với Tô Mặc Ngôn: "Đúng không, Ngôn Ngôn."
"Cậu đừng chọc điên cậu ấy nữa." Tô Mặc Ngôn cười, nói thêm chỉ e Bạc tiểu thư sẽ xù lông.
Bạc An Kỳ chưa kịp phản kích, điện thoại vang lên, một số điện thoại lạ, nàng nhìn chằm chằm dãy số mấy giây, mới bấm nhận cuộc gọi đặt lên tai.
Ngừng thở, tập trung lắng nghe, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nữ dễ nghe, nhưng không giống như Bạc An Kỳ mong đợi, đối phương nói: "Xin chào, xin hỏi tiểu thư có nhu cầu tìm hiểu..."
Thần sắc Bạc tam nhi dần dần ảm đạm.
Chờ Bạc An Kỳ cúp điện thoại, Minh Mạn hiếu kì hỏi: "Điện thoại của ai? Hai mắt cậu đều phát sáng."
Gương mặt Bạc An Kỳ lạnh lùng, buồn bực phun ra bốn chữ: "Tư... Vấn... Bảo... Hiểm."
Mấy ngày nay luôn có số điện thoại lạ gọi tới, lúc nào Bạc An Kỳ cũng nghĩ có phải họ Trình kia không? Mặc dù bản thân biết khả năng rất thấp nhưng vẫn không nhịn được mong chờ.
Bạc An Kỳ lại nhìn điện thoại, mấy ngày qua nàng luôn nhìn chằm chằm dãy số đó, giờ đã thuộc nằm lòng.
Nếu thật sự quyết tâm không tới lui với Trình Ngữ Tễ, hẳn phải sớm xóa đi nhưng ngược lại, Bạc tiểu thư của chúng ta rất luyến tiếc, điều này chứng tỏ sớm muộn gì cũng chủ động liên lạc với cô ta, bất quá hiện giờ chỉ là nhẫn nhịn từng ngày mà thôi...
Nhớ tới đối phương, không chỉ có mình Bạc An Kỳ.
Trình Ngữ Tễ đi công tác ròng rã năm ngày nhưng không hề nhận được điện thoại của Bạc An Kỳ, cô cố ý lưu lại số điện thoại ở vị trí dễ thấy nhất, nên không có lý do gì không bắt gặp a. Bạc An Kỳ không liên lạc, chỉ hai nguyên nhân, một là không muốn, còn lại chính là không thể bỏ xuống kiêu ngạo chủ động gọi cô.
Trình Ngữ Tễ hi vọng là vế sau, mà theo tính cách của Bạc tiểu thư, Trình Ngữ Tễ càng cảm thấy mình nghĩ đúng.
Giống thời điểm ở khách sạn, ngoài miệng Bạc An Kỳ nói không hứng thú nhưng kết quả dây dưa đến mồ hôi đầm đìa.
Vừa hoàn thành chuyến công tác, Trình Ngữ Tễ gọi cho thư ký: "Giúp tôi đặt vé máy bay chiều nay trở về Ninh Thành..."
Thấy Trình tổng sắp xếp hành trình quá dày đặc, thư ký tri kỷ nhắc nhở: "Trình tổng, cô không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Không, tôi có việc riêng muốn tiết kiệm thời gian, đặt vé giúp tôi, càng sớm càng tốt." Trình Ngữ Tễ nói xong, tắt máy, cô ngồi đó một mình cười cười, hiện giờ thứ cô cần nhất không phải nghỉ ngơi mà là quay về Ninh Thành gặp người nào đó.
- -----------------