Ngày hôm sau luôn trong tình trạng không yên lòng, Bạc An Kỳ vừa kết thúc công việc, điện thoại trong túi rung lên, hiển thị số lạ. Mau nhận lấy, là nhân viên khách sạn thông báo chuyện nàng rơi ví. Bạc An Kỳ thần kinh thô, quá hai ngày vẫn không phát hiện mất bóp tiền, thì ra rơi ở khách sạn: "... Hảo, tôi sẽ đến ngay, cám ơn."
Lại là con đường xa hoa trụy lạc, Bạc An Kỳ lái xe trực tiếp tới khách sạn Y, trái phải khoảng nửa tiếng tới địa điểm.
Vừa mới qua khỏi cửa xoay, Bạc An Kỳ liền nhìn thấy một nhân viên trẻ tuổi mỉm cười đi tới đón nàng: "Xin hỏi cô là Bạc tiểu thư?"
"Ân, vừa mới liên lạc, tôi tới lấy lại ví."
"Mời tiểu thư qua bên này."
Trả lại ví tiền cần gì phải thần thần bí bí như vậy? Bạc An Kỳ không nói gì, đi theo nhân viên vào thang máy, thấy hắn bấm tầng 39, nàng không tự chủ hồi tưởng lại chuyện đêm đó, tựa hồ nhớ ra gì.
Hình như nữ nhân kia cũng đưa nàng về phòng.
Càng ngày càng gần tầng 39, Bạc An Kỳ tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"A, ví của tiểu thư đang ở chỗ Trình tổng của chúng tôi, Trình tổng nói muốn tự mình trả lại."
"Trình tổng của các người cũng quá rảnh rỗi, còn quản những chuyện nhỏ nhặt này." Bạc An Kỳ cười cười, trong nháy mắt đột nhiên kịp phản ứng lại, nụ cười cứng đờ, trợn tròn mắt hỏi nhân viên: "Chờ một chút, Trình tổng là nam hay nữ?"
"Nữ!" Nhân viên ngẩn người, sau đó cười giải thích: "Khuya hôm trước tiểu thư ngủ say, là Trình tổng tự mình đưa tiểu thư về phòng, cô quên rồi sao?"
"... Tôi uống quá say." Bạc An Kỳ nâng tay đỡ trán, nhắm mắt lại, một lời khó nói hết. Những tổng giám đốc khác, mỗi ngày đều trăm công ngàn việc, trái lại vị này lại nhàn hạ thoải mái, không chỉ có lòng tốt đưa nàng về phòng... Còn... Còn ngủ với nàng.
Bạc An Kỳ suy nghĩ, tổng giám đốc khách sạn top 500 thế giới, chẳng lẽ là một phụ nữ trung niên sắp năm mươi tuổi? Càng nghĩ nàng càng không thể cười nỗi, tâm tình phức tạp vô cùng.
Đảo mắt, đến tầng 39.
"Mời tiểu thư, bên này."
Bạc An Kỳ thấp thỏm, giày cao gót giẫm lên hành lang, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, nhìn số phòng 3902, nhân viên gõ cửa, tâm nàng theo đó thình thịch thình thịch, tim muốn nhảy ra ngoài.
Khẩn trương, có gì đó quá mức khẩn trương?
"Mời vào."
Một tông giọng buồn buồn truyền ra, nhu hòa ngắn ngủi, Bạc An Kỳ không thể nào đoán được tuổi tác.
Đẩy cửa ra, trong phòng sáng trưng, một khung cảnh khá quen thuộc. Nữ nhân thân hình cao gầy mảnh mai đứng trước cửa sổ, chỉ để lại bóng lưng, tóc xõa dài, Bạc An Kỳ nhìn chằm chằm, dáng dấp của Trình tổng bảo quản rất tốt, có lẽ còn rất trẻ.
"Trình tổng, Bạc tiểu thư tới."
Trình Ngữ Tễ vẫn không quay lại, nhàn nhạt phân phó: "Anh ra ngoài trước đi."
"Dạ, Trình tổng."
Vị Trình tổng này là nữ cường nhân điển hình, chỉ tùy tiện nói một câu cũng khí thế ngất trời. Tâm tình Bạc An Kỳ hoạt động phong phú khác thường, chưa giây phút nào bình tĩnh.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, trong phòng chỉ còn hai người.
"Là cô?" Bạc An Kỳ đứng tại chỗ một chút, mới khó chịu mở miệng.
Trình Ngữ Tễ ôm cánh tay xoay người lại, cô nhìn Bạc An Kỳ đứng gần cửa, liền tiến tới mấy bước, cười nói: "Vào đi."
Bạc An Kỳ nhìn nữ nhân trước mặt không chớp mắt, nhìn đến ngây người, lúc nãy trong thang máy, thông qua lời nhân viên, nàng đã nghĩ cô là một nữ cường bước vào độ tuổi trung niên, nhưng hiện tại vóc dáng yểu điệu, mỹ nữ tràn ngập khí chất không đến ba mươi, hơn nữa còn vô cùng... Xinh đẹp.
Đây là biểu tình gì? Trình Ngữ Tễ nhìn phản ứng của Bạc An Kỳ, tiếp theo nở nụ cười, Bạc tiểu thư so với tưởng tượng của cô còn có thú vị hơn nhiều, cô rất thích kiểu tương phản này.
Thấy Bạc An Kỳ vẫn cứ bất động, Trình Ngữ Tễ chủ động tới gần hơn, đưa bóp da qua: "Ví tiền của cô. Sáng hôm đó tôi có việc gấp nên cầm nhầm, thật ngại quá."
Lúc Trình Ngữ Tễ đến gần, Bạc An Kỳ mới nhìn rõ ngũ quan trên mặt cô, đêm đó mơ hồ cảm thấy dáng người rất tốt, không nghĩ tới ngũ quan cũng rất tinh xảo, khiến nàng không thể không nhìn nhiều hơn. Mới hôm qua, Bạc An Kỳ còn thề son sắt muốn bắt người ngủ với nàng cho bằng được, bây giờ người ta thoải mái chủ động tìm tới cửa, ngược lại nàng lại lúng túng, muốn mở miệng nhưng nửa ngày vẫn không thể nói được câu nào, cuối cùng chỉ là: "Ân..."
Mặc dù đã trả lại ví, nhưng Trình Ngữ Tễ không có ý rời đi, ánh mắt dừng trên người Bạc An Kỳ, mang theo ý cười.
"Đêm hôm đó." Bạc An Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hỏi: "... Tình huống như thế nào?"
"Bạc tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành." Trình Ngữ Tễ có chút hăng hái nhìn nàng, gương mặt này càng nhìn càng thấy hứng thú, không chỉ rất đáng yêu khi uống say, mà lúc tỉnh táo cũng rất có ý tứ. Trình Ngữ Tễ cố hỏi: "Ý của cô là muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Nếu cô vẫn còn độc thân, chúng ta có thể thử phát triển thêm một bước."
Ngữ khí đùa giỡn làm Bạc An Kỳ giận muốn nổ đom đóm: "Cô còn muốn chiếm tiện nghi của tôi?"
Câu nói này chọc Trình Ngữ Tễ bật cười, cô chỉ cười mà không nói gì, một chút sau mới từ từ trả lời: "Không đồng ý cũng không sao, tôi chỉ đưa ra ý kiến mà thôi."
Cùng là nữ nhân, nhưng Bạc An Kỳ thừa nhận người này cười lên rất có mị lực, khi nhìn cô cười như vậy, nàng cảm thấy người này đang cố tình câu dẫn mình. Từ nhỏ đến lớn, đại tiểu thư chưa bao giờ bị người đùa giỡn như vậy.
Đã bị đùa giỡn, thì phải đùa giỡn ngược trở lại, trong lòng mới thoải mái được chứ! Đại não Bạc An Kỳ bắt đầu nóng lên, đẩy Trình Ngữ Tễ, ép cô vào tường, hai tay chống hai bên: "Cô cho rằng tôi dễ bị khi dễ như thế sao?"
Hung hăng mà cũng rất đáng yêu, từ đầu đến giờ Trình Ngữ Tễ vẫn mập mờ chăm chú nhìn hai mắt Bạc An Kỳ, khoảng cách mặt đối mặt, bầu không khí dễ dàng nóng lên.
Lúc này Bạc An Kỳ mang giày đế bằng, hiện tại thấp hơn Trình Ngữ Tễ mấy tấc.
"Bạc tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm, đêm hôm đó là em động tay động chân với tôi trước." Vẫn duy trì khoảng cách ám muội, Trình Ngữ Tễ không tránh né, cô hạ mi xuống, vừa lúc nhìn chằm chằm môi đỏ của đối phương gần trong gang tấc.
"Tôi..." Đêm đó, Bạc An Kỳ còn tưởng nàng hẹn hò với tiểu thịt tươi, kết quả tiểu thịt tươi không có, lại mơ mơ hồ hồ lên giường với nữ nhân: "Tôi uống quá nhiều, cô lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."
Trình Ngữ Tễ ngoắc ngoắc môi đỏ, từ từ nhích tới gần tai Bạc An Kỳ, ép thanh âm trầm thấp xuống: "Tôi không ngại để em chiếm lại tiện nghi."
Bờ môi không cẩn thận cọ vào tai Bạc An Kỳ, tim nàng đập rộn lên, khó trách đêm đó cảm nhận môi lưỡi đối phương mềm mại như vậy, thì ra là nữ nhân.
Bạc An Kỳ nhấc mắt lên, phát hiện nụ cười trên mặt Trình Ngữ Tễ, lúc này mới ý thức mình lại bị đùa giỡn.
"Cô nghĩ tôi không dám sao?" Bạc An Kỳ mở to mắt, chuẩn xác dán vào môi Trình Ngữ Tễ, thơm thơm mềm mềm, chính là cảm giác của đêm đó.
Nhưng lần này, Bạc An Kỳ chỉ chạm vào, không có thêm động tác gì, nàng thấy Trình Ngữ Tễ nhắm chặt hai mắt, ngay sau đó cảm nhận được cánh môi mình bị m.út lấy, tiếp theo cái lưỡi dò vào khoang miệng...
"Ưm..." Bạc An Kỳ đẩy Trình Ngữ Tễ, mím mím môi: "Cô...Cô...Đang làm gì vậy?"
Đùa nàng tới nghiện rồi sao? Trình Ngữ Tễ bất đắc dĩ cười nói: "Không phải em muốn chiếm tiện nghi lại sao?"
"Tôi..." Bạc An Kỳ á khẩu không trả lời được.
Không khí lập tức trở nên an tĩnh.
Trình Ngữ Tễ từng chút từng chút thử thăm dò ôm eo Bạc An Kỳ, thấy nàng không cự tuyệt, hướng tới gần môi nàng, đến khi hôn xuống, đối phương vẫn không né tránh.
Bạc An Kỳ mở to mắt cả người bất động, không biết bản thân làm sao, để mặc nữ nhân xa lạ này hôn nàng, đã vậy còn không muốn tránh, thậm chí nhắm mắt hưởng thụ xúc động.
Một lúc sau, Trình Ngữ Tễ dời môi, dùng ngón tay vu.ốt ve khóe miệng nàng, ôn nhu hỏi: "Khi hôn em không thích nhắm mắt?"
Nữ nhân này, thật sự quá biết cách câu dẫn người khác, lồng ng.ực Bạc An Kỳ như có con hươu chạy loạn, còn chưa kịp trả lời môi lại bị chiếm lấy, nàng nhắm chặt mắt, sau khi nhắm mắt, những chuyện xảy ra tiếp theo không thể nào ngăn cản, nàng chủ động ôm cổ Trình Ngữ Tễ, từ bị động biến thành nhiệt tình chủ động.
Bình tĩnh mà xem xét, rất hưởng thụ, còn hưởng thụ hơn đêm đó, đại khái là do lúc này đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, cho nêm cảm nhận một cách toàn diện hơn.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Bạc An Kỳ không rảnh bận tâm, cơ hồ dây dưa khoảng nửa phút, Trình Ngữ Tễ rời khỏi môi nàng, thấp giọng hỏi: "Lần này đủ chưa?"
Bạc An Kỳ chưa thỏa mãn, nhưng vẫn buông Trình Ngữ Tễ ra, vừa mới đắm chìm, bây giờ bắt đầu trở mặt nói: "Chuyện đêm đó chỉ là ngoài ý muốn, hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì."
Trình Ngữ Tễ không chút hoang mang, hỏi lại: "Còn chuyện vừa rồi?"
"Cũng chưa xảy ra chuyện gì!"
Trình Ngữ Tễ cười.
"Cô cười cái gì?"
"Không có gì, cảm thấy nữ nhân mạnh miệng đặc biệt đáng yêu."
Bạc An Kỳ không có ý định tiếp tục tranh cãi với người này, khó chịu lên tiếng: "Không còn việc gì, tôi đi đây."
"Ân."
Đi chưa được mấy bước, Bạc An Kỳ liền cảm thấy tay bị Trình Ngữ Tễ nắm lấy, nàng quay đầu, nhìn Trình Ngữ Tễ vẫn nắm chặt tay mình không buông.
"Cô có ý gì?"
"Đang bận sao? Có hứng thú uống cùng tôi một ly không?"
"Tôi..." Bạc An Kỳ do dự chốc lát, đáp: "Không hứng thú."
Trình Ngữ Tễ tiếp tục nắm tay nàng, phảng phất nhìn thấu Bạc An Kỳ khẩu thị tâm phi.
Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, sau đó...
Thuần thục rót rượu vang đỏ vào ly đế cao, Trình Ngữ Tễ đẩy qua trước mặt Bạc An Kỳ: "Nếm thử."
Bạc An Kỳ ngồi trên ghế sa lon, nâng ly rượu lên, nhấp một hớp nhỏ, cổ họng ngọt ngào, dư vị vô tận.
Trình Ngữ Tễ ngồi xuống bên cạnh Bạc An Kỳ, trò chuyện giết thời gian: "Lần đầu tiên em lên giường với nữ nhân?"
"Ân."
Trình Ngữ Tễ hỏi càng rõ ràng hơn: "Dễ chịu không?"
"Tôi với cô quen thân lắm sao?" Bạc An Kỳ trợn mắt nhìn Trình Ngữ Tễ, mới bắt đầu đã hỏi vấn đề trắng trợn thế này, người này không biết xấu hổ nhưng nàng thì biết.
Trình Ngữ Tễ yên lặng thưởng thức rượu đỏ, ngẩng đầu nhìn, quan sát cảnh đêm ngoài cửa sổ, rất lãng mạn, quả nhiên không khí thay đổi sau khi có men rượu trong người.
"Uy..." Trầm mặc không được mấy giây, Bạc An Kỳ chủ động lên tiếng hỏi Trình Ngữ Tễ: "Cô thích nữ nhân?"
Trình Ngữ Tễ quay đầu nhìn Bạc An Kỳ, đưa tay nâng cằm nàng, trực hôn xuống, hương rượu lan tỏa, ánh mắt lưu chuyển nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Ân, tôi thích nữ nhân, nữ nhân giống em!"