Du Dã đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, mồ hôi nhễ nhại khắp người. Cậu liếc nhìn thời gian, cách thời gian cậu nằm xuống cũng chỉ mới sáu tiếng đồng hồ. Ngày hôm qua sau khi tiễn Quý Khâm Sinh đi, gần như là thức xuyên đêm để viết bản thảo, rồi mới đi ngủ, ai ngờ cậu lại một lần nữa mơ thấy cơn ác mộng ấy.
Cảm giác sợ hãi và không có cách nào chạy thoát kia chân thật đến như vậy, cậu há to miệng thở hổn hển, liếc nhìn bàn tay phải của mình, lòng bàn tay của cậu có một vết lõm nho nhỏ, là do vụ tai nạn giao thông kia để lại, móng tay của cậu vẹn nguyên không có tổn hại, chỉ là bề mặt móng tay hơi sần sùi, tuyệt nhiên không giống với hình dạng trông thấy mà khiếp ở trong mơ.
Cậu thoáng gượng cười, có lẽ là do gần đây cậu viết văn, vừa đúng lúc viết đến thể loại này, xem tài liệu và hồ sơ vụ án quá nhiều, ngày ôm suy nghĩ đêm nằm mộng mị thế thôi.
Cậu lấy điện thoại di động ra, định một lát nữa gọi điện cho Quý Khâm Sinh. Thời gian bây giờ đang là giữa trưa, cũng không biết người đàn ông này đã ăn gì chưa nhỉ, buổi tối có thể ra ngoài cùng nhau chứ?
Quý Khâm Sinh và cậu, hình như vẫn chưa ai nói đến chuyện có muốn ở bên nhau hay không, mà hiện tại mối quan hệ của bọn họ có thể được gọi là gì? Nhưng tất cả mọi thứ đều tự nhiên đến như thế, lại đột nhiên đến như vậy. Giống hệt như sự xuất hiện của Quý Khâm Sinh, trò chơi cuốn lấy cậu vào trong nó, thâm tình khiến con người luân hãm.
Cậu lấy trái cây ra khỏi tủ lạnh, bỏ lần lượt từng trái vào trong máy ép, xem chiếc máy ép trái cây thành nước. Cho dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, thì Quý Khâm Sinh cũng là một người tình hoàn hảo, ngoại trừ chiếc nhẫn đeo trên cổ và tiếng gọi Văn Văn trong lúc đang mơ.
Điều tồi tệ nhất không gì bằng Quý Khâm Sinh có một bạch nguyệt quang ở trong lòng, mà bạch nguyệt quang này còn đã chết. Vậy thì đúng là xong đời, cậu không có tự tin để so bì cao thấp cùng với một người chết.
Tiếng rừ rừ của máy móc ngừng lại, cậu rửa một cái cốc, trút nước ép ra đầy một cốc, lúc đang định bưng đến gian phòng, tay lại run lên một cách mất khống chế, cốc rơi xuống đất vỡ tan, chia năm xẻ bảy, nước trái cây màu đỏ tươi chảy lênh láng.
Du Dã nhìn chằm chằm vào vũng nước trái cây, cảm thấy một cơn đau giống như là muốn chui ra khỏi não, tay phải của cậu vẫn đang run lẩy bẩy, chỉ có thể nắm chặt tay phải bằng tay trái, đợi cho qua cơn nhức nhối kia.
Tay phải của Du Dã vào mỗi lần trước khi đến mùa mưa, sẽ vừa ngứa vừa đau, cảm giác đau nhức ấy trào ra từ trong xương tủy. Hơi giống bệnh thấp khớp, nhưng chỉ đau ở tay phải.
Du Dã chẳng nhớ được tay phải của mình đã từng bị thương tổn gì, chỉ là tự dưng đau không rõ vì sao. Trình Sở nhắc cậu đi bệnh viện, nói có lẽ là di chứng của vụ tai nạn ô tô, nhưng mà Du Dã thực sự không thích bệnh viện.
Hơn nữa, nếu như đúng là thấp khớp, đi bệnh viện cũng không có tác dụng gì, cùng lắm là khuyên cậu chú ý chăm sóc.
Huống chi trong vụ tai nạn giao thông ấy, chỗ Du Dã bị thương do va đập là ở đầu, thứ bị gãy là chân, lúc bình phục cậu cất công mời một bảo mẫu đến, ngày đêm hầm canh ninh xương, cũng hộ lý cho cậu một cách chu đáo. Thế mà chân thì chẳng làm sao, tay lại lòi ra bệnh.
Khó khăn lắm mới thấy đỡ, cậu bắt tay vào dọn dẹp, quét mảnh thủy tinh đi, lau sạch nước trái cây, cậu chia phần thức ăn cho chó và cho mèo, chuẩn bị tách một chó một mèo ra nhốt riêng. Kết quả lúc tìm được hai con vật nhỏ, lại phát hiện chúng nó rất hòa thuận với nhau, còn nằm ngủ chung một chỗ, một đen một trắng, hết sức hài hòa, trông tựa như một bức tranh bát quái.
Nhìn hai con vật nhỏ đáng yêu, Du Dã bèn chụp môt bức ảnh gửi qua cho Quý Khâm Sinh. Chưa đầy một lát sau, cậu đã nhận được một cuộc gọi từ Quý Khâm Sinh.
Du Dã bốc điện thoại, lại cười nói: "Nhớ tôi à?"
Quý Khâm Sinh không phủ nhận, nói thẳng thừng: "Nhớ."
Du Dã vuốt mèo: "Vậy anh khi nào thì qua đây?"
Âm thanh ở bên chỗ Quý Khâm Sinh rất ồn ào, còn có tiếng chuông điện thoại và tiếng lật trang giấy: "Em đến nhà tôi?"
Du Dã: "Tôi là người có gia thất, không thể suốt đêm không về?"
Quý Khâm Sinh: "Gia thất?"
Du Dã dụ dỗ: "Anh không phải chính là gia thất của tôi sao, đến nhà của tôi đi A Khâm, tôi nấu cho anh ăn."
Quý Khâm Sinh hiển nhiên rất hưởng thụ: "Tôi sẽ qua muộn một chút, muốn ăn sườn kho khoai tây."
Du Dã nghe ra sự làm nũng trong giọng nói của hắn, trái tim lập tức tan chảy ngay, tự nhiên là cái gì cũng đáp ứng hết.
Sau khi hai người thỏa thuận xong, Du Dã bèn gấp rút thay quần áo đi ra ngoài mua thực phẩm, để tối nay lúc Quý Khâm Sinh đến, có thể nấu được cho hắn một mâm cơm với đầy đủ các loại màu - mùi - vị trên đời.
Đầu bên kia của điện thoại, Quý Khâm Sinh để di động xuống, hắn lấy một lá thư ra, lá thư mà hắn đã lấy ra khỏi hộp thư của Du Dã. Hắn vẫn chưa dám mở nó ra, bởi vì hắn không dám biết bên trong rốt cuộc là cái gì.
Hai năm trước Du Dã rời đi, khiến cho hắn không thể nào tìm được cậu nữa, hai năm sau, hắn một lần nữa gặp phải người này, tên nhóc lừa đảo này. Cậu từ Lục Văn biến thành Du Dã, từ một sinh viên đại học biến thành một tác giả, trong quyển sách với nhân vật chính là Lục Văn của Du Dã, có một nhân vật nữ chính với những thói quen gần như giống hắn y đúc.
Người này đang dùng hắn làm tư liệu sống, biến những việc xảy ra giữa bọn họ thành tình tiết trong truyện. Đúng như lời Dương Du nói, cậu đã lừa hắn, tàn khốc mà nói, hắn bị người đùa bỡn, từ đầu đến cuối. Nhưng hắn không buông bỏ được, hắn trăm phương ngàn kế mà một lần nữa tiếp cận người này.
Huống chi, năm đó Du Dã rời bỏ hắn, là bởi vì phát hiện hắn có một vị hôn thê, dù sao cũng là lỗi của hắn, hắn nên thuyết phục Dương Du, hắn nên nói ra thực tình và chân tướng* sớm hơn một chút.
*thực tình = tình hình thực tế, chân tướng = tướng mạo/bộ mặt thật.
Lúc mới gặp mặt, hắn cho rằng Du Dã chỉ là giả vờ không quen biết hắn mà thôi, bởi vì Du Dã vẫn đang trách hắn. Mãi cho đến lúc hắn biết được từ chỗ Trình Sở, Du Dã đã từng bị tai nạn xe hơi, có lẽ chính là bởi vì như vậy, nên mới quên mất hắn.
Quên quá khứ mà bọn họ đã từng có, quên mất Lục Văn và Quý Khâm Sinh, hết thảy những chuyện đã xảy ra vào mùa hè năm ấy.
Quý Khâm Sinh cuối cùng vẫn mở lá thư kia ra, đây là "thư gửi vượt thời gian" của hắn và Du Dã khi họ ở nước ngoài, bên trong là một tờ giấy mỏng tang, viết vài câu chữ đơn giản.
Là nét chữ của Du Dã, phóng khoáng tung bay, từ trong những con chữ cũng có thể nhìn ra tâm trạng vui sướng của chủ nhân lúc đó.
—— gửi cho Du Dã của hai năm sau.
Mình đã nói cho A Khâm biết tất cả rồi sao, mình cảm thấy hẳn là đã nói, chắc là A Khâm sẽ tha thứ cho mình thôi.
Chúng ta đang đọc bức thư này cùng nhau ư? Nghĩ theo cách này thì có vẻ như hơi mắc cỡ nhỉ.
Nhưng đây là bức thư gửi đến tương lai mà, không phải chính là bởi vì như vậy, cho nên mới lãng mạn sao?
A Khâm, em nghĩ, cho đến bây giờ em nhất định là vẫn luôn thích anh, nếu như hiện tại chúng ta vẫn đang ở bên nhau, vậy thì mình chính thức đăng ký kết hôn đi, em muốn kết hôn với anh ở nước ngoài, ngay tại nơi mà chúng ta gặp gỡ, có được không."
Quý Khâm Sinh nhìn bức thư, kìm lòng không đặng mà nở nụ cười. Hắn nhẹ giọng, trả lời cho Lục Văn của hai năm trước: "Được thôi."
"Tôi tìm được em rồi."
"Chúng ta sẽ ở bên nhau, A Dã."
======================================================================
Chú thích:
1. Thư gửi vượt thời gian: nguyên văn 时光信件 (thời quang thư tín), dạng viết thư để gửi cho chính mình, người yêu, người thân ở một thời điểm nào đó trong tương lai.