Kẻ Thắng Cuộc

Chương 68




Quý Khâm Sinh suýt chút nữa thì đâm xe vào cột đèn bên đường, kinh động đến mấy con chim. Người yêu của hắn không nhận điện thoại của hắn, bất kể gọi đi bao nhiêu lần, đều là số điện thoại quý khách đang gọi đã tắt máy. 

Hắn gấp rút chạy đến trước cửa biệt thự, đụng phải chị giúp việc mập mạp, hôm nay là ngày chị đến để dọn dẹp vệ sinh. 

Chị giúp việc trông đầy kinh hoảng, cánh môi dày bay lên hạ xuống, trình bày với tốc độ nói cực nhanh. Chị nói trong nhà hỗn loạn hết cả, trên sàn còn có máu, giống như là đã xảy ra chuyện gì, liệu có cần phải báo cảnh sát.

Quý Khâm Sinh vội vã lắc đầu, đẩy chị giúp việc ra, hắn muốn vào xem thế nào trước đã.

Trên thực tế, hỗn loạn thì chỉ có phòng ngủ của hắn và thư phòng mà Du Dã thường hay ở, thứ bị vỡ chính là bức ảnh của bọn họ, máu là bị giẫm một đường từ cầu thang tầng hai lên tới trên phòng, để lại mấy dấu chân trên sàn nhà lát gạch men trắng.  

Văn Văn của hắn bị thương, trái tim của Quý Khâm hơi co rút lại, lẽ ra hắn nên nói tất cả cho cậu biết trước, thay vì để cho cậu tự mình biết được.

Hắn không rõ làm sao Lục Văn lại biết về vị hôn thê của hắn, chỉ cảm thấy bi thảm vô cùng.

Quá trình vạch trần như vậy quá sức bi thảm, hắn cứ như là bị đóng đinh cứng ngắc, không có sức lực để phản bác, bởi vì bất cứ lời nào nói ra cũng giống như mượn cớ.

Không phải là hắn chủ động thú nhận, là biết được từ trong miệng của người khác, là nghe được từ một ai đó, hắn không rõ. Hắn muốn tìm cậu, cũng tìm không được.

Trong thư phòng có chiếc cốc và khung ảnh vỡ nát, còn có vài cục giấy vo tròn dính máu, chiếc ghế tựa đổ xuống, tấm đệm ngồi êm ái rơi vào trong mớ hỗn độn. 

Hắn định vào phòng ngủ, lại nhìn thấy một thứ gì đó khúc xạ ánh sáng trong bóng tối. Quý Khâm Sinh không chút do dự mà quỳ xuống chống sàn, thò tay vào gầm chiếc tủ kia.

Trong sự phát hiện muộn màng, đầu gối của hắn đã đè lên một mảnh thủy tinh vỡ, vật thể sắc nhọn xuyên qua quần của hắn, đâm vào da thịt của hắn, rất đau, nhưng hắn lại chẳng buồn để ý. Hắn ra sức móc vật kia ra, là một chiếc nhẫn, ghép thành một đôi với chiếc còn lại ở trên tay hắn. 

Lục Văn không cần chiếc nhẫn này.

Trái tim vẫn luôn đập chầm chậm của Quý Khâm Sinh từ từ gia tốc, đôi môi của hắn tê rần, tay cũng run lên. Hắn mau chóng bật dậy khỏi mặt đất, chạy vào phòng ngủ. Tủ quần áo bị mở toang, quần áo của Lục Văn không còn nữa, vali cậu để trong góc phòng không còn nữa, sách vở của cậu, laptop của cậu, chính cậu, cũng đã không còn.

Quý Khâm Sinh lấy di động ra, hắn muốn gọi điện cho người ở trong nước, hắn muốn tra xem Lục Văn rốt cuộc đã đi đâu.

Hắn cơ bản là không thể nào ngồi yên chờ chết, trong khoảng thời gian mất liên lạc, hắn phải đi tìm Lục Văn theo cách này. Lục Văn hiện tại đang ở đâu, có phải là muốn rời đi, vết thương thế nào rồi, phải chăng là rất giận hắn.

Hắn lấy di động ra gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cậy nhờ quan hệ để tìm người. Đầu dây bên kia hỏi hắn về số thẻ căn cước hoặc số hộ chiếu của Lục Văn, có thể tra được thông tin của chuyến bay, hay thậm chí là nơi làm việc. Hắn cơ bản là không có, hắn thậm chí còn chưa từng xem qua hai loại giấy tờ này của Lục Văn. 

Chị giúp việc la hét chói tai ở bên cạnh, nói rằng hắn bị thương rồi. Nhưng Quý Khâm Sinh lại chẳng bận tâm được nhiều đến như vậy, hắn tùy ý xử lý vết thương trên hòm thuốc, sau đó để lại một khoản tiền boa lớn cho chị gái giúp việc, nhờ chị dọn dẹp căn phòng cho sạch sẽ, hắn cầm trên tay bức ảnh hai người ôm nhau, mang theo điện thoại di động vội vã rời đi.

Chị gái giúp việc nhìn cả một căn phòng bừa bộn, trừng mắt thở dài. Chị lấy túi rác qua đây, quẳng những miếng băng gạc và bông tẩm cồn mà chàng thanh niên vừa sử dụng ban nãy vào trong túi rác. 

Trên bàn trong phòng khách còn có mấy cuộn khăn giấy vo tròn dính máu, cùng một tờ giấy có vết máu. Chị giúp việc cong ngón tay lên, ghét bỏ mà gạt hết mớ khăn giấy kia vào trong túi rác. Chị để ý đến tờ giấy kia, mở ra xem, thấy đều là chữ Trung Quốc mà chị không biết.

Cô nhét tờ giấy vào trong túi áo đồng phục của mình, để chuẩn bị một chốc nữa khi dọn dẹp thư phòng, sẽ đặt ở trên bàn trong thư phòng.

Sau đó chị bận đến mức xoay mòng mòng ở trong căn phòng, cũng đã quên mất tờ giấy này. Chờ đến lần kế tiếp sực nhớ ra, đã là mấy ngày sau đó, tờ giấy kia đã mất đâu rồi không biết từ thuở nào, thực sự tìm không thấy.

Mà lúc này Quý Khâm Sinh đang ở ngoài đường, hắn đã nghĩ ra được cách để tra cứu thông tin của Lục Văn. Lục Văn trước khi chuyển vào ở nhà hắn, đã từng ở khách sạn. Có lẽ hắn có thể đến đó để hỏi xem.

Nhân viên lễ tân của khách sạn cần phải bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, thế nhưng Quý Khâm Sinh khẩn khoản thỉnh cầu, nói hết mọi lời hay ý đẹp, hắn chỉ là muốn biết số hộ chiếu của người yêu hắn, hoặc là cách thức liên lạc khác cũng được.

Hắn cầm bức ảnh, hỏi nhân viên lễ tân đã từng thấy Lục Văn bao giờ chưa. Nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi lâu, vẫn lắc đầu, cô nói cậu chưa từng đến đây. 

Nhưng thấy Quý Khâm Sinh sốt ruột đến như vậy, mồ hôi đầy trán, cộng thêm cả ngoại hình anh tuấn, ăn mặc cũng đàng hoàng, cô bèn hỏi, anh có biết tên người đó không, những gì cô có thể làm là cung cấp số điện thoại của hắn cho những vị khách đã từng đến đây ở, tùy theo đối phương quyết định xem có muốn liên lạc hay không.

Hoặc là giúp hắn gọi điện thoại, liên hệ với vị khách này.

Tuy vậy, căn cứ theo tên gọi mà Quý Khâm Sinh cung cấp, cô hoàn toàn không thể tra cứu được các thông tin liên quan. Cho dù dò theo mốc thời gian mà Quý Khâm Sinh quả quyết chắc chắn, trong ghi chép trên máy vi tính cũng không có bất cứ người nào tên là Lục Văn. Mang quốc tịch Trung Quốc thì chỉ có mấy người, họ tên đều không khớp với những gì mà Quý Khâm Sinh cung cấp. 

Cô lại hỏi Quý Khâm Sinh có nhớ được số phòng hay không, nhưng Quý Khâm Sinh chỉ từng đến có một lần, cũng đã là chuyện của một tháng trước đây, cho dù cố hết sức để nhớ lại đi chăng nữa, cũng cơ bản là bất khả thi. Ánh mắt của cô nàng lễ tân đã trở nên không còn quá tin tưởng hắn nữa, chỉ khéo lựa lời nhằm xua đuổi Quý Khâm Sinh, nếu còn chưa chịu rời đi, cô sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát. 

Quý Khâm Sinh không còn cách nào khác, đành phải rời khỏi khách sạn, một lần nữa liên lạc với bạn bè ở trong nước. Người bạn hỏi hắn, có biết hay chăng là người quê ở đâu, học đại học ở tỉnh nào, là sinh viên khóa mấy, cũng có thể bắt đầu tra từ phương diện này.

Chỉ là nếu tra theo cách này, thì thời gian chắc chắn sẽ lâu hơn một chút, chờ đến khi tra được, người cũng có khả năng đã đi khỏi nước Pháp rồi.

Quý Khâm Sinh siết chặt điện thoại di động, ở bên ngoài khách sạn trời nắng rất to, cực kỳ chói mắt. Huyệt thái dương của hắn nảy lên từng cơn đau nhức, lỗ tai cũng kêu vang ầm ầm. Trong một khoảng lặng thật lâu, hắn nói: "Tôi không biết."

"Tôi nhất định phải tìm được em ấy về."

"Nếu như em ấy đã về nước, tôi cũng về nước."

Người kia nghe hắn nói như vậy, lấy làm sửng sốt: "Cậu bị dở hơi à, nếu bây giờ cậu mà trở về, bố mẹ cậu có thể sẽ thật sự tước đi quyền thừa kế của cậu đấy." 

Quý Khâm Sinh dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở ra: "Tôi không thể làm mất em ấy một cách hoang đường như vậy được, tôi phải trở về."

Trong khoảng thời gian đợi chờ như ngồi trên đống lửa, Quý Khâm Sinh sau khi từ chối vài cuộc gọi rác, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của bạn hắn.

Người bạn nói, cậu có phải là nhớ nhầm không, chẳng có một người nào như vậy hết, tôi tra rồi, tìm kỹ lắm rồi, người duy nhất hội tụ đủ các yêu cầu, người ta bà mẹ nó là con gái, còn là một giáo viên!

Quý Khâm Sinh nói giọng khàn khàn: "Số điện thoại thì sao?"

Người bạn: "Cũng đã tra rồi, là số điện thoại chuyên được mua để dùng ở nước ngoài, trên taobao một đống, có tra cũng không tra được cậu ta đâu."

Quý Khâm Sinh im lặng, người bạn mãi một lúc sau, mới dè dặt nói: "A Sinh, cậu đã bao giờ suy xét chưa... Có lẽ người này không tồn tại."

Người bạn: "Ý của tôi là, tên thật của cậu ta có lẽ không phải là Lục Văn, cũng vốn dĩ không phải là người tốt nghiệp từ đại học C."

Cậu ta đã dối gạt cậu, về tất cả mọi thứ.

=====================================================

Editor: Anh Quý ơi, anh bỏ qua tờ giấy nhắn của Du Dã rồi ;_____; Bà Trì chuyên môn chơi cái trò một vòng hiểu nhầm máu cún ngược nhân vật ngược người đọc uhuhuhu cơ mà truyện bả cuốn quá dứt không nổi ;____;