Thẩm Vu Quy nuốt nước bọt, không biết làm sao nhìn anh, càng không biết nên làm như thế nào mới làm giảm lửa giận trong anh.
Chính cô cũng biết, hôm nay cô làm quá mức.
Đối với những lời nói hươu nói vượn với Thẩm Chỉ Lan, nhất định anh sẽ cho cô là người thích khoe khoang khắp nơi, càng thêm xem thường cô.
Cô cười khổ một tiếng, trong lòng quyết định chủ ý, từ dưới đất đứng lên, tùy ý phủi bụi trên người, lúc này mới nói: “Phí tiên sinh, nếu như anh thật sự tức không nhịn nổi, vậy anh đánh tôi một trận đi!”
Không có gì là đánh một trận không giải quyết được.
Nếu như không được, vậy thì hai trận.
Thẩm Vu Quy nói xong liền đứng đó không nhúc nhích: “Anh yên tâm, tôi nhất định không đánh trả, cũng không tránh!”
Cô gái giống như anh dũng hy sinh đứng trước mặt anh, Phí Nam Thành nhìn thấy gương mặt kia, cằm kéo căng.
Không biết vì sao, lúc này vết bớt rất rõ ràng nhưng anh lại cảm thấy giống như nhạt đi mấy phần, mặt của cô và Tiểu Ô trong trí nhớ của anh dần dần chồng vào nhau.
Anh bỗng nhiên lắc đầu.
Làm sao lại có loại ý nghĩ này!
Phí Nam Thành vô cùng bực bội, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, nắm chặt tay.
Thẩm Vu Quy đã sớm làm xong chuẩn bị bị đánh, nhìn thấy ánh mắt như muốn bóp chết cô của anh, cô không nhịn được, lắp bắp nói: “Phí tiên sinh, giết người phải đền mạng…”
Cô còn chưa nói xong, anh động…
Thẩm Vu Quy hoảng sợ che mặt mình lại, nhưng một phút sau, người đàn ông nghiêng người, đi qua cô, nhanh chóng rời đi.
Thẩm Vu Quy???
Cô chậm rãi quay đầu lại, liền thấy Phí Nam Thành lên chiếc xe cách đó không xa, lái xe rời đi.
Thẩm Vu Quy ngây ngẩn cả người.
Anh cứ như thế mà buông tha cho cô?
……………
Bên trong xe Bentley.
Phí Nam Thành ngồi phía sau, vẻ mặt không biểu tình, không nói một câu.
Thật ra hôm nay lúc nhìn thấy Thẩm Vu Quy ở trong phòng học không sao, anh nhẹ nhàng thở ra, chỉ là cô cúi đầu, bộ dáng “tôi không biết anh” lại khiến anh không khỏi khó chịu.
Sau đó, Trần Tử Phàm từ trong phòng học đi ra, giải thích chuyện sau đó, còn cảm thán: “Đám nữ lưu manh kia, từ nhỏ đến lớn bị người làm hư, không nghĩ tới họ còn biết hối cải để thay đổi, trở thành con người mới, thật sự là thần kỳ!”
Nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của anh ta, Phí Nam Thành lười nhác phải giải thích.
Sau đó anh nghĩ tới chính mình hiểu lầm cô, cho nên liền ở bên ngoài trường đợi cô, về phần sau khi đợi cô, anh dự định nói gì, anh cũng không có nghĩ ra.
Nhưng mà ngay lúc đó, cô đi ra, đi theo cô em gái kia nói một đống lời linh tinh!
Cái gì mà “Phí tiên sinh rất thích tôi”. Còn có gì mà “liên tiếp hai đêm”, loại lời không biết xấu hổ này, cô cũng có thể nói ra.
Càng kinh khủng hơn là nói anh xấu hổ?
Anh cười gằn.
Bây giờ nhớ lại những lời này, huyệt thái dương của anh còn nhảy thình thịch.
Ngày hôm sau khi cô bò lên giường anh, anh tìm người tra xét cô.
Nghĩ đến nội dung trên đó, Phí Nam Thành lạnh mặt.
Đây chính là người quái dị “Nhu nhược vô năng, trầm mặc ít nói, không quả quyết, không hề có chủ kiến, tự ti không ngóc đầu lên được” sao?
Anh nhìn về phía trợ lý, giọng nói đã mang theo bất mãn: “Điều tra cô ấy một lần nữa!”
Trợ lý sững sờ: “Tổng giám đốc Phí, tôi đã đem mọi chuyện của Thẩm tiểu thư từ nhà trẻ cho tới đại học điều tra một lần.”
Bao gồm khi còn bé cô uống sữa gì, dùng tã lót gì cũng điều tra rõ ràng! Anh còn muốn điều tra gì?